Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 23: Chính là anh! thiếu nam cô quạnh!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Nếu luận về cái tật xấu ghê sợ đồng tính luyến ái này của Du Trọng Hạ thì phải kể đến chuyện đã xảy ra cách đây không lâu, ước chừng khoảng hai, ba tháng về trước.

Sau khi bắt ngay tại trận cái cảnh Vạn Bằng và Du Quý Dương hôn nhau, cậu lôi em trai mình về tẩn cho một trận, lúc tới nhà rồi, cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi chẳng ra, cũng không quá hiểu. Từ nhỏ đến lớn cậu sống trong môi trường không ai dạy dỗ, Du Quý Dương cũng không kém cậu bao nhiêu. Lỡ chẳng may đi nhầm đường lạc lối vậy thì chỉ có thể tự mình cứu mình thôi. Hơn nữa, cậu còn là một người anh trai, trách nhiệm răn đe Du Quý Dương đè nặng lên trên vai của cậu. Em trai trở thành dân đồng tính, chuyện này khiến cậu lo sốt vó cả một đêm.

Cũng may internet phát triển, vạn sự không thể nhờ người vậy thì hãy để Baidu phổ độ chúng sinh. Du Trọng Hạ ở trên Internet Vạn Vật (*) thành thật, siêng năng, cày bừa kiến thức về đồng tính luyến ái trong vòng vài ngày. Cuối cùng thành công biến mình thành một kẻ mắc hội chứng ghê sợ đồng tính luyến.

(*) Nguyên văn 联网 – Phiên âm Hán Việt là liên võng, Tiếng Anh là Internet of Things, viết tắt là IoT. Internet vạn vật, hay mạng lưới vạn vật kết nối, là một hệ thống tương quan giữa các thiết bị máy tính, máy móc, thiết bị kĩ thuật số, các sự vật, động vật và cả con người, với điều kiện chúng có dấu hiệu nhận biết riêng biệt và khả năng truyền đạt dữ liệu mà không phụ thuộc vào sự tương tác của con người với máy tính hay giữa con người với nhau. Chẳng hạn như một chiếc ô tô có bộ cảm biến lắp sẵn để cảnh báo cho người lái khi áp suất lốp thấp hoặc bất cứ vật thể nào khác trong tự nhiên hay do con người làm ra mà được gán một địa chỉ IP và có khả năng truyền dữ liệu qua mạng.

Nơi những người đồng tính nam tụ tập:

Ba câu đã đăng ảnh tự sướng, năm câu đã hẹn nhau gặp mặt chịch xã giao.

Giáo trình này chuyên môn dạy học viên của mình cách bẻ thẳng thành cong, còn dạy cách làm thế nào để một tay hốt trọn mấy con cá, kẻ giảng dạy là một bậc thầy lừa tình chuyên bẻ cong tâm lí trai thẳng. Thậm chí còn chỉ cách làm sao để lừa gạt kết hôn, chỉ cách làm thế nào để sau khi nhà gái sinh con xong thì trở nên trầm cảm, bức bách đối phương phải chủ động đề ra yêu cầu li hôn, dương dương tự đắc nói rằng cách này đáng tin hơn rất nhiều so với việc tìm người mang thai hộ, còn không phải công khai giới tính để bị dư luận xã hội chèn ép.

Những kẻ bị nhiễm HIV không lo đi chữa bệnh mà cả ngày chỉ biết tìm cách giấu diếm người thân, bạn bè; thậm chí còn muốn gieo rắc căn bệnh thế kỉ này để trả thù xã hội nữa chứ.

Quả thực kiếm không ra một gã bình thường!

Đọc quá nhiều tin như vậy khiến cho Du Trọng nhanh chóng trở thành một người ghê sợ đồng tính luyến. Đám gay này đến tột cùng là người phương nào? Mặt mày đáng ghét, tâm lí vặn vẹo.

Kế tiếp, thao tác của Du Trọng Hạ nhanh như hổ vồ mồi, cậu bỏ ra 250 tệ (1) để coi phim người lớn kết quả lại bị lừa, cuối cùng sau nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cậu mới thành công xem được một bộ phim ngắn về chủ đề Nam Nam.

Sau khi nhìn xong, chứng ghê sợ đồng tính luyến ái tăng vọt lên tối đa 100%. Thế nên có một khoảng thời gian, cứ mỗi lần nhìn thấy Du Quý Dương cả người cậu ngay lập tức cảm thấy không khỏe.

Không thể nghi ngờ gì được nữa, Du Quý Dương chắc chắn là 0 rồi, mấu chốt nằm ở chỗ dáng vẻ của cậu lại cùng một khuôn với kẻ làm thụ như Du Quý Dương. Cậu tưởng tượng tới cái cảnh em trai mình là 0 để người ta đè trong cái phim nam nam ấy, mặc cho thằng công nhấp như vậy, rồi lại như vậy… Du Trọng Hạ thật sự mong bản thân lúc bấy giờ biến thành một con Tỳ Hưu (2).

Du Trọng Hạ cũng từng thấy qua phần mềm Blued (3) trong lịch sử tải xuống di động của Du Quý Dương, có lẽ là sợ bị Trác Vân phát hiện cho nên nó cài xong thì đã nhanh chóng tháo gỡ.

(1) 250 RMB = 820.822,08 VNĐ  

(2) Nguyên văn 貔貅 – Tỳ Hưu là đứa con thứ 9 của loài rồng. Vẻ đẹp của Tỳ Hưu là sở hữu của tất cả những thứ đẹp nhất của các loài vật khác: đầu như Kỳ Lân, có sừng trên đầu, thân to như thân gấu, trên lưng có cánh. Nhưng trên đời này vốn đâu có sự hoàn hảo, khi sinh ra Tỳ Hưu đã mang trong mình dị tật là không có HẬU MÔN. Sinh ra chưa được vài ngày thì Tỳ Hưu chết, chết từ khi còn rất bé, làm cho Ngọc Hoàng cảm động nên cho về làm linh vật nhà trời chuyên phò trợ về tài lộc. (Theo wiki)

(3) Nguyên văn 蓝色 APP – Blued là ứng dụng mạng xã hội trực tuyến dành cho người đồng tính do nhà phát triển Cảnh Lạc tạo lập vào năm 2012. Đây hiện đang là ứng dụng mạng LGBT lớn nhất trên thế giới với khoảng 27 triệu người sử dụng, phần lớn hoạt động tại quốc gia sáng lập là Trung Quốc. Blued hiện có giá trị tài sản ước tính khoảng 600 triệu đô-la Mỹ (Theo wiki)

Ai dùng cái phần mềm này đều là những thằng gay tồi tệ, Du Trọng Hạ dễ dàng đưa ra kết luận một cách lỗ mãng. Cậu đã từng thấy mấy nhóc học sinh trung học làm 0 ở trên đó, người sau so với người trước còn dâm hơn.

Mà vốn dĩ Du Quý Dương cũng có chút lẳng lơ cho nên thời điểm mới quen biết thầy Phí, Du Trọng Hạ mới cho rằng ổng chính là gã đàn ông thô lỗ nào đấy mà Du Quý Dương làm quen trên mạng. Sau này mới biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Là một tên đồng tính tốt thì phải có cái khí chất giống như của thầy Phí ấy! Lương thiện, hơi hơi mắc bệnh sạch sẽ, cuộc sống có tính kỉ luật cao, dáng vẻ còn rất tuấn tú, rõ ràng thế giới của ổng khác một trời một vực so với cái đám gay diêm dúa, rẻ tiền trên mạng kia.

Nếu gay ai mà cũng được như ổng, lẽ dĩ nhiên Du Trọng Hạ sẽ không mắc chứng ghê sợ đồng tính luyến đến thế. Đồng thời, cậu còn có một cái suy nghĩ tương đối uyển chuyển đó chính là, nếu lỡ sau này em trai cậu không thể thẳng trở lại, nó và thầy Phí vui vẻ kết hôn cũng ổn lắm chứ đùa à.

Sau khi kết thúc kì nghỉ Quốc Khánh, Vạn Bằng rời khỏi Dĩnh Châu, những người khác cũng bắt đầu đi học trở lại.

Vốn dĩ chuyện đã bàn bạc xong xuôi, cô Hứa, giáo viên chủ nhiệm của ban 18 sau lễ Quốc Khánh sẽ quay về trường giảng dạy. Nhưng mà, cô ấy đã không đến trường.

Chủ nhiệm Triệu tới tìm Phí Tân để giải thích, “Nhà của cô Hứa có chút việc riêng, cổ phải nghỉ thêm một tuần nữa. Thầy Phí à, cậu cố gắng kiên trì, kiên trì nha.”

Trong nhà xảy ra chuyện gì mà phải nghỉ thêm những bảy ngày nữa? Phí Tân không tiện hỏi thăm, vị trí chủ nhiệm tạm thời làm thì cũng làm rồi, thêm một tuần nữa đều như nhau cả, cắn răng một cái thì sẽ qua thôi.

“Được ạ, nhưng vấn đề nằm ở mấy em học sinh,” Phí Tân nói, “Trước kỳ nghỉ em có nói qua với cả lớp rằng sau khi mấy em ấy đi học lại em sẽ không trông nom gì thêm, đợi lát nữa sinh hoạt lớp em lại có mặt, xấu hổ lắm.”

Tiết trời đã chuyển sang thu, Phí Tân không còn mặc áo ngắn tay nữa thay vào đó là một chiếc áo khoác thể thao trùm đầu thuần đen khiến cho làn da vốn đã trắng nay còn trắng hơn, thậm chí vóc người trông càng thêm rắn rỏi, dáng người rất cao.

Phí Tân bước vào phòng học của ban 18, Cổ Dung Dung ngồi ở bàn thứ hai ngay lập tức thốt lên, “Thầy Phí đẹp trai dã man luôn!”

Ban 18 thiếu nữ thừa nam, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Cổ Dung Dung đỏ mặt vì bị bạn học cười nhạo, cô bé bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Phí Tân tiến lên bục giảng sau đó nói, “Cảm ơn, tóc mới của cán bộ môn cũng rất ưa nhìn.”

Cổ Dung Dung mới cắt tóc mái thưa xoăn nhẹ Hàn Quốc, được thầy Phí khen cô bé nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Phí Tân e ngại bầu không khí sẽ trở nên lúng túng nhưng trên thực tế, khi cả ban 18 trông thấy người chủ trì buổi sinh hoạt lớp là hắn, cả đám sung sướng không thôi.

Lúc khai giảng cô giáo Hứa chỉ dạy có một tuần sau đó thì nghỉ phép về nhà, trong khoảng thời gian này môn Ngữ Văn đều do giáo viên khác đảm đương, có một vài cô cậu học trò sớm đã quên mất dáng vẻ của chủ nhiệm Hứa rồi.

Những người có quan hệ thân thiết với Vạn Bằng, điển hình nhất là Dương Kha còn sợ cô Hứa quay về sẽ giận cá chém thớt lên đầu bọn họ.

Sau buổi sinh hoạt lớp, lớp trưởng mới hỏi, “Thầy Phí, chủ nhiệm Hứa sẽ không trở lại nữa đúng không ạ?”

Phí Tân, “Chớ có đoán mò, cô Hứa sẽ trở lại vào tuần tới.”

Cổ Dung thâm sâu lên tiếng, “Tụi em muốn viết một bức thư đề nghị xin cho thầy Phí tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm của ban tụi em sau đó nộp lên nhà trường.”

Có mấy em học sinh cũng phụ họa thêm với cô bé. “Đúng vậy, đúng vậy.”

Phí Tân thiếu chút nữa là quỳ gối trên bục giảng, “Mấy đứa hãy rủ lòng thương, mau thuyên chuyển thầy đi.”

Mọi người cùng nhau cười vang.

Phòng bên cạnh đã bắt đầu tiết sinh hoạt, chủ nhiệm Tiết nghiêm chỉnh phê bình hiện tượng xấu trong lớp, bầu không khí hết sức căng thẳng, đám học trò lặng ngắt như tờ.

Một trận tiếng cười của ban 18 truyền đến từ cánh cửa sau, Du Trọng Hạ tò mò muốn chết, cậu lén lút nhắn tin dưới học bàn cho Dương Kha và vài đứa thể chất thân thiết khác rồi hỏi người ta: [Ban tụi mày đang làm cái gì vậy?]

Tất cả mọi người không ai trả lời lại cậu, cũng đúng thôi đang giờ sinh hoạt lớp ai dám dùng di động chứ?

Song, Du Trọng Hạ chính là một đốm pháo hoa khác biệt.

Học trò trong ban không nhắn lại cậu thế thì cậu trực tiếp hỏi giáo viên là xong.

Phí Tân chủ trì buổi sinh hoạt lớp một cách cực kì lưu loát, nói xong chuyện chính hắn quyết không để lãng phí thời gian, dặn dò mọi người bắt đầu tiết truy bài. Trong lúc sinh hoạt điện thoại của hắn vẫn luôn nằm trong túi áo khoác, tin nhắn trên Wechat lặng im rung lên. Mắt thấy đám học trò đang vùi đầu viết hoặc sao chép bài tập, hắn mới lấy di động ra nhìn.

Du Trọng Hạ: [Chủ trì giờ sinh hoạt nghiêm túc một chút, cười gì vậy chứ? Ảnh hưởng đến lời phát biểu của chủ nhiệm Tiết tụi tui!]

Du Trong Hạ không nhận được hồi âm của thầy Phí, cậu nhàm chán bắt đầu dạo một lượt quanh vòng bạn bè của mình.

Ở trên đó, Du Minh đăng dòng trạng thái mới là một bức ảnh chụp trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, hóa ra là đi Thái Lan với Lâm Tiểu. Cậu lướt qua bức ảnh thì nhìn thấy dòng trạng thái mới mà Phí Tân đăng vào tối hôm qua. Đó là một đoạn video ghi lại khoảnh khắc thầy Phí đang chơi Just dance (4) với một người đàn ông trung niên, lại nói, ổng nhảy rất khá, người chú kia có chút theo không kịp tiết tấu.

Người đàn ông nọ hẳn là bố của thầy Phí, chiều cao gần như tương đồng, sườn mặt cũng có nét hao hao giống. Quay lại video chắc chắn không ai khác ngoài mẹ của ổng. Đã hai mươi mấy tuổi đầu mà bố mẹ ổng vẫn cùng ổng chơi game.

(4) Nguyên văn 舞力全开 – Phiên âm Hán Việt là Vũ Lực Toàn Khai, Tiếng Anh gọi Just Dance, là một sê-ri game nhảy theo điệu nhạc được phát triển và phát hành bởi Ubisoft.Tiêu đề của trò chơi được đặt theo bài hát cùng tên của Lady Gaga. Phiên bản đầu tiên được phát hành trên Wii vào năm 2009 tại Bắc Mỹ, Châu Âu và Úc. (Theo wiki)

Du Trọng Hạ hồi tưởng lại chính bản thân mình, khi còn nhỏ cậu chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy. Tâm tư của cậu lúc này trôi xa vạn dặm, đột nhiên cậu cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên nhìn thì chủ nhiệm Tiết vẫn còn hăng hái phát biểu, ánh mắt của thầy ấy chưa từng dừng trên người cậu.

Du Trọng Hạ tiếp tục nghiêng đầu sang chỗ khác…

Phía bên ngoài cánh cửa sau, thầy Phí đứng dựa người vào chân tường: Tôi đứng đây nhìn em từ sáng.

Du Trọng Hạ: …

Dưới cái góc độ này, chủ nhiệm Tiết đứng ở trên bục giảng không thể nhìn thấy Phí Tân.

Du Trọng Hạ:???

Thầy Phí chỉ tay về phía cậu, ý là bảo cậu cất điện thoại đi đừng bấm nữa.

Du Trọng Hạ chớp chớp mắt: Em đâu phải học trò ban 18.

Thầy Phí lại chỉ chỉ về phía trước: Nếu không cất điện thoại thầy mét chủ nhiệm Tiết đấy.

Du Trọng Hạ đành phải nhét di động vào lại trong hộc bàn sau đó giơ hai tay không lên để Phí Tân nhìn.

Thầy Phí nhấc chân rời đi.

Du Trọng Hạ: … Tui nếu cũng học ở ban 18 thì khi có giờ sinh hoạt tui nhất định sẽ cười thật to.

Thứ Hai đầu tuần, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất chậm.

Ôi chao, cuối cùng cũng sống sót tới giờ nghỉ trưa.

Ngày hôm nay Du Trọng Hạ không muốn ra đường, cậu bèn hẹn giờ đặt đồ ăn ngoài, đúng mười hai giờ mười phút thì giao đến. Lúc bước xuống lầu lấy cơm, cậu ở trên hành lang gặp được thầy Phí cũng đang muốn đi ra ngoài.

“Thầy đi lấy đồ ăn có đúng không?” Du Trọng Hạ nói, “Vậy thầy thuận đường lấy giúp em với, em đứng ở đây chờ.”

Không phải cậu làm biếng có vài bước cũng không chịu đi mà là cậu muốn tìm cái cớ để bắt chuyện với thầy Phí.

Phí Tân liếc cậu chàng, hắn hỏi, “Vẫn ghi là Nhiên Nhiên của Thất Trung à?”

Du Trọng Hạ, “Không không không, đã sớm đổi rồi, dùng tên thật, cảm ơn thầy Phí.”

Phí Tân nói, “Không cần khách khí. Nhưng thầy không có đi lấy đồ ăn, thầy ra ngoài có tí việc.”

Du Trọng Hạ, “Vậy thầy còn hỏi làm gì? Thầy không cảm thấy vô nghĩa hả? Lãng phí tình cảm của em quá mà.”

Phí Tân, “Em cả ngày nói mấy lời vô bổ còn ít sao? Nói với thầy có đôi câu mà đã mệt rồi? Đi học chớ có nghịch di động mãi thế…”

“Biết rồi, biết rồi.” Du Trọng Hạ nói, “Im lặng là vàng, nói ít làm nhiều.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ sải chân đi theo thầy Phí hướng về phía cổng trường, cậu nhịn không được bèn hỏi, “Thầy ra ngoài ăn cơm ư?”

Phí Tân, “Ừ.”

Du Trọng Hạ, “Ăn một mình thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Phí Tân, “Tiết kiệm tiền hơn so với ăn hai người.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân hiếm hoi lắm mới thắng từ trong cảnh bần cùng, hắn cười nói, “Nếu hôm nào thầy ăn một mình nhất định sẽ gọi em. Hôm nay thầy có hẹn, bạn của thầy đi công tác ở gần đây, cậu ấy hẹn thầy ăn cơm.”

Du Trọng Hạ vặn ngược lại, “Hôm nào là hôm nào?”

Phí Tân, “Hôm nào tức là một ngày nào đó.”

Du Trọng Hạ nổi quạu, “Thầy có thành ý một chút không được sao?”

Phí Tân bắt được trọng điểm trong câu nói của cậu chàng, nội tâm hắn bỗng dưng hồi hộp… Đứa nhỏ này là một chàng gay mới vừa thất tình cách đây không lâu, người mới chia tay xong dễ dàng dao động lắm, ngàn vạn lần đường dao động lên trên người của hắn nha.

Cuộc trò chuyện chấm dứt khi đã ra tới cổng.

“Thầy Phí.” Giang Nhân Khuyết vẫy tay gọi người.

Phí Tân nhìn hắn, kinh ngạc nói, “Hôm nay mày bảnh trai thế. Tao nói trước, đứa nào bảnh đứa đấy bao.”

Giang Nhân Khuyết tới khu này để tham gia hội nghị, một bộ dáng tây trang, giày da, mặt người dạ thú. Khi nghe thấy điều này, hắn ngay lập tức nhận mình xấu, “Quào, tao sẽ ăn cho mày mạt luôn.”

Du Trọng Hạ đi lấy món lẩu cay (5), trước khi đi còn liếc mắt nhìn hai người bọn họ. Một người đàn ông trông có vẻ rất gần gũi với thầy Phí.

Giang Nhân Khuyết chú ý tới cậu chàng, hắn hỏi Phí Tân, “Cậu bé kia là học trò của mày hở?”

Phí Tân, “Một thằng quỷ con nghịch ngợm.”

Giang Nhân Khuyết nhìn dáng người, “Trông đẹp mắt ghê.”

Mắt thấy Du Trọng Hạ đang quan sát mình cho nên Giang Nhân Khuyết mới chủ động dâng mình tới cửa, hắn dùng giọng điệu của một ông chú quái gở (6) để mà nói, “Bạn nhỏ à, tôi hỏi cậu cái này, thầy Phí của các cậu ở trong trường học độ nhân khí (7) có cao không?”

(5) Nguyên văn 麻辣烫 – Phiên âm Hán Việt Ma Lạt Năng, là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên. Món ăn này có nguồn gốc từ thị trấn Ngưu Hoa, thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, bên bờ sông Dân. Ban đầu, người chèo thuyền và người kéo thuyền đã sáng tạo ra món lẩu cay đơn giản, dễ ăn và độc đáo này. (Theo wiki)  

(6) Nguyên văn 怪蜀黍 – Phiên âm Hán Việt là quái thục thử. Đây là một thụật ngữ lưu hành trên internet, có âm đọc gần giống với 怪叔叔 (quái thúc thúc), ý chỉ những người đàn ông trung niên có đam mê với trẻ con (ái nhi), thậm chí còn có xu hướng chuyển sang bắt cóc và ấu dâm.

(7) Nguyên văn 人气 – Ám chỉ mức độ phổ biến, độ nổi tiếng, mức độ được người khác yêu mến.

Phí Tân, “… Mày rảnh rỗi sinh nông nổi hay gì?”

Du Trọng Hạ xách theo túi đồ ăn gọi ngoài bước tới.

Phí Tân, “…” Muốn chết ngay tại chỗ.

Du Trọng Hạ hồn nhiên dòm mặt Giang Nhân Khuyết rồi nói, “Chú à, chú nói chuyện với con ạ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhân Khuyết trong nháy mắt hoảng hốt, “… Cậu gọi tôi là gì?”

Du Trọng Hạ, “Hổng phải chú, vậy phải gọi là bác sao?”

Giang Nhân Khuyết bị đả kích trầm trọng. Hắn nhỏ hơn Phí Tân vài tháng lận đó, bác ở đâu ra? Có phải những ai làm nhân viên công vụ đều sẽ mau già hơn không?

Phí Tân mắc cười nói với Du Trọng Hạ, “Em tha cậu ấy đi, cậu ấy mới… 20.9 tuổi.”

Du Trọng Hạ cười hì hì mở miệng, “Xin chào, anh trai bé nhỏ.”

Phí Tân giới thiệu cho có lệ, “Đây là học trò của tao, này là bạn học của thầy.”

Du Trọng Hạ nói, “Em là Du Thập Ngũ.”

Giang Nhân Khuyết tưởng đó là tên thật, hắn sốc toàn tập nói, “Xin chào, anh là Giang Nhân Khuyết.”

Du Trọng Hạ. “…” Chính là anh! Thiếu nam cô quạnh!

Phí Tân lên tiếng đuổi người, “Em mau quay lại lớp đi, bọn thầy cũng phải tranh thủ thời gian đi ăn cơm nếu không sẽ trễ giờ lên lớp buổi chiều mất.”

Hắn lôi kéo bạn mình rời đi, ác cái Giang Nhân Khuyết lại là một kẻ rất có phép lịch sự, cậu ta còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt Du Trọng Hạ nữa chứ.

Cái tên Giang Nhân Khuyết này, ngay tại rạng sáng của ngày mùng 1 tháng 10 đã phô bày sự phóng đãng của mình với thầy Phí, lại còn đưa ra đề nghị muốn chơi gay.

Du Trọng Hạ: Tui không cho phép!

Anh ta có chỗ nào đẹp hơn Du Quý Dương đâu chứ?

Ông thầy Phí, ông cũng rảnh lắm hay gì? Học trò hỏi thì trả lời trên Wechat cũng được, mắc chi chạy tới lớp ngó người ta làm cái gì? =]]]]]]]]]]]]]]]

Quả nhiên, tình thú của việc bắn gian tình trong trường, tui từ chối hiểu. =]]
Tỳ Hưu:

1523426382247924787470s