Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 30




Khi Snape trở lại Hogwarts cậu đã sốt cao, ngã xuống giường kéo chăn nhưng không ngăn được toàn thân lạnh buốt run rẩy. Nhiệt độ cao thiêu đốt làm Snape có cảm giác mình sinh ra ảo giác, cậu thấy thật nhiều người… Cha, mẹ, Lily, Voldemort, Lucius, còn có những người chết ở trên tay cậu, bọn họ đều đứng ở bên giường nhìn chằm chằm cậu, từng chút một tiến tới… Snape rất sợ hãi, cậu muốn lui về phía sau nhưng lại không có đường lui, cảm giác mình chạy tới bên bờ vực.

“Sev! Sev!” Tiếng kêu gọi vội vàng như truyền đến từ chân trời.

“Trời ạ! Cậu thật nóng!”

“Ja… James…” Snape vươn tay theo bản năng, ngay sau đó cảm nhận được xúc cảm khô ráo ôn hòa từ đầu ngón tay tản ra.

“Tôi ở chỗ này, tôi ở đây.” James cởi áo choàng tàng hình ra tiến lên ôm sát cái người phát run này, đau lòng hôn hôn lên trán nóng rực của đối phương. Tuyệt vọng truyền ra từ khuôn mặt bất an của Snape, khóe mắt đóng chặt có màu hồng không bình thường.

James hiện tại vạn phần hối hận, hối hận đến muốn giết mình! Cậu không nên để Snape đi mạo hiểm! Tại sao phải đáp ứng Snape! Dù cho, dù cho Snape không đi làm gián điệp thì cũng nhất định sẽ có biện pháp, vì sao lại cho phép Snape đến bên cạnh tên Voldemort điên kia!

“Nhà Wood đã chết…” Snape suy yếu nói.

Cái gì? James khó hiểu vì sao bỗng nhiên Snape nói đến nhà Wood vừa bị giết cả nhà, lập tức như là hiểu, sắc mặt buồn bã.

“Là tôi giết, James, là tôi giết…” Snape sốt, nếu như bình thường cậu sẽ không nói chuyện này ra, cho dù là James… Có lẽ có thể nói, nhất là James… Sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ sao? Snape thấy sợ hãi. Cậu biết rõ Lucius giấu diếm không chê vào đâu được, mình cũng có thể giấu diếm không chê vào đâu được, nhưng nếu như cậu không nói chuyện này ra, nhất định cậu sẽ điên, giống Voldemort, biến thành kẻ điên!

James ngừng một chút rồi cánh tay ôm chặt theo bản năng. Chuyện nhà Wood đã lan truyền ở Gryffindor… Tình huống hiện tại đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất, chiến tranh từ vụng trộm chuyển lên trên mặt, quan hệ của Gryffindor và Slytherin tiến nhập trạng thái đối địch, cậu vụng trộm đi vào nhìn Snape nhờ áo choàng tàng hình…

“Sev, chiến tranh, sẽ có người hi sinh…” James không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cậu cũng không phải người máu lạnh vô tình, chỉ có điều nhà Wood với cậu chỉ là người xa lạ, mà Snape lại là người quan trọng yếu của cậu. Cậu không thể thay thế người nhà Wood phát biểu tha thứ gì vì bọn họ đã chết, đã chết ở trên tay Snape… Cậu cũng không thể đại biểu Gryffindor vì cậu biết rõ bọn Sirius phẫn nộ với chuyện này thế nào! Cậu, chỉ có thể đại biểu chính mình… James Potter, Harry Potter…

“Mặc kệ người khác nói như thế nào, Sev, tôi đều tin tưởng cậu!” James kiên định, nếu như ngay cả cậu cũng hiểu lầm giáo sư, như vậy còn có ai có thể hiểu rõ giáo sư đau và ẩn nhẫn?

“Sev, đừng quên tôi đã từng nói, tôi đứng bên cậu… Vĩnh viễn.”

Snape trong hỗn loạn nghe được câu nói này, nghĩ mình đang nằm mơ, thật sự là một giấc mơ đẹp khó được a! Không có nhà Wood, không có tử vong và giết chóc, không có Voldemort nghi ngờ, không có Lucius bức bách, chỉ có James. Phảng phất về tới quá khứ, hai người bọn họ ngồi ở trong phòng đọc nhà Potter, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh cực lớn rơi xuống, ngẩng đầu, người nọ ngồi đối diện cậu, hai người nhìn nhau cười… Đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong đời cậu… Có lẽ là vì từng có hạnh phúc như vậy, cho nên cậu có thể tiếp tục đi tới trong bóng đêm.

James lật tới lật lui trong tủ Snape tìm độc dược trị sốt, Snape đã hơn 40 độ rồi! Đã xảy ra chuyện gì? Snape rất mạnh khỏe sao bỗng nhiên bị bệnh nặng như vậy? Hôm nay Snape vội vàng tới chỗ Voldemort, hừng đông mới về, xảy ra chuyện gì! Tên Voldemort đáng chết kia làm cái gì!

“Sev, uống nào.” James thử nâng Snape dậy, không biết làm sao Snape không có phản ứng gì, đại khái là là hôn mê.

James cắn răng uống rồi hôn lên môi Snape. Tuy tục một chút nhưng lúc mấu chốt vẫn dùng được! Vị độc dược đắng chát khi James cạy mở răng Snape biến mất, James tiếp xúc đến đầu lưỡi của Snape thì đầu ông một tiếng nổ tung. Lý trí James biết không nên lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhưng tình cảm lại không tự chủ được mút hôn môi Snape. Mút cái lưỡi nóng hổi, đôi môi lưu luyến cọ xát. James cũng không phải một tên ngốc không có kinh nghiệm, trên thực tế, càng thêm quá phận cậu cũng đã thử rồi. Nhưng không có người nào có thể cho cậu cảm giác như vậy, rung động không có lời nào có thể hình dung, ngoại trừ dục vọng và sung sướng thoải mái tê dại còn có ôn hòa nào đó từ tâm linh bộc phát làm James hoàn toàn sa vào trong đó, khó có thể hoàn hồn.

“Sev…” James nằm cạnh Snape, ôm chặt người nọ thở hào hển. Thân thể của cậu đã 16 tuổi rồi, mà tâm lý là 25 tuổi, đều là tuổi xúc động, người yêu trong ngực nhưng không thể làm cái gì, tra tấn chân chính a! Nhưng, nếu như có thể, cậu nên làm cái gì? Lần đầu tiên James nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, áp đảo giáo sư? Bằng lòng tự trọng cao ngạo như vậy của giáo sư, mình nhất định sẽ bị làm thịt a… Ai… Cho nên nói người yêu trước, luôn thua.

Snape cũng không biết mình bị người khác ăn đậu hũ, chỉ thấy mình được vây quanh ôn hòa quen thuộc, đặc biệt an tâm, phảng phất mọi thứ rầm rĩ đều không tồn tại, thế giới yên tĩnh trở lại.

“Đây không phải Severus sao.” Hành lang u ám, ánh lửa lập loè trên hai bên vách tường, Borg và Snape đối mặt, trùng hợp trong tay hai người đều cầm độc dược…

“Ngài Prince.” Snape mang theo cung kính xa cách.

“Gọi ta Borg a, xưng hô ‘ngài Prince’ này xa cách rồi.”

Snape từ chối cho ý kiến nhìn đối phương, cậu cũng không thấy Borg thật tâm lấy lòng mình, dù sao bây giờ trong mắt đối phương mang theo chán ghét như thế nào cũng không dấu được.

“Thật không nghĩ tới chúng ta sẽ trở thành đồng sự… Ta thiếu chút nữa quên, cậu xuất thân học viện Slytherin của Hogwarts.” Borg nghiền ngẫm xoa cái nhẫn của mình.

“Lần trước ta còn tưởng rằng cậu là một Gryffindor a, bên cạnh có loại bạn như Potter, phải coi chừng a. Cũng đừng vào lúc không chú ý bán mọi người cho hội Phượng Hoàng…” Borg không có ý tốt nhắc nhở.

“Ngài thật sự quá lo lắng, ngài Prince.” Snape nói.

“Hơn nữa ta phải làm sáng tỏ một điểm, ta Severus Snape chưa từng có bạn.” Snape không có ý định nhiều lời với Borg. Borg quay đầu, nhìn bóng lưng Snape lộ ra biểu tình sắc lạnh âm trầm.

Tuy Borg đã trở thành người thừa kế gia tộc Prince do Lord định ra nhưng anh lại cảm giác mình bị lưu đày, Lord càng ngày càng ít triệu kiến anh, cũng sử dụng độc dược của anh ngày càng ít… Nguyên nhân tại thiếu niên gần đây luôn đi theo Lord, thiếu niên từng làm anh đại bại, Severus Snape! Luôn là bộ mặt không biểu tình giống như không quan tâm hơn thua, phiền chán! Anh đã từng điều tra lai lịch người này nhưng manh mối bị đứt giống như có người tận lực che giấu thân phận của thằng nhóc đó, hơn nữa người giấu diếm rất có thế lực.

Trước kia Borg chỉ là chán ghét Snape, dù sao lúc đó Snape cũng không uy hiếp được địa vị của anh, Borg cũng có tâm tư chơi với Snape một chút. Nhưng bây giờ lại không giống với lúc trước, không biết vì sao Lord rất ít xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hiện tại muốn gặp được Lord chỉ có thể chờ triệu kiến, những người không có giá trị chỉ có thể chờ đợi bị đuổi đi. Borg chưa bao giờ cho là mình là người không có giá trị, cũng chính xác, trước khi Snape đến, Lord luôn tín nhiệm anh. Nhưng Snape phá hủy hết thảy, còn có Malfoy làm chỗ dựa…

Borg không thể không đem nhắm mũi nhọn vào Snape, nếu như bên Lord chỉ có thể có một độc dược sư, như vậy người kia phải là anh! Trên thực tế Borg là người hết sức bảo trì bình thản, anh không thể tùy tiện giết Snape, ở trước mặt Lord giở trò là ngại sống đủ. Anh chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, Lord là một người trong mắt không dung được một hạt cát, anh cũng không tin Snape vĩnh viễn không làm sai.