Dương Thần

Chương 14: THẦN BÍ KINH VĂN




Tuyết vừa mới ngừng rơi, trong Ngọc kinh thành lại khôi phục vẻ náo nhiệt phồn hoa, ngã tư đường đều là nơi người hay lui tới, các của tiệm lớn lại rất náo nhiệt, như rượu yến hội thức ăn”Tụ Nguyên lâu”, các cô nương ”Tán Hoa lầu”, giấy và bút mực ”Tùng Trúc hiên”, tơ lụa”Tùng Giang phô”, đồ cổ” Ý Cổ lâu”, châu báu”Kim Ngọc đường”…… đều là những nơi náo nhiệt nhất tại Ngọc kinh.

Chiếu cố các cửa hàng lớn có tiên y nộ mã các vương tôn công tử, cũng có người đọc sách mặc thanh sam, còn có phú hào, một đám quan lớn nhàn tản.

Nhất là lúc này đã tới tháng chạp, gần tới cuối năm. Hoàng đế phải tế thiên, còn phải tiếp kiến sứ tiết các quốc gia tới. Sứ tiết Tây Vực Hỏa La quốc, phương đông Vân Mông quốc, phương bắc Nguyên Đột quốc, phía nam Thần Phong, Lưu Châu Đăng đảo quốc đều ở tại biệt quán trong Ngọc kinh thành. Những người trang phục cổ quái thường xuyên đi ra đi vào để thưởng thức được sự phồn hoa của Đại Kiền đệ nhất đại thành Ngọc kinh, nên càng làm tăng thêm vẻ náo nhiệt của Ngọc kinh thành.

Hai mươi năm trước, từ khi Đại Kiền đại bại thiết kỵ tập kích của Vân Mông sau đó phản công trở lại, song phương ở biên quan Thanh Sát Khẩu định ra minh ước, vĩnh viễn không chiến, Đại Kiền vương triều liền phát triển tới một thời kì cường thịnh, thành vương triều đế quốc với vùng đất đai thống nhất rộng lớn bàng đại.

Sáu mươi năm đã qua, thịnh thế của Đại Kiền tới một thời kì tối cường thịnh.

Không nói cả trong Ngọc kinh thành,”Võ ôn hầu” phủ đệ cũng náo nhiệt hẳn lên, nhóm nô bộc bắt đầu quét dọn, đem các góc đều quét tới không còn một hạt bụi nào, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng năm mới.

Bất quá mặc cho là cả phủ đệ trong ngoài, Ngọc kinh thành náo nhiệt phi thường, cùng Hồng Dịch cũng không có một chút quan hệ.

Hồng Dịch đã từ Tây sơn trở về, nhưng mà tâm tư lại hoàn toàn ở Tây sơn trong cái u cốc kia.

Hơn mười ngày ngộ hồ, dạy học, chỉnh lý sách, tu hồn luyện võ, gặp được Bạch Tử Nhạc, uống rượu nói chuyện với nhau trong bốn năm ngày, tất cả đều như một giấc mộng rõ nét.

Lúc này trở lại trong Hầu phủ, hắn có một loại cảm giác hoàng như cách thế(1).

Hầu phủ vẫn là Hầu phủ như trước kia, cũng không có bởi vì hắn ra ngoài mà thay đổi. Cả Hầu phủ bảy tám trăm người đều bận rộn sôi nổi để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, chỉ có cái phòng nhỏ của hắn là hoang vắng và cũng chẳng có người nào tới thăm, hình như là đem hắn gạt bỏ ra ngoài rồi.

Người hầu, quản gia, nô tỳ, hộ vệ năm mới đều sẽ được phát thưởng một ít quần áo, ngân lượng nhưng cũng không có tới lượt hắn.

Bất quá hắn hiện tại có tiền, nên cũng không thiếu cái gì, khi Thuần hồ chuyển nhà, tặng cho hắn mười xích kim tệ. Tám phần hoàng kim đều có thể lấy một đổi mười lăm, huống chi là mười thành xích kim. Mười xích kim tệ, nếu đem tới”Kim Ngọc đường” đi đổi ngân lượng, ít nhất đều có thể đổi đến hai trăm lượng bạc. Đủ cho Hồng Dịch tiêu xài rất lâu.

“Những người này không đến quấy rầy ta là tốt nhất, ta có thể đóng cửa lại đi luyện võ đọc sách, lại nói, gần đây thân thể ta thực thư sướng, cảm giác tứ chi có lực hơn.”

Trong nhà nhỏ, Hồng Dịch hai chân một trước một sau đứng thẳng, thân thể cúi xuống, hai tay bắt lấy hai bắp đùi, mãnh liệt run lên, lực xuyên qua bắp đùi, rồi đột nhiên trong lúc đó, hai khối nhục trên bắp đùi phát ra một tiếng banh nhỏ.

Sau đó, hắn lại nhanh chóng đổi tay thành trảo, quắp lấy mình tiểu thối đỗ nhục ( chắc là bắp chân gì đó nói chung là ở chân) của mình, đồng dạng run lên, buông tay, hướng lên ấn vào bụng của mình, vượt qua từng bước một.

Một động tác, quắp đại thối, tiểu thối, ấn bụng, từng bước mà luyện, rất giống một đầu đại ngưu xông ra ngoài, hay chỉ cũng đơn giản là đi từng bước một( chỗ này dịch sợ không được sát cho lắm).

Đây chính là một động tác trong”Ngưu ma đính giác”của’Ngưu ma Đại lực quyền”.

Hồng Dịch liên tiếp làm mấy động tác, cảm giác được tứ chi trên thân thể, phúc, hung, vai lưng các khối đại nhục đều có sự nóng lên rõ rệt, cảm giác tràn ngập lực lượng. Ngay sau đó, hắn hàm trụ thanh âm, lưỡi cuộn lên, cắm chặt răng, đình chỉ hơi thở, tinh thần tập trung tay vào nắm tay trên cánh tay, một quyền đánh về khoảng không phía trước.

Hải!

Toàn thân các khối đại nhục tại một quyền lúc đó đều chấn động một chút, tựa hồ là lực lượng của chúng có một chút tụ tập vào trên nắm tay, có một cảm xúc nói không nên lời , loại cảm xúc tê dại thoải mái cùng sức mạnh.

“Giờ mình không còn là một thư sinh tay trói gà không chặt rồi. Chỉ cần luyện tập như vậy, sẽ càng ngày càng mạnh.” Hồng Dịch nhận thấy được lực lượng thân thể mình, trong lòng có một loại cảm giác vui sướng thỏa mãn, càng thêm kiên định.

“Khó trách người đọc sách phải luyện tập cung mã võ nghệ, cường tráng khí lực cũng có thể kiên định tâm thần, tăng cường tin tưởng tự thân.”

Hồng Dịch rốt cục hiểu được, người đọc sách vì cái gì đem cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ đặt ở vị trí trọng yếu, nguyên lai khí lực mạnh mẽ cũng có thể làm tâm thần mình kiên định, khí lực có mạnh, lòng người liền yên ổn.

Chính như đi trong đại hải, thuyền vô cùng chắc chắn, lòng người tự nhiên sẽ yên ổn, mặc cho có sóng to gió lớn vẫn cứ yên ổn ngồi đó mà buông cần

Nếu thuyền không chắc chắn, thì trong lòng sẽ không có ổn định để dựa vào và lúc nào cũng e ngại sóng gió ập đến.

Lòng tràn đầy vui sướng, Hồng Dịch ngồi vào cái bàn phía trước, mở ra một quyển Võ kinh tiếp tục nghiền ngẫm.

Bộ Võ kinh này là vật Đại Thiện tự cất giữ, có một hòa thượng tên là Ấn Nguyệt thiền sư chú giải qua. Bên trong tuy rằng rất nhiều cái không được đầy đủ, không thể luyện, nhưng một ít đạo lý cũng nói được rất thấu triệt, có thể giúp Hồng Dịch đối với ”Ngưu ma Đại lực quyền” có lý giải càng sâu.

Huống chi, Hồng Dịch thân mình chính là một người đọc sách thông minh, người đọc sách tối am hiểu là từ văn trung mà nghiền ngẫm ý tứ của tác giả.

“Không biết ta đã tới trình độ Võ sinh chưa nữa? Bất quá sợ rằng chưa có tới, mới luyện nửa tháng, mặc dù có rượu “Quỳnh tương’ của Tử Nhạc cho ta điều dưỡng thân thể trong bốn năm ngày, còn có hắn cẩn thận chỉ điểm, bất quá còn thiếu một ít hỏa hậu đi.”

Hồng Dịch trong lòng nghĩ, chính mình có phải hay không đã luyện đến đem toàn thân các khối đại nhục luyện đến trình độ chắc nịch tới trình độ Võ sinh trong quân đội ”Giảng võ đường”.

Bỗng nhiên, cửa tiểu viện tử truyền đến một tiếng bước chân trầm ổn.

“Là ai đến tiểu viện tử này của ta? Chẳng lẽ lại là tỳ nữ Tiểu Trữ kia.” Hồng Dịch xé giấy cửa sổ nhìn tới, nhất thời chấn động.

“Lão tổng quản?”

Người đến là một lão nhân tóc trắng xoá, mặc quần áo màu đen.

Hồng Dịch nhận ra, lão nhân này là đại tổng quản cả Hầu phủ, không là của đại phòng Triệu phu nhân, cũng không phải nhị phòng ”Vân đình trai” kia, lại càng không là người của Tam phu nhân, mà là đại quản gia phụ trách trực tiếp của phụ thân Võ Ôn hầu.

Mỗi lần Hồng Huyền Cơ ở hoàng cung Tử Cấm thành nội các xử lý triều chính đến khuya, đều là người này đưa hòm cơm qua cho y.

Lúc Hồng Dịch hắt xì một cái rồi mở cửa sổ ra, ánh mắt lão tổng quản trong nháy mắt cũng nhìn lại đây, tựa hồ cùng lúc với việc Hồng Dịch mở cửa sổ ra, cảm giác như là có thể nhìn thấy trước mọi việc vậy.

Thấy Hồng Dịch, lão quản gia dừng bước, gật gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười:”Dịch thiếu gia, Hầu gia đã trở lại, gọi ngươi qua có lời muốn nói.”

Trong cả Hầu phủ, chỉ có duy nhất một người đối với hắn khách khí, chính là lão tổng quản này.

Đương nhiên, lão tổng quản đối ai đều khách khí, nghe đồn nhiều năm như vậy, không ai thấy hắn tức giận qua.

“Cái gì? Phụ thân đã trở lại? Tại sao lại gọi ta? Có lời nào muốn nói ư?”

Hồng Dịch trong lòng phi thường khiếp sợ, Võ Ôn hầu tuy rằng là phụ thân hắn, nhưng hắn từ trước đến nay gặp qua không tới vài lần, hơn nữa huynh đệ tỷ muội hắn hơn mười người, hắn chính là không khiến người ta coi trong nên địa vị thấp nhất nên như thế nào cũng không tới phiên Hồng Huyền Cơ gọi hắn tới nói chuyện.

Hồng Dịch có khi thậm chí hoài nghi, Hồng Huyền Cơ có biết hay không có một đứa con như hắn.

“Không xong, Võ kinh là sách cấm. Hơn nữa có con dấu của Đại Thiện tự. Nếu mà để cho cha ta biết...... May mắn cái khác cơ bản cất tốt rồi, nhưng mà bản này giấu đã không còn kịp rồi.”

Hồng Dịch đột nhiên nhớ tới một việc, quyết định thật nhanh, đem bản Võ kinh này ném vào hỏa bồn, đem nó đi đốt.

Hắn cũng không yên tâm để quyển sách này ở trong thư phòng, nếu mình đi ra ngoài, vạn nhất có người nào tiến vào, phát hiện bản sách cấm này, vậy thì phiền toái có thể lớn lắm.

Mà hiện tại đem đi giấu chắc đã không còn kịp.

Võ Ôn hầu Hồng Huyền Cơ lấy lễ pháp nghiêm khắc trì gia, quy củ rất nghiêm, gọi người là phải lập tức đi tới, nếu không sẽ đã bị gia pháp.

Hồng Dịch biết có một lần, đứa con Hồng Quế của Tam phu nhân bởi vì uống rượu say, vừa vặn Hồng Huyền Cơ trở về muốn kiểm tra bài tập hắn, phái người đi kêu nhưng hắn lại đến muộn, kết quả sau một chút gia pháp, chân đều bị đánh gãy, nằm ở trên giường ước chừng nửa năm mới tốt.

Hồng Dịch thấy sách ở trong hỏa bồn đốt hết liền yên tâm, đứng dậy sửa sang lại một chút quần áo, mở cửa, theo sau lão quản gia đi gặp phụ thân mình.

Ngay tại lúc hắn xuất môn, hỏa bồn nọ trong đám tro tàn của bản Võ kinh bị đốt hết, đột nhiên xuất hiện một tờ giấy màu ám kim, trên mặt chi chít toàn bộ đều là chữ nhỏ kinh văn còn có tranh vẽ, tựa hồ giấy tráng kim, nhưng không có bị lửa đốt.

*Chú thích:

(1) Hoàng như cách thế: xúc động trước sự thay đổi lớn lao