Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 4: Khoa học mới là đạo lý




“Cốc cốc…” Thạch Mặc gõ cửa phòng thiếu gia nhà mình, Lâm Khiêm mở cửa, thấy người tới là Thạch Mặc liền cho hắn vào phòng.

“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong.” Thạch Mặc báo cáo.

“… Ân, xuất phát.” Mặc dù sản sinh hiếu kỳ với nam hài kia, nhưng không thể vì thế mà chậm trễ chính sự.

Cao Chí và huyện lệnh Ngô Viêm tới nhà Lý lão gia, “Huyện lệnh đại nhân, hôm nay sao ngài rảnh rỗi quang lâm hàn xá?” Lý lão gia đi thẳng vào vấn đề.

“Lý lão gia, hôm qua chúng ta phát hiện Lý tiểu thư tại khách *** Lai Phúc.” Ngô Viêm nói.

“Cái gì? Đứa con gái bất hiếu kia…” Lý lão gia vẫn còn tức giận vì việc nữ nhi trốn nhà đi.

“Các ngài tìm được Viện nhi?” Lý phu nhân mong đợi hỏi, Ngô Viêm trầm mặc gật đầu.

“Vậy hôm nay đại nhân đến là đem tiểu nữ về phải không?” Lý lão gia rất nhanh chóng đem phẫn nộ áp xuống dưới.

“Thực ra, chúng ta phát hiện thi thể của Lý tiểu thư tại khách *** Lai Phúc.” Cao Chí nhìn ra đại nhân không đành lòng, trực tiếp thông báo.

“A….” Lý phu nhân sau khi nghe được, bởi vì chịu không nổi kích động mà ngất xỉu, được nha hoàn bên cạnh đỡ lấy. “Phu nhân, phu nhân…”

Lý lão gia cũng nhất thời khó có thể tiếp nhận tin dữ này, thân hình lảo đảo, tuy giận nàng, nhưng đó là nữ nhi của mình, là cốt nhục của mình a.

“Các ngươi dìu phu nhân vào trước.” Lý lão gia ổn định lại một chút sau đó nói với tỳ nữ.

“Lý lão gia, thỉnh nén bi thương.” Ngô Viêm tiếc nuối an ủi.

“Nữ nhi của ta chết như thế nào? Là ai hại chết nó.” Lý lão gia nhịn xuống bi thống, lý tính hỏi.

“Lúc phát hiện là treo cổ, qua nghiệm thi khẳng định là bị giết, sau đó ngụy tạo thành tự sát. Trước mắt, chúng ta còn đang điều tra, cho nên muốn hỏi một số chuyện về Lý tiểu thư, hy vọng sớm ngày tìm ra hung thủ.”

“Nữ nhi của ta sao có thể tự sát? Các ngài nhất định phải tra rõ ràng.” Lý lão gia không tin nữ nhi của mình sẽ tự sát.

“Lúc chúng ta phát hiện Lý tiểu thư thì, nàng đã có mang trong khoảng ba đến năm tháng. Lý lão gia, vì sao Lý tiểu thư trốn nhà đi?” Mặc dù có tổn hại đến khuê danh Lý tiểu thư, nhưng Cao Chí vẫn bẩm báo chi tiết.

“Tên súc sinh kia lại….” Nếu như A Đức trong này, chắc chắn Lý lão gia có thể đem hắn thiên đao vạn quả, câu dẫn nữ nhi của hắn không nói, lại…. Lý lão gia nhắm mắt che dấu sát khí, mở mắt ra thì chỉ còn lại bi thống, “Nó không hài lòng việc hôn nhân ta sắp đặt, từ xưa việc hôn nhân của nữ nhi đều là cha mẹ quyết định, chẳng lẽ chúng ta lại hại nó.” Lý lão gia có chút nghẹn ngào.

“A Đức là?” Cao Chí hỏi tiếp.

“Là một đứa ở của nhà chúng ta, nữ nhi của ta không muốn gả cho biểu ca của nó đều là vì hắn.” Nói đến người này, Lý lão gia thật sự là hận thấu xương.

“Vậy bây giờ hắn ở đâu?”

“Từ lúc tiểu nữ trốn nhà đi, ta đã đuổi hắn, người như vậy ta sao có thể lưu lại chứ, hiện tại đang ở đâu, ta cũng không biết.”

Ngô Viêm và Cao Chí liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy nói, “Chúng ta cáo từ trước. Nếu có tin tức của A Đức, xin cho chúng ta biết.”

Lý lão gia đứng dậy đưa tiễn, “Nữ nhi của ta?”

“Cái này phải đợi án kiện kết thúc, các ngươi mới có thể đến nghĩa trang mang về. Cáo từ.” Nói xong, Ngô Viêm và Cao Chí rời khỏi nhà Lý lão gia.

Dọc theo đường đi, Ngô Viêm hỏi, “Về chuyện Lý lão gia nói, ngài thấy thế nào?”

“Nữ nhi của mình rời nhà trốn đi, liền đuổi A Đức đi, không phải dễ dàng để hai người bỏ trốn sao, cái này không hợp lý.” Cao Chí phân tích. “Ta hỏi qua Tống quản gia cùng đứa bé giữ cửa vừa rồi, bọn họ nói, sau khi tiểu thư trốn đi, xác thực không còn nhìn thấy A Đức nữa. Như vậy có khả năng là Lý lão gia biết nữ nhi trốn đi, lo lắng nàng cùng A Đức bỏ trốn, cho nên liền nhốt người lại.”

“Ân…” Ngô Viêm đồng ý, nhẹ gật đầu, đột nhiên dừng lại, “Không tốt, vừa rồi chúng ta nói Lý tiểu thư chết, còn có mang, Lý lão gia nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên A Đức, nếu như A Đức thật sự trong tay hắn….”

“Ta lập tức quay lại Lý phủ.” Ngô Viêm gật đầu, “Có tình huống gì, sai người báo về nha môn.”

“Vâng.” Nói xong, Cao Chí nhanh chóng quay lại.

—————————

Một trong những chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này, chính là ngủ đến lúc muốn tỉnh, trong lòng A Tài tràn đầy thư sướng, ngồi dậy, giơ hai tay lên duỗi lưng một cái, “Thật là thoải mái….”

“Heo cũng không ngủ như ngươi.” Thanh âm đột nhiên vang lên dọa A Tài nhảy dựng, lập tức phản bác, “Quỷ cũng không dọa người như ngươi.”

“Ngươi….” Cao Hành lần nữa á khẩu không trả lời được, khẳng định năng lực của người này là một chuyện, chán ghét người này là một chuyện khác. Nghe Vương Tiểu Hổ nói tên nhóc này đã ngủ 4 canh giờ. Gõ cửa cũng không có người trả lời, hắn chỉ có thể nghĩ “những biện pháp khác” [ trức tiếp mở cửa ] vào gọi người, vừa vặn thấy người này tỉnh lại.

“Chủ nhân chưa cho phép đã tiến vào phòng, nếu ta là hoàng hoa khuê nữ, ngươi chờ lấy ta về a.” Nói xong, A Tài y phục không chỉnh tề bước xuống giường rót cho mình một chén nước.

Cao Hành hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn tức của chính mình, “Ngô đại nhân tìm ngươi.”

“Chuyện gì?” A Tài buông chén nước, chỉnh y phục của mình, mặc áo ngoài vào.

“Chúng ta tìm được A Đức, đại nhân chuẩn bị thẩm tra án tử này.”

“Nhanh như vậy sao? Hiệu suất làm việc của Ngô đại nhân thật sự không tệ a.” Cầm lấy bàn chải đánh răng tự chế, bắt đầu vệ sinh sạch sẽ.

Thấy A Tài cầm cái gì đó kỳ quái, thoáng thoàng “hoạt động” trong miệng, Cao Hành gằn từng chữ từng chữ, “Tất cả mọi người đang đợi ngươi.”

A Tài súc miệng xong, sau đó nói, “Ngươi phải biết rằng, ta đi ra ngoài cũng là bộ mặt của nha môn, sao có thể không để ý hình tượng của mình, một mình ta mất mặt là chuyện nhỏ, khiến mọi người cảm thấy người trong nha môn không chú trọng sạch sẽ mới là chuyện lớn, rất không tốt.” Trong khi nói chuyện, hắn đi đến chậu nước, rửa mặt sạch sẽ, sau đó chải lại mái tóc dài của mình.

Lúc Cao Hành sắp bộ phát tới cực điểm thì, A Tài rốt cục hoàn thành tất cả “hạng mục vệ sinh”.

“Đi thôi.”

“A, ngươi nhắc nhở ta, phải đem thanh gỗ chắn cửa chuyển thành thanh sắt.” Tránh việc tùy tiện dùng một thanh đao cũng có thể cạy mở.

Lúc A Tài tới, nhìn thấy một người trẻ tuổi từng bị đánh đập, một trung niên và nha hoàn Hà Hoa quỳ dưới công đường. Phía ngoài là một nữ nhân trung niên hai mắt đỏ bừng ứa lệ, đang được một nam nhân còn trẻ đỡ, nhẹ giọng an ủi, “Di mụ, yên tâm đi, di phụ không có việc gì.”

Cao Hành tiến lên một bước, “Đại nhân, ngỗ tác đã đến.”

Ngô Viêm nhẹ gật đầu, “Ngỗ tác, trước tiên ngươi nói về việc kiểm tra thi thể.”

“Đại nhân, căn cứ vào việc kiểm tra thi thể, ta phát hiện, người chết chỉ là bị ngụy trang thành tự sát mà thôi, chết vì hít thở không thông, nhưng mà không phải treo cổ, mà là bị người bóp chết sau đó treo lên. Thời gian tử vong là khoảng giờ Thân hôm qua.”

Nghe đến đó, Lý phu nhân khống chế không nổi, thấp giọng nức nở.

“Ân. Theo kết quả điều tra trong khách ***, không có bất luận dấu vết va chạm nào, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị cạy mở, cho nên hung thủ là người Lý tiểu thư quen biết, mới có thể vào phòng.” Ngô Viêm nhìn nha hoàn Hà Hoa, hỏi, “Tiểu thư nhà ngươi đến khách *** Lai phúc, có ai biết?”

“Bẩm đại nhân, trước khi tiểu thư rời đi có hẹn gặp A Đức ở sau hoa viên, tiểu nữ đứng ở cửa ra vào canh chừng, lúc đầu tiểu nữ không nghe được gì, nhưng sau đó hình như bọn họ cãi nhau, thanh âm càng lúc càng lớn, tiểu nữ loáng thoáng nghe được tiểu thư nói, nàng không thể đợi nữa, nàng muốn A Đức mang nàng lập tức rời đi, còn nói nàng sẽ rời đi trước, sau đó chờ hắn tại khách *** Lai phúc. Sau đó không biết A Đức nói cái gì, tiểu thư bình tĩnh lại. Lúc ra thì kéo tiểu nữ đi, về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chúng ta rời nhà không nói với bất luận kẻ nào. Ngày hôm qua tiểu thư còn lo lắng A Đức không biết phòng sẽ tìm không thấy, bảo tiểu nữ chờ ngoài cửa khách ***.” Hà Hoa thành thật kể lại.

“Nói cách khác, trừ ngươi, cũng chỉ có A Đức biết rõ các ngươi ở tại khách *** Lai Phúc?”

“Đúng vậy, đại nhân, chúng ta chưa nói với bất luận kẻ nào.”

“A Đức, giờ Thân hôm qua ngươi ở đâu?”

“Ngày hôm qua thảo dân theo hẹn ước với Viện.. Tiểu thư đi tới khách *** Lai Phúc, sắp đến đó đã bị Lý lão gia bắt trở về, căn bản không gặp được tiểu thư.”

“Phải không?” Ngô Viêm xoay mặt nhìn về phía Lý lão gia.

“Lúc ấy là chất nhi của thảo dân và quản gia thấy hắn ở gần khách *** Lai Phúc, ai biết hắn muốn đi vào, nói không chừng là hắn giết nữ nhi của thảo dân rồi đi ra.” Lý lão gia hung hăng trợn mắt nhìn A Đức.

“Lão gia, ta sẽ không giết tiểu thư, nàng có mang con của ta, ta…” A Đức hai tay bị buộc phía sau, di động hai đầu gối hướng Lý lão gia giải thích.

“Ngươi câm miệng, nếu không vì ngươi, Viện nhi sẽ không rời nhà, lại càng không chết thảm….”

“Ba” Mộc phách vỗ xuống, Ngô Viêm nghiêm túc nói, “Trên công đường không được ồn ào. A Đức, ngươi biết ai có thể chứng minh ngươi không vào khách *** Lai Phúc không?”

“Thảo dân, lúc ấy, lúc ấy thảo đi trên đường, xung quanh người đến người đi, tất cả mọi người không biết…. Thảo dân….” A Đức cẩn thận nhớ lại, bối rối nói.

“Nghĩa là không có ai làm chứng. Nói như thế …..” Ngô Viêm nói tiếp.

“Đại nhân?” A Tài đột nhiên chen vào. “Tiểu nhân có mấy lời muốn nói riêng với đại nhân.”

Ngô Viêm nhìn A Tài, “Có liên quan đến bản án?”

“Liên quan rất lớn.” A Tài nhận định.

Ngô Viêm nhìn A Tài một lát, “Hảo, trước tiên giam A Đức lại, tạm thời thoái đường.”

Nhóm người Ngô Viêm đi vào đại sảnh bên cạnh, “Nói đi, hiện tại đều là người trong nhà.” Ngoại trừ Ngô Viêm đang ngồi, ba người Hứa Ngụy, Cao Chí, Cao Hành đều đứng ở một bên, bốn người tám đôi mắt đều chằm chằm nhìn A Tài.

“Đại nhân, vừa rồi ngài dựa theo nguyên tắc có tội phán án phải không?” A Tài nhíu mày hỏi, nếu không nhìn thấy Ngô Viêm xử án, hắn thiếu chút nữa không ý thức được triều đại không tồn tại trong lịch sử này cũng dựa theo nguyên tắc có tội phán án, hắn từng cho rằng chỉ có thời kì văn cách mới thế.

“Đúng vậy.” Hắn đương nhiên phải dựa theo pháp lệnh phá án.

“Đại nhân, kỳ thật… Tiền thúc từng nói với ta, nguyên tắc có tội phán án rất dễ dàng tạo thành án oan.”

“Ngươi đang nói cái gì?” Cao Hành là người đầu tiên nhảy ra, “Các triều đại đều căn cứ vào cái này xử án.”

“Các triều đại đều căn cứ vào cái này thì sao?”

“Ngươi….” Cao Hành muốn nói nhưng bị Cao Chí giơ tay ngăn lại. “A Tài, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

“Giả thiết trong vụ án hôm nay, A Đức đổi thành Cao Hành, cùng Lý tiểu thư hiểu nhau yêu nhau cũng là Cao Hành, mà Lý lão gia cũng muốn đem nữ nhi gả cho người khác, ở vào tình huống giống như A Đức, dựa theo nguyên tắc có tội phán án, chắc chắn Cao Hành chính là hung thủ. Bởi vì trên đường không có người quen biết với hắn, có thể làm chứng cho hắn. Đương nhiên, chúng ta rất hiểu Cao Hành, biết rõ hắn chắc chắn sẽ không giết người. Như vậy A Đức cùng Cao Hành giống nhau phải không? Cái này chẳng phải cũng là án oan.” Nhóm người Ngô Viêm vì lời của A Tài mà lâm vào trầm tư.

“Nhưng chỉ có một mình A Đức biết rõ tiểu thư Lý gia ở tại khách *** Lai Phúc, không phải hắn thì là ai?” Cao Hành giải thích.

“Ai nói?” A Tài hỏi lại.

“Hà Hoa vừa nói trên công đường, ngươi không nghe thấy sao?” Người này….

“Hà Hoa không phải người sao?”

“Ngươi…. Chẳng lẽ ngươi muốn nói hung thủ là Hà Hoa?”

“Làm sao ngươi biết không phải?”

“Sao nàng phải giết tiểu thư của mình?”

“Nàng ghen ghét tiểu thư của mình, hoặc là nàng cũng yêu mến A Đức, cho nên hạ sát thủ với Lý tiểu thư. Hay hoặc là lúc A Đức cùng Lý tiểu thư ở phía sau hoa viên cãi nhau, không chừng bị người khác nghe được, đó cũng là một khả năng, nếu như vậy, không phải chỉ có A Đức cùng Hà Hoa biết rõ Lý tiểu thư ở tại khách *** Lai Phúc.”

“Ngươi… Ngươi đang ngụy biện, đây đều là giả thiết của ngươi.”

“Đúng, là giả thiết của ta, nhưng A Đức nói hắn vừa đến khách *** Lai Phúc đã bị biểu thiếu gia và quản gia của Lý gia bắt được, ngươi cho là hắn giết người sau đó đi ra thì bị bắt, đây chẳng phải cũng là giả thiết của ngươi? Ngươi thấy hắn giết người, hay có người thấy hắn giết người? Nhiều nhất, chỉ có thể xem hắn là nghi phạm mà thôi.” A Tài hỏi những câu có lý.

“Ngươi….” Cao Hành bị A Tài chặn miệng, tưc giận mặt đỏ lên.

“Nói như thế, quả thật có vài phần đạo lý.” Nghe A Tài và Cao Hành tranh cãi một phen, Ngô Viêm tán thành.

“Đại nhân, phán án hẳn nên dựa theo nguyên tắc suy đoán vô tội.” A Tài vội vàng đem “khoa học lý luận” nói ra.

“Nguyên tắc suy đoán vô tội?” Ngô Viêm lặp lại, “Đây là ý gì?”

“Ý là không thẩm lí và phán quyết có tội trước, mà suy đoán bị cáo vô tội trước.”