Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 37: Thế hai thẳng nam thì có cái gì mà không thể nhìn?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Ngày hôm qua Phí Tân có nói trước với bố mẹ về việc mình dắt theo một nhóc học trò cùng đi chơi, thậm chí còn khai luôn hoàn cảnh gia đình của nhà người ta:

Phụ huynh ly hôn, cha không đau mẹ không thương, dì ghẻ thì coi cậu như người vô hình, là một đứa nhỏ yếu đuối, bất lực nhưng dáng vẻ rất đẹp mắt.

Bản thân Phí Tân vốn là một người mang trên mình hào quang ba nghìn trượng của Đức Mẹ, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn đồng cảm trước những sinh linh bé nhỏ cũng như thường xuyên nhiệt tình giúp đỡ người khác, điều này dĩ nhiên có quan hệ mật thiết tới hoàn cảnh gia đình và cách nuôi dạy của người lớn.

Xét trên phương diện này, ba người nhà họ Phí giống y xì nhau, nếu không phải cùng một loại người thì đã chẳng thể vào chung một cánh cửa.

Hoàn cảnh thăng trầm của cậu bạn học nhỏ này khiến cho Phí Văn Khiêm và Tân Lệ Bình nảy sinh lòng thương cảm của một người làm cha, làm mẹ. Bọn họ quyết tâm chia sẻ bầu không khí gia đình ấm áp hệt như mỗi lúc xuân về này với thằng bé.

Lịch trình ban đầu vốn dĩ sẽ là ngâm suối nước nóng, đi spa, ăn hải sản sau đó thưởng thức ẩm thực dân dã tốt cho sức khỏe. Hiện tại trong đội ngũ có thêm một cậu học sinh cấp ba cho nên đành phải khẩn cấp điều chỉnh lại.

Một nhóm bốn người khởi hành từ khách sạn suối nước nóng đến khu công viên giải trí cách đó hơn ba ki lô mét để chơi trò chơi.

Trên đường đi, Tân Lệ Bình thấy Du Trọng Hạ lặng thinh không nói, bà nghĩ có thể đứa nhỏ này là đang thẹn thùng nên mới mở lời, “Tiểu Hạ, con có thích đến khu trò chơi không?”

Du Trọng Hạ ngồi ở ghế phó lái, một bộ dáng thất thần như đang lạc vào cõi thần tiên.

Phí Tân lái xe, mở miệng, “Hỏi em đấy, điếc hay gì?”

Phí Văn Khiêm lập tức phê bình, “Con là giáo viên sao có thể nói với học sinh của mình như vậy?”

Phí Tân cười, “Rất xin lỗi, con sai rồi, lần sau còn dám.”

Phí Văn Khiêm, người miệt mài theo đuổi văn hóa internet vô cùng nhạy bén hỏi, “Đó là một thuật ngữ mới ư?”

Du Trọng Hạ bỗng dưng giật mình, “Dì hỏi con sao ạ? Ngại quá, con không phản ứng kịp, trước đây chưa có ai gọi con như thế.”

Phí Tân, “Ở trường mọi người gọi em ấy là Du Thập Ngũ, bởi vì em ấy…”

Du Trọng Hạ hoảng hốt: Thầy Phí! Nếu đã đề cấp đến vấn đề tác phong thì chớ nên nói lời bậy bạ!

Phí Tân, “… Bởi vì học thức của em ấy chất đầy mười lăm cái xe.”

Tân Lệ Bình cũng dựa vào đó mà kêu, “Du Thập Ngũ? Tên đáng yêu quá, thành tích chắc cũng không tồi đâu nhỉ?”

Du Trọng Hạ, đứng thứ tám từ dưới đếm lên, “Ầy… Cái đó…. Cháu.”

Phí Tân, “Em ấy là học sinh năng khiếu, học phát thanh viên, tài năng lắm đó. Đến, biểu diễn một đoạn cho bố mẹ thầy xem đi.”

Du Trọng Hạ, “??? Biểu diễn như nào ạ? Ngâm thơ hả?”

Phí Tân lấy ví dụ, “Luộc hột vịt lộn.”

Du Trọng Hạ đã hiểu, cậu nói, “Nếu nói lầm lẫn lần này thì lại nói lại. Nói lầm lẫn lần nữa thì lại nói lại. Nói cho đến lúc luôn luôn lưu loát hết lầm lẫn mới thôi. (*)

Tân Lệ Bình & Phí Văn Khiêm, “Quá lợi hại!”

Du Trọng Hạ, “… Đâu có, đâu có.”

Phí Tân, “Em ấy hát cũng hay lắm. Sẵn dịp hát một đoạn được không?”

Du Trọng Hạ biết hát nhưng lại không biết phải hát bài gì cho người lớn nghe.

Tân Lệ Bình lại nghĩ rằng cậu chàng không muốn cho nên mới nói với Phí Tân, “Mẹ ghét nhất loại người lớn như con đó, cứ bắt đứa nhỏ phải làm cái này làm cái kia, thế sao con không tự mình đến biểu diễn một cái coi thử?”

Phí Tân, “Hành khách chú ý, hành khách chú ý. Hãy làm theo động tác của tôi cẩn thận chớ để lạc đường, tôi sẽ dẫn mọi người băng qua đường cao tốc, nếu thích thì hãy nhấn nút chia sẻ nha, moa moa moa.”

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Du Trọng Hạ rồi chớp chớp mắt, sau khi tằng hắng cổ họng thì hát bài 《Thơ Ấu》 của La Đại Hữu, “Trên gốc cây si bên bờ ao, ve sầu đã bắt đầu râm ran gọi hè…”

Đây rõ ràng là tiết mục văn nghệ thường xuyên của gia đình nhà họ Phí, hát chưa được vài câu, cả Phí Văn Khiêm và Tân Lệ Bình cũng đã nối đuôi theo sau cùng nhau hòa thanh.

Du Trọng Hạ sinh sau năm 00, cậu đã từng nghe qua bài này rồi, giai điệu rất quen nhưng lại không biết tên của nó. Song, dưới sức lôi cuốn của bầu không khí, cậu cũng mở miệng hát chung với bọn họ.

《Bút màu sáp và kính vạn hoa cũng không vẽ được chiếc cầu vồng nơi chân trời phía xa.



Mong chờ những kỳ nghỉ, mong chờ ngày mai đến, thuở thơ ấu mong chờ được lớn lên.》



(*) Nguyên văn 黑化黑灰化肥灰会挥发发灰黑讳为黑灰花会回飞 (Hēi huà hēi huī huàféi huī huì huī fǎ fǎ huī hēi huì wèi hēi huī huā huì huí fēi) – Phiên âm Hán Việt “Hắc hóa hắc hôi hóa phì hôi hội huy phát phát hôi hắc húy vi hắc hôi hoa hội hồi phi” = Phân hóa học rất dễ bay hơi, phân hóa học đen có màu xám, phân hóa học xám có màu đen, phân hóa học đen dễ bay hơi nếu có màu xám, phân hóa học xám dễ bay hơi nếu có màu đen”. Như thường lệ, mình đổi sang câu tiếng Việt cho mọi người dễ đọc.

Phí Tân lớn bằng tuổi này rồi, ngày hôm qua chính là ngày hạnh phúc đứng thứ năm trong bảng xếp hạng mức độ hạnh phúc của cuộc đời hắn.

Còn ngày hôm nay, lọt vào danh sách ba vị trí đầu bảng.

Phí Tân: Không phải của tui! Tui không vui chút nào hết!

Hắn ngàn vạn lần không ngờ Du Trọng Hạ lại là một kẻ phát cuồng với trò tàu lượn siêu tốc. Mùa đông nên người chơi rất ít, xuống dưới sau đó đi lên xếp hàng mất chưa tới mười phút, tới tới lui lui, từ trên xuống dưới cho đến trước lúc ăn cơm hắn đã bị Du Trọng Hạ mạnh mẽ lôi kéo chơi trò tàu lượn những năm, sáu lần, đến mức phải ngồi ói ra hết.

Tân Lệ Bình không thích những thứ giống vậy, bà cùng chồng mình đi dạo một vòng trong khu công viên rồi chơi một ít loại hình giải trí nhẹ, sau đó chụp ảnh ở chỗ kia một chút, chỗ này một chút.

Đến giờ dùng bữa trưa, cả bốn người gặp lại nhau, gương mặt nhỏ nhắn của Phí Tân tái nhợt, oan oan ức ức, cơm cũng ăn không vô.

Du Trọng Hạ chơi đến mức mồ hôi nhễ nhại, cả mặt đỏ bừng, nhóp nhép ăn như hùm đổ đó, thậm chí còn lật bản đồ của khu công viên ra để nhìn, cậu nói, “Thầy Phí, lát nữa tụi mình đi chơi trò tháp rơi tự do nha.”

Phí Tân, “… Em tha cho thầy đi nha nha nha nha.”

Du Trọng Hạ, “…”

Tân Lệ Bình & Phí Văn Khiêm, “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Phí Tân, “Để thầy nói bố của thầy chơi cùng em, ổng thích mấy trò này lắm.”

Phí Văn Khiêm luôn bị vợ mắng vì cái tội chụp hình toàn góc chết, ông không muốn chụp nhưng lại chẳng dám mở miệng, vừa nghe xong những lời này, hai mắt ông rực sáng, reo hò không ngớt, “Ok con dê! Tui yêu tháp rơi tự do!”

Tân Lệ Bình  & Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân thật sự đi theo Tân Lệ Bình giúp mẹ mình chụp ảnh.

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Văn Khiêm, “Đi thôi, đi thôi.”

Du Trọng Hạ: xau ho(Xấu hổ quá đi.jpg)

Bộ dạng của Phí Văn Khiêm và Phí Tân rất giống nhau, tuy rằng chú ấy thấp hơn một chút nhưng vẫn cao trên một mét tám, tóc nhiều nhưng đã bạc phân nửa, so với thầy Phí thì chú ấy mập hơn một tẹo, cơ bắp cũng không săn chắc bằng. Là một người hay cười, ôn hòa với người thân, thân thiện với người ngoài, còn có cả sự hài hước của một người đàn ông trung niên nữa. Nhìn chú ấy thì ngay lập tức có thể đoán ra dáng vẻ sau này khi đã ngoài bốn mươi của Phí Tân.

Trong lúc đứng xếp hàng để chơi trò tháp rơi tự do.

Phí Văn Khiêm, “Con ít khi tới mấy khu công viên giải trí như thế này lắm đúng không?”

Du Trọng Hạ, “Khi còn nhỏ có chơi qua một lần ạ.”

Phí Văn Khiêm, “Phí Tân cũng vậy, công việc của chú và vợ bề bộn lắm, trước đây nó thường xuyên trách chúng ta không chịu chơi cùng với nó, đến khi lớn rồi nó mới thôi không cằn nhằn nữa.”

Du Trọng Hạ rất dở trong khoảng giao tiếp với người lớn tuổi, cậu vắt óc suy nghĩ mãi mới nói ra được một câu, “Khi còn nhỏ thầy Phí hẳn là một đứa trẻ ngoan.”

Phí Văn Khiêm, “Không ngoan, rất nghịch ngợm, tính tình nóng nảy, mỗi lần bị chỉ trích một cái là cứ đòi bỏ nhà đi bụi.”

Du Trọng Hạ, “Ể, đi thật luôn ạ?”

Phí Văn Khiêm, “Đi thật, vác ba lô đi luôn, nó đứng ở hàng lang đâu khoảng hơn năm phút ấy sau đó tự mình quay trở lại nắm lấy eo của chú và vợ rồi hỏi bố mẹ không sợ à?”

Cả hai đồng thời cười vang, người xếp hàng mặt trước và mặt sau cũng cười rộ lên.

Ngàn vàng dễ có, tri kỷ tháp rơi tự do lại khó tìm, hai người vui vẻ chơi liền tù tì ba lượt. Gió quá lớn, cổ họng Du Trọng Hạ khô khốc, bắt đầu ho khan. Sau khi kết thúc lượt chơi thứ ba, Phí Văn Khiêm nhanh chóng nhắn tin cho Phí Tân bảo hai mẹ con quay trở lại chỗ tháp rơi tự do để tụ hội sau đó ông bước sang quầy hàng bên cạnh mua đồ uống cho Du Trọng Hạ rồi chỉ chỉ về phía băng ghế cách đó hơn mười mét, ông nói, “Hai ta qua bên đó ngồi chờ bọn họ.”

Du Trọng Hạ mang theo đồ uống, nhắm mắt nhắm mũi lẽo đẽo theo sau Phí Văn Khiêm, giờ phút này cậu chàng trông giống như một đứa con nít chứ chẳng phải là học sinh cấp ba.

Bọn họ ngồi trên băng ghế vừa chờ đợi người nhà vừa ngắm nhìn người qua đường.

Du Trọng Hạ đột nhiên nói, “Chú ơi, hồi nãy thầy Phí sợ cháu bẽ mặt nên mới nói dối đấy ạ, thật ra cháu học ngu lắm.”

Phí Văn Khiêm cười nói, “Mới lên 11, chịu khó phấn đấu nhất định sẽ theo kịp, phát âm xoắn lưỡi nói tốt đến vậy cơ mà.”

Du Trọng Hạ, “Thầy Phí học giỏi từ khi còn nhỏ đúng không chú?”

Phí Văn Khiêm, “Ừ, nó ấy à, là một đứa trẻ theo chủ nghĩa hoàn mĩ, bất kể làm việc gì nó đều phải làm đến mức tốt nhất.”

Du Trọng Hạ ngẫm nghĩ sau đó nói, “Thầy Phí đã hoàn hảo lắm rồi.”

Phí Văn Khiêm, “Chỉ là tâm lý không vững, cuộc đời nó quá suôn sẻ, đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ ngay lập tức rối loạn.”

Du Trọng Hạ nhạy cảm phát hiện ra điểm bất thường nên mới hỏi, “Thầy Phí bị sao thế ạ?”

Phí Văn Khiêm cười nói, “Chút chuyện thôi. Du Thập Ngũ… Du Trọng Hạ, cảm ơn con nhé.”

Du Trọng Hạ, “??? Sao lại cảm ơn cháu?”

Phí Văn Khiêm, “Đúng hơn thì chú cảm ơn con và các bạn của con, kể từ khi Phí Tân trở thành giáo viên nó đã thoải mái hơn trước đây rất nhiều, là tụi con đã giúp nó. Chú có thể khẳng định con là người đã giúp đỡ nó nhiều nhất cho nên nó mới thích chơi đùa cùng với con.”

Du Trọng Hạ, “Cháu chưa từng làm gì luôn đó chú, cả ngày quấy rối thầy ấy có được tính không nhỉ?”

Phí Văn Khiêm, “Đương nhiên rồi, nó luôn làm theo kế hoạch định sẵn, sống cứ như cái máy thuyết trình thì còn ý nghĩa gì nữa, chú nghĩ nó đang cần một người bạn có thể thường xuyên tới làm phiền nó đấy.”

Du Trọng Hạ, “Lẽ ra người có tính cách như thầy Phí phải có nhiều bạn bè mới đúng chứ ạ? Cháu mới chỉ gặp qua một người gọi là Giang Nhân Khuyết, còn lại chưa từng thấy cũng chưa từng nghe thầy ấy nhắc đến ai khác, sao lại thế?”

Phí Văn Khiêm, “Đây là chuyện riêng của nó, chú không thể kể cho con.”

Du Trọng Hạ, “Vậy thầy ấy nói từ trước tới giờ thấy ấy chưa hẹn hò với ai, là thật à? Đây chắc không được tính là chuyện riêng tư, chính miệng thầy ấy nói với cháu.”

Phí Văn Khiêm, “Theo những gì chú biết thì đúng là không có. Con có bạn gái chưa? Yên tâm, chú không phản đối việc học sinh trung học nói chuyện yêu đương đâu.”

Du Trọng Hạ, “Hiện tại thì không ạ.”

Phí Văn Khiêm mỉm cười, “Tức là trước đây từng có. Đừng chê chú nhiều chuyện nhé, bên cạnh việc trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ, con vẫn phải trau dồi thành tích văn hóa của mình, đỗ vào một trường đại học tốt một chút mới có thể khiến cho tương lai sau này của con càng thêm phong phú, kinh nghiệm là điều rất cần thiết.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Văn Khiêm, “Chú làm con thấy phiền phải không?”

Du Trọng Hạ, “Không ạ, không phải.”

Bố của thầy Phí cho cậu thứ cảm giác tín nhiệm đặc thù chỉ có ở bậc trưởng bối, cậu nói, “Cháu không hiểu tại sao cứ phải để cho nhân sinh của mình trở nên tốt đẹp, loại “tốt đẹp” này với cháu mà nói hình như chẳng đáng giá là bao, thứ mà cháu muốn e rằng cả đời này cháu vĩnh viễn không cách nào có được.”

Phí Văn Khiêm, “Con muốn có thứ gì?”

Du Trọng Hạ, “Cháu muốn có một gia đình bình thường; muốn có một người cha, người mẹ thực thụ; muốn em trai của mình trưởng thành đúng hướng. Cho dù cháu có đậu vào Harvard hay Yale (1) thì những thứ này đối với cháu mà nói vẫn luôn là điều xa xỉ, không một ai có thể đem đoạn đường đời đã qua kia trả lại cho cháu.”

Phí Văn Khiêm, “…”

Điều khiến cho ông á khẩu không chỉ là lời nói của Du Trọng Hạ mà còn là thái độ của đứa nhỏ này khi nói những lời ấy. Thằng bé không phải đang kể lể mình buồn khổ ra sao, mà là đang giảng giải một mệnh đề triết học chẳng liên quan gì tới mình, thằng bé không khóc, cũng không khổ sở bi thương, đó là một loại thản nhiên vốn chẳng nên xuất hiện ở lứa tuổi của nó. Đứa nhỏ này không muốn trút bầu tâm sự gì cả, nó chỉ muốn một cái đáp án mà thôi.

(1) Cho những ai chưa biết thì Viện Đại học Yale (tiếng Anh: Yale University), còn gọi là Đại học Yale, là viện đại học tư thục ở New Haven, Connecticut. Thành lập năm 1701 ở Khu định cư Connecticut, Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ, chỉ sau Trường Đại học Harvard (1636; sau này là Viện Đại học Harvard) và Trường Đại học William & Mary (1693). (Theo wiki)

Tân Lệ Bình và Phí Tân đi về phía hai người bọn họ.

Lúc này, Du Trọng Hạ trông mới giống một đứa trẻ con, vừa lo sợ lại vừa nhỏ yếu nói, “Chú ơi, đây là chuyện thầm kín của cháu, chú đừng kể lại với thầy Phí, được không ạ?”

Phí Văn Khiêm, “Dĩ nhiên, chú cam đoan sẽ không nói với bất kì ai.”

Thế nhưng lỗ tai của Phí Tân thật sự rất thính, hắn hỏi, “Đừng kể cái gì? Hai người thì thầm chuyện gì thế?”

Phí Văn Khiêm giữ lời, ông nói, “Lúc bố chơi tháp rơi tự do bởi vì sợ quá nên có chửi tục, bố dặn Tiểu Du nhớ giữ kín chuyện này.”

Sau khi hoán đổi, Phí Tân một lần nữa trả lại Tân Lệ Bình cho Phí Văn Khiêm, còn hắn thì dắt Du Trọng Hạ chạy mất dạng.

Hắn hỏi cậu chàng, “Em tâm sự loài chim biển gì với bố của thầy? Thầy không tin ổng có thể nói câu gì tục tĩu.”

Du Trọng Hạ, “Là do em ở tháp rơi tự do sợ đến mức tè cả ra quần nên em bảo chú đừng kể với ai.”

Phí Tân cúi đầu nhìn đũng quần của Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ, “Gió hong khô rồi!”

Phí Tân, “Sao thầy lại thấy không đáng tin nhỉ? Có phải hai người nói xấu thầy đúng không?”

Du Trọng Hạ, “Đúng vậy, nói thầy khi còn nhỏ đòi bỏ nhà đi bụi.”

Phí Tân vô cùng thê thảm nói, “Gì thế này? Lão Phí nỡ lòng nào khai ra hết mọi thứ chứ?”

Du Trọng Hạ, “Còn nói thầy ôm eo…”

Phí Tân che lại miệng của Du Trọng Hạ nhằm ngăn chặn cậu chàng phun ra lịch sử đen tối của mình, “Mau quên hết mấy chuyện này đi, thầy mua kẹo cho em ăn.”

Du Trọng Hạ, “A a a a a!” {Dịch: Em có tiền!}

Phí Tân, “Biết rồi, biết là em có tiền nên đách cần thầy mua, được rồi, được rồi, vậy em mua cho thầy đi.”

Du Trọng Hạ, “…” Ổng nghe hiểu luôn hả trời?

Mãi cho đến buổi tối, sau khi xem xong tiết mục trình diễn ban đêm, bốn người mới trở lại khách sạn, ai về phòng người nấy, bọn họ ngâm mình trong suối nước nóng, giải tỏa mệt mỏi để có một giấc ngủ ngon.

Du Trọng Hạ đổi sang quần bơi suối nước nóng, bộ đồ thay ra tiện tay ném bừa bãi.

Phí Tân liếc mắt sang chỗ khác rồi mới nói, “Em không thể thay trong buồng tắm được à?”

Du Trọng Hạ, “Thầy Phí, nay thầy cong hả?”

Phí Tân, “Đương nhiên là không.”

Du Trọng Hạ, “Trùng hợp ghê chưa, em cũng vậy. Thế hai thẳng nam thì có cái gì mà không thể nhìn?”

Phí Tân nhặt lên bộ y phục bẩn mà cậu chàng đã ném, xếp gọn lại, hắn nói, “Em cẩu thả quá rồi đấy.”

Du Trọng Hạ tiến lại gần bồn sục, bùm một tiếng nhảy vào trong, cậu chàng ngay lập tức kêu lên, chính là cái kiểu kêu có hơi hướng thỏ thẻ.

Phí tân ngay lập tức 囧囧, “Chớ có kêu như vậy! Nghe thấy không!”

Du Trọng Hạ cách vách cười nhạo (2), “Phí xử nam!”

Phí Tân thẹn quá hóa giận, “Chờ coi thầy mần chết em.”

Hắn dọn xong đồ đạc rồi mới thay đồ bơi, chuẩn bị đi vào trong bồn tẩn cho thằng nhãi con đáng ghét này một trận nên thân.

Đến khi hắn bước vào rồi, Du Trọng Hạ lại khoác áo choàng tắm quỳ xuống bên cạnh bể sục hệt như tư thế của nhân viên spa, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu nói, “Thầy Phí tôn kính, ngài đã tới, tôi mới vừa thử qua độ ấm của nước, hoàn hảo, mời ngài.”

Phí Tân, “…”

“Cũng coi như tạm được.” Cậu chàng có thái độ nhận sai nên hắn đành thôi, chỉ có thể đến bên cạnh bồn chuẩn bị bước xuống.

Du Trọng Hạ bỗng dưng đứng phắt dậy, hai tay vung lên đẩy hắn rớt ngay xuống nước.

Thầy Phí tôn kính phản ứng nhanh nhạy, không bị đụng đầu cũng chẳng bị trượt ngã, có điều bụng thì uống phải một ngụm nước suối, hắn ở trong bể sục giận dữ rống lên, “Du! Trọng! Hạ!”

Du Trọng Hạ lại tiếp tục quỳ bên cạnh bể sục, ỏn a ỏn ẻn nói, “Quý ngài xử nam này, ngài có cần dịch vụ chăm sóc sức khỏe không?”

Phí Tân, “???”

Du Trọng Hạ, “Nếu như ngài cần, tôi bèn, bèn, bèn… Gọi điện cho đội phòng chống mại dâm ngay đấy! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Cậu chàng tự nói tự cười, thậm chí còn lăn lộn hai vòng ngay tại chỗ.

Phí Tân, “…” Thôi bỏ đi, em vui là được rồi.

Sáng Chủ Nhật, bọn họ xuất phát về lại Dĩnh Châu.

Phí Văn Khiêm lái xe đến cho nên Phí Tân vẫn giống như lúc đi, một mình chở Du Trọng Hạ.

Sau khi vào tới thành phố, mỗi xe rẽ mỗi hướng, cả hai chiếc đều dừng lại, bố Phí và mẹ Phí nói lời tạm biệt với Du Trọng Hạ, lúc này Phí Tân mới một lần nữa lái xe chở Du Trọng Hạ về nhà.

Trên đường đi, gương mặt của Du Trọng Hạ buồn bã không thôi.

Phí Tân, “Khi nào có thời gian rảnh thầy sẽ rủ em đi chơi.”

Du Trọng Hạ rất muốn tin nhưng sâu thẳm trong lòng cậu vẫn luôn biết rõ những lời này không có cách nào trở thành sự thật.

Cậu nói, “Thầy Phí, đợi cho đến khi thầy kết thúc kỳ thực tập, chỉ e chúng ta sau này không còn cơ hội gặp nhau nữa rồi.”

Phí Tân cười nói, “Đều ở Dĩnh Châu cả, sao lại không có cơ hội?”

Du Trọng Hạ thầm nghĩ, cũng là ở Dĩnh Châu thế mà đã gần hai năm rồi Du Quý Dương chưa một lần gặp được bố của mình.

Phí Tân mở miệng, “Nhưng mà đúng là sau khi thầy đi học ở Bắc Kinh, muốn về thì phải đợi tới nghỉ đông và nghỉ hè. Nếu không thể gặp mặt sớm muộn gì thầy cũng sẽ quên mất sự tồn tại của em.”

Du Trọng Hạ, “… Có nhất thiết phải tuyệt tình đến thế không?”

Phí Tân, “Song, nếu em có thể thi đậu một trường đại học nào đó ở Bắc Kinh thì bất cứ lúc nào em cũng có thể tới quấy rầy thầy, thầy có muốn quên cũng không quên được em.”

Du Trọng Hạ, “Xí… Lời nói ẩn ý quá nhỉ, nhà giáo dục đại tài.”

Phí Tân, “Xí, cái loại dưa hấu bự (3) như em, không muốn chơi với thầy thì thôi, học hay không thì tùy, thầy lười quản.”

Du Trọng Hạ: Thật vậy chăng? Thật sự có thể sao?

(2) Nguyên văn 隔墙嘲笑 – Đây là một thuật ngữ internet có nguồn gốc từ một câu trong bài hát “Một nửa” của Tiết Chí Khiêm: “Đừng chờ mong lời nói gây tổn thương sẽ trở nên ấm áp. Cũng đừng vạch trần, biết trước nội dung thì phim còn gì hay nữa. Cách vách có tai, cười nhạo sự khổ sở của em. Em lại luôn phủ nhận rồi lại tỏ ra yếu đuối”. Lời dịch mình lấy từ kênh Phan Linh.

(3) Nguyên văn 你个大西瓜 – Ở bên Trung nếu nói một ai đó như trái dưa hấu tức là đang chửi người ta ngu đó, còn mà nói “Cẩn thận tao đập trái dưa hấu của mày” tức là “Cẩn thận tao đập bể đầu mày”. =]]