Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 12: Giải khúc mắc [5]…




Hôm sau, Thái Tông đế đi vào Lập Chính điện cùng Trưởng Tôn dùng bữa tối.

Bữa tối này , Thái Tông đế khẩu vị bình thường, Lí Phúc trong lòng lại đếm , hai chén cơm, thiếu một chân nai , cũng ít đi một chân dê , bệ hạ hôm nay tâm tình tựa hồ không tốt.

Dùng bữa xong, vẫy lui hạ nhân, chỉ để lại Lí Phúc cùng Phong Hiệp  ,Thái Tông đế mới mở miệng nói,“Trẫm đã gọi người đi tìm lương y, quá một thời gian sẽ có tin tức.”

“Lương y? Trong cung có vị quý nhân nào thân thể không khoẻ sao? Thái y cũng không có biện pháp sao?” Trưởng Tôn kinh ngạc, đứng đầu hậu cung, nếu ngay cả thân thể quý nhân không khoẻ cũng không biết, kia là nàng thất trách.

Thái Tông đế chậm rãi lắc đầu “Là chân Kiền Nhi.”

Trưởng Tôn hoàng hậu ngạc nhiên.

Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn ngạc nhiên, liền thản nhiên mở miệng “Trẫm nghĩ , thiên hạ Đại Đường ta người tài ba xuất hiện rất nhiều, có lẽ có người có thể chữa trị chân Kiền Nhi cũng không biết chừng.”

Trưởng Tôn tuy rằng trong lòng rất là kinh ngạc, nhưng vui sướng áp qua kinh ngạc, ý niệm này ở trong đầu nàng đã lâu, nhóm Thái y đều nói chân Kiền Nhi không có biện pháp, nhưng nàng trong lòng lại luôn không tin, Kiền Nhi – con trai của nàng như thế nào có thể ở ngồi xe lăn cả đời?! Nghĩ muốn đi tìm thần y bên ngoài , nhưng Hoàng Thượng từ khi đăng cơ tới nay liền phi thường bận rộn, Cam Lộ điện thường thường đăng đèn suốt đêm liên tục vài buổi tối, nàng cũng vẫn tìm không được cơ hội cùng Hoàng Thượng mở miệng, chỉ có thể thừa dịp lần trước huynh trưởng tới thăm mình, vụng trộm nhờ huynh trưởng đi lưu ý dân gian có lương y nào tài ba không ? Nay Hoàng Thượng lại mở miệng trước mình , chân Kiền Nhi thật sự có hi vọng! Hơn nữa, này cũng thuyết minh Hoàng Thượng trong lòng vẫn coi trọng Kiền Nhi.

“Này thật tốt quá!” vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu có chút kích động.

Thái Tông đế cười cười, nghĩ đến tính tình Thừa Kiền tựa hồ sau khi bị thương liền im lặng không ít, trong ấn tượng mơ hồ, đứa nhỏ kia thực hoạt bát, liền đối với Trưởng Tôn nói

“Kiền Nhi một người ở Khởi Huy điện cũng buồn, Quan Âm Tì không ngại kêu Trường Nhạc , Dự Chương đi qua bồi hắn nhiều hơn.” Cũng không nói Thừa Kiền hành động không tiện ở Khởi Huy điện thực buồn, theo bản năng, Thái Tông đế tránh nói lời này .

Trưởng Tôn hoàng hậu ôn nhu cười “phải, ta đã biết.”

Thái Tông đế khẽ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi Lập Chính điện , bỗng nhiên nghĩ hôm qua cùng Thừa Kiền dùng bữa, Thừa Kiền ăn không nhiều lắm, liền quay đầu đối  Trưởng Tôn hoàng hậu ở phía sau vẫn cung đưa nói “Đúng rồi, Kiền Nhi gần nhất gầy đi rất nhiều, Quan Âm Tì để tâm nhiều chút , nói  ngự thiện phòng nên làm nhiều thức ăn mà Kiền Nhi thích .”

Trưởng Tôn hoàng hậu cười đáp “Phải, ta sẽ chú ý.” Gặp bộ dáng Thái Tông đế tựa hồ có chút lo lắng, liền vừa cười cười mở miệng nói “ Đứa nhỏ Kiền Nhi này có chút kiêng ăn, ta sẽ hảo hảo theo dõi hắn.” Trong lòng lại suy nghĩ, Kiền Nhi hôm qua cùng bệ hạ dùng bữa như thế nào có khả năng ăn nhiều ? Cũng không biết đứa bé kia có hay không lại dùng thêm điểm tâm ? Kim hôm qua hồi báo cũng chưa nói rõ ràng. Thật là!

Thái Tông đế gật đầu, liền xoay người ly khai Lập Chính điện.

Nhìn Thái Tông đế đi xa, Phong Hiệp bên người Trưởng Tôn nhẹ giọng mở miệng,“Nương nương, cái này ngài yên tâm đi . Hoàng Thượng vẫn thực coi trọng Trung Sơn Vương điện hạ.”

Trưởng Tôn nhẹ nhàng nhu khẩu khí, nghĩ tới Kiền Nhi bộ dáng điềm đạm thỏa mãn, liền không khỏi mỉm cười, trong lòng nghĩ ,  đứa bé kia đại khái cũng sẽ không để ý Hoàng Thượng có nhìn hay không, bất quá, có thể được Hoàng Thượng coi trọng, đối với cuộc sống của nó về sau ở trong cung sẽ hảo thêm một chút, nghĩ đến đây, nàng ôn nhu mở miệng,“Phong Hiệp  ,sáng mai  kêu ngự thiện phòng làm điểm tâm .”

“Phải, nô tỳ tuân chỉ.” Phong Hiệp  cung kính đáp, lại thấp giọng hỏi : “Nương nương, sáng mai có cần phải kêu Trường Nhạc công chúa, Dự Chương công chúa?”

“Ân. Cũng tốt.” Trưởng Tôn hoàng hậu gật gật đầu.

************************

Thừa Kiền hôm nay sớm đã tỉnh lại, đang muốn tự phấn đấu mặc quần áo, Hồng Ngọc cung kính tiến vào quỳ xuống,“Khẩn cầu điện hạ để cho nô tỳ hầu hạ.”

Thừa Kiền nhìn Hồng Ngọc liếc mắt một cái, hơi hơi giơ mi lên, trong lòng kinh ngạc, hắn từng hạ mệnh lệnh, không có hắn phân phó, không được tùy ý tiến vào phòng hắn, lấy tính nết của Châu nhi, nàng hẳn là có nói cho  Hồng Ngọc biết, như vậy, nhìn Hồng Ngọc vẻ mặt thực kiên trì, hắn trong lòng cân nhắc, nàng là cố ý?

Tiếp tục chậm rãi mặc quần áo đặt ở đầu giường, hắn mở miệng nói,“Không cần, ngươi trước tiên lui đi.” Thanh âm rất là lãnh đạm.

Hồng Ngọc lại quỳ rạp trên đất, rất là kiên trì, tư thái cũng thực cung kính “Nô tỳ khẩn cầu điện hạ chấp thuận nô tỳ hầu hạ điện hạ thay quần áo.”

Thừa Kiền hơi hơi hạ tay , nhìn tư thái Hồng Ngọc cung kính khiêm tốn có chút không được tự nhiên nha, có lẽ là vì phiêu đãng nhiều năm, đối nhân tâm biến hóa tự có phát hiện sâu sắc, thái độ Hồng Ngọc cung kính khiêm tốn nhưng sau lưng lại có một tia cao ngạo như vậy?

Cũng phải , Đại cung nữ Cam Lộ điện bỗng nhiên bị ném tới Khởi Huy điện nho nhỏ này… Thừa Kiền trong lòng mỉm cười, trên mặt lại cúi đầu tiếp tục chậm rãi mặc quần áo, động tác rất là nhàn nhã cùng tự nhiên, không có nói câu nào, mà Hồng Ngọc vẫn như cũ cung kính quỳ.

Được rồi, phụ hoàng ban cho hắn cung nữ cũng thật sự phi thường , trung tâm tẫn trách. Thừa Kiền có chút nhàm chán nghĩ .

Ngồi ở giường thượng, Thừa Kiền nhìn Hồng Ngọc chậm rãi mở miệng “Đứng lên đi.”

Hồng Ngọc không có đứng dậy, chính là vẫn như cũ quỳ rạp trên đất, thanh âm rất là cứng nhắc mở miệng,“Nô tỳ không dám, nô tỳ không có hầu hạ điện hạ hảo, nô tỳ có tội.”

Thừa Kiền nhìn chằm chằm Hồng Ngọc , khóe miệng nhất câu, tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Ngươi thật sự có tội, thân là đại cung nữ Khởi Huy điện, ngay cả lời nói của ta ngươi cũng không nghe .”

Hồng Ngọc sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy Thừa Kiền hơi hơi tươi cười, phong đạm vân khinh, đôi mắt thanh tú trong trẻo nhưng cực lạnh lùng, trong lòng run lên, không hiểu bắt đầu sinh một ý sợ hãi, vội vàng cúi đầu, biện bạch nói “Nô tỳ không dám.” Dứt lời, liền vội vàng đứng dậy.

Thừa Kiền mắt nhìn Hồng Ngọc đứng vẫn quy củ như cũ cúi đầu nghiêm túc, ngữ khí rất là khinh đạm mở miệng,“Tốt lắm, ngươi lui ra đi. Về sau đừng như vậy.”

Hồng Ngọc tựa hồ có chút ngây người, nàng vốn tưởng rằng sẽ nghe được răn dạy điều gì, lại không nghĩ chỉ làm cho nàng lui ra, vụng trộm giương mắt nhìn Thừa Kiền, đã thấy Thừa Kiền tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Vì thế, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ, cung kính lui xuống.

Nhìn Hồng Ngọc nơm nớp lo sợ lui ra, Thừa Kiền trong lòng cười, tạo uy nghiêm cái gì cũng phải từ từ , không phải sao ?

Phiêu đãng nhân gian nhiều năm như vậy, Thừa Kiền chậm rãi tin một câu, thu phục lòng người thì hành động so với nói tốt hơn nhiều  !

Tại phương diện này, phụ hoàng khi còn sống cơ hồ đều thực hiện thật tốt .

Nói đến, phụ hoàng đem một cung nữ cố chấp như vậy lại có chút tự cho mình rất cao giá đem cho hắn , rốt cuộc là cái gì ý tứ?

Suy tư một hồi, Thừa Kiền gãi đầu, được rồi, hắn nghĩ không ra nguyên nhân gì, vậy… Không nghĩ!

*****************

Đơn giản dùng đồ ăn sáng, Thừa Kiền tiếp tục ngồi ở bàn cờ ở tiền điện, đánh cờ phổ, im lặng hạ kì.

Mang theo Trường Nhạc , Dự Chương vào , Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn vẻ mặt Thừa Kiền hết sức chuyên chú, vui mừng cười, xem ra, Hoàng Thượng đột nhiên ân sủng cũng không làm đứa nhỏ phản ứng quá mạnh mẽ .

Bởi vì cung nữ thái giám tiến lên quỳ lạy hành lễ, Thừa Kiền lấy lại tinh thần, gặp Trưởng Tôn hoàng hậu, mặt mày nhất loan, tươi cười điềm tĩnh lại lộ ra ấm áp,“Mẫu hậu!”

Trưởng Tôn ôn nhu từ ái cười,“Kiền Nhi đang làm cái gì vậy ?”

Phía sau , Trường Nhạc , Dự Chương lúc này cũng tiến lên, Trường Nhạc tươi cười ngọt ngào “Trường Nhạc kiến quá ca ca.” Dự Chương tươi cười ngại ngùng,“Dự Chương kiến quá ca ca.”

Thừa Kiền cười tủm tỉm ngoắc “ Trường Nhạc Dự Chương đến vừa lúc, ca ca vừa mới cân nhắc ra một bộ tân phương pháp chơi cờ nga.”

Trường Nhạc Dự Chương nhãn tình đều có chút sáng lên, vì thế đều nhanh bước lên, ở bên người Thừa Kiền tọa hạ. Chớp một đôi mắt xinh đẹp nhìn Thừa Kiền. Trưởng Tôn thấy thế không khỏi hiểu ý cười, ý bảo Phong Hiệp  phía sau đem điểm tâm ngự phòng mang đến, cũng ám chỉ vẫy lui cung nữ, sau đó chính mình đi đến bàn cờ tọa hạ, nhìn vẻ mặt Thừa Kiền im lặng tươi cười dạy Trường Nhạc , Dự Chương chơi cờ.

Nhìn nhìn, cũng không từ cảm thấy thú vị.

Kỳ thật, bộ tân chơi cờ phương pháp này là Thừa Kiền khi phiêu đãng nhân gian thấy, khi đó mọi người nói bộ kì pháp này là mặc kì,

Phương pháp rất đơn giản, không xem bàn cờ, bằng vào trí nhớ để chơi cờ. Thừa Kiền khi đó cảm thấy thú vị, liền nhớ kỹ.

“Ân, chính là như vậy, đã hiểu?” Thừa Kiền hỏi.

Trường Nhạc , Dự Chương đồng loạt gật đầu.

Trưởng Tôn lúc này mở miệng nói,“Trường Nhạc, Dự Chương, các ngươi tự đi ngoạn ngoạn trước đi. Mẫu hậu cùng ca ca nói chuyện.”

Trường Nhạc , Dự Chương nhu thuận gật đầu.

Nhìn cung nữ cùng thái giám ở tiền điện , trừ bỏ Phong Hiệp , đều lui xuống, liền muốn tiến lên nâng Thừa Kiền ngồi vào xe lăn. Nhưng Thừa Kiền lại cười lắc đầu “Mẫu hậu, con có thể.”

Dứt lời, liền ở trước ánh mắt kinh ngạc của Trưởng Tôn Phong Hiệp  ,cùng với Trường Nhạc , Dự Chương, có chút gian nan tự đến xe lăn. Ngồi vào chỗ của mình, mới ngẩng đầu nhìn hướng Trưởng Tôn hơi có chút bướng bỉnh cười “Mẫu hậu, người xem con một người cũng có thể.”

Trưởng Tôn trong lòng một trận đau, trên mặt lại cố gắng cười, sẳng giọng “Ngươi a , đứa nhỏ này chính là cậy mạnh…”

Phong Hiệp  lòng có chút chua xót, Trường Nhạc , Dự Chương đều yên lặng cúi đầu, sợ làm cho Thừa Kiền thấy lệ trong mắt các nàng.

Thừa Kiền nhìn Trưởng Tôn trên mặt miễn cưỡng cười, trong lòng cũng chua xót, làm cho mẫu hậu thấy đã biết dạng cậy mạnh, cũng là bất đắc dĩ, hắn không nghĩ làm cho mẫu hậu vì hắn lo lắng, hắn phải làm cho mẫu hậu biết, chính mình tuy rằng tàn, nhưng cũng có thể làm rất nhiều việc, chơi cờ, đánh đàn, đọc sách, viết tự, quản lý Khởi Huy điện, bảo hộ chính mình… Mỗi một sự tình trong cuộc sống , hắn cũng có thể không nhờ vả bất luận kẻ nào…

Nhìn Trưởng Tôn Thừa Kiền trong lòng mặc nói, mẫu hậu, con một người cũng có thể tốt lắm tốt lắm.

***********

Đi đến sau viên, Trưởng Tôn tọa hạ ở bên cạnh bàn thạch, nhìn Thừa Kiền trên xe lăn cười yếu ớt trước mặt, ôn nhu mở miệng,“Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi hôm qua hạ đạt ý chỉ ngươi rõ ràng đi?”

Thừa Kiền khẽ gật đầu “Con rõ ràng.”

“Mẫu hậu hôm nay lại đây, thứ nhất là nhìn ngươi gần đây như thế nào, thứ hai là phụ hoàng ngươi phân phó, cho mẫu hậu lại đây xem ngươi.”

Thừa Kiền sửng sốt, phụ hoàng phân phó?

“Phụ hoàng ngươi nói, cho tìm thần y ở dân gian rồi thẩm tra thần y …”

Tìm? Thẩm tra thần y? Thừa Kiền trong lòng lộp bộp, kia chân hắn… Theo bản năng sờ sờ chân chính mình, không có khả năng tái phục hồi như cũ đi. Trong lòng thoáng yên ổn không ít.

Trưởng Tôn dừng ở Thừa Kiền, khó nén vui sướng tâm tình,“Kiền Nhi, xem ra, phụ hoàng ngươi vẫn là thực coi trọng ngươi.”

Thừa Kiền ngại ngùng cười, trong lòng lại cười khổ, đúng vậy, nhưng phân coi trọng này lại làm cho hắn cảm giác được một loại áp lực không hiểu…

“Nhưng là! Kiền Nhi –” Trưởng Tôn bỗng nhiên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, Thừa Kiền vi lăng.

“Mẫu hậu muốn ngươi nhớ kỹ 3 câu: Không quan tâm hơn thua, tiến thối không giả, bảo vệ cho bản tâm.” Nghiêm khắc dứt lời, nhìn Thừa Kiền lăng lăng mặt, vẻ mặt hơi hoãn, từ ái cười, vỗ vỗ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói,“Kiền Nhi có lẽ nghe không hiểu, không quan hệ, ngươi chỉ cần hảo hảo nhớ kỹ, ngươi lớn thêm một ít, ngươi sẽ hiểu được.”

Thừa Kiền lấy lại tinh thần, nhịn không được đôi mắt đau xót, vội vàng cúi đầu, làm bộ suy tư, che dấu tâm tình khó có thể ức chế toan sáp của chính mình.

Ba câu kia , hắn sao lại không hiểu ?!

Đó là đời trước, là lời nói trước khi mẫu hậu chết , thấm thía nói cho hắn 3 câu a.

Nhưng khi đó tâm mình sớm đã mất , sao có thể lý giải nổi nỗi khổ tâm của mẫu hậu ?

Không quan tâm hơn thua, tiến thối không giả, bảo vệ cho bản tâm.

Đó là lời nói ngay cả khi hắn phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm cũng không thể quên

Đó là hắn thẹn với mẫu hậu, lời nói cuối cùng, lưu cho mình.