Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 15




Bữa ăn cùng muội muội tại nội viện có lẽ sẽ là bữa ăn ngon nhất trong khoảng thời gian sắp tới của Mộ Ngôn. Đơn giản là Phú Quý rất có tài nấu nướng, thầm than muội muội quả nhiên có ánh mắt tinh tường, trong nội tâm Mộ Ngôn càng vui mừng.

Thanh âm Mộ Phi Sắt gọi ca ca vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, Mộ Ngôn nghe được mà tâm như nở hoa. Mong muốn được muội muội gọi như vậy đã rất lâu rồi, tuy không hiểu sao lúc đông người lại không chịu gọi mình như vậy, nhưng đúng là muội muội mà mình yêu thương nhất đã trở lại rồi.

Vẻ vui mừng của Mộ Ngôn được Mộ Phi Sắt khắc sâu dưới đáy mắt, trong lòng lại hiện ra những cảm xúc lẫn lộn. Trong những ngày vừa qua, vị huynh trưởng này đã chăm sóc cho nàng rất chu đáo, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, tuy vẫn không thừa nhận thân phận của Mộ Ngôn, nhưng có lẽ nàng thật đã đem Mộ Ngôn trở thành người mà mình muốn dựa vào. Sự yêu thương của Mộ Ngôn chính mình làm sao có thể ngăn cản được, tuy chính bản thân mình cũng đang cố gắng kìm nén tình cảm. Mặc dù lúc trước nàng đã nếm qua đủ vị cay đắng ngọt bùi của cuộc sống, như thế nào lại có thể thờ ơ với tấm lòng ân cần của vị huynh trưởng nhiệt tình này.

Đã qua nhiều năm nên những chuyện không vui lúc trước cũng dần quên hết, tâm tình Mộ Phi Sắt có lẽ từ giờ phút này cũng thay đổi. Đã có cơ hội để sống lại, thì không thể nào không để ý tới người có thiện ý đối với mình.

Không khí nói chuyện hòa hợp bao trùm hai huynh muội chấm dứt khi người của Đại phu nhân tới thông báo muốn gặp Mộ Ngôn.. Sau khi tiễn Mộ Ngôn đi, Mộ Phi Sắt gọi Hương Liên cùng Phú Quý đến để dặn dò một số chuyện, hai người trong lòng sợ hãi than quả nhiên tâm tính của Tam tiểu thư chuyển biến không nhỏ, có lẽ về sau cuộc sống của bọn họ sẽ sang một trang mới a!

“Tiểu thư, ngày mười sáu tháng này là ngày giỗ của Nhị phu nhân. Người hàng năm đều đến chùa Kỳ Bình để thắp nhang, nô tỳ sẽ chuẩn bị trước những vật dùng cần thiết!” Hương Liên nhớ kỹ lời dặn dò của Mộ Phi Sắt, nhẹ giọng xin chỉ thị.

“Tốt, đi chuẩn bị đi! Đúng rồi, nơi ở của mẹ ta bấy lâu nay có người quét dọn không?” Mộ Phi Sắt cẩn thận suy nghĩ, ngày giỗ mẫu thân là ngày mai, gật đầu đáp ứng lời nói của Hương Liên, cũng thuận tiện hỏi về nơi ở của mẫu thân mà từ lúc về đến giờ mình chưa tiến vào.

Hương Liên có chút lo lắng liếc nhìn nàng, thanh âm như muỗi kêu, lí nhí nói: “Cách đây không lâu, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đã đem nơi đó khóa lại, nói là sợ lão gia nhìn thấy nơi Nhị phu nhân sống hàng ngày lại sinh thương tâm.”

Mộ Phi Sắt nhíu mày, trầm tư không nói. Nàng đối với vị mẫu thân tựa thiên tiên trong trí nhớ tựa hồ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy thân phận của vị mẫu thân quốc sắt thiên hương này còn cần phải suy tính lại. Thái độ của Mộ Thiên Hạc lại mơ hồ cung kính, mà thái độ của Mộ Thiểu Hoa lại không rõ ràng, làm cho nàng càng ngày càng nghi hoặc vị mẫu thân này không thôi.

“ Tới nơi ở của mẫu thân ta xem một chút!” Trái lo phải nghĩ, nàng hy vọng có thể từ nới ở của mẫu thân nhìn ra chút dấu vết, không đợi Hương Liên cùng Phú Quý suy nghĩ, nàng đã nhẹ nhàng bước chân hướng cửa viện đi tới.

Hiện tại trời lại róc rách mưa phùn, Hương Liên dè dặt che ô cho Mộ Phi Sắt, Phú Quý chạy ở phía sau, xuyên qua hoa viên lót đá cẩm thạch, ba người đi thẳng tới nơi hậu viện đang khóa chặt. Trên cửa đề to ba chữ rồng bay phượng múa – Bích Lạc viện, bởi vì trôi qua nhiều năm tháng, từng nét chữ đỏ thắm trở nên u ám không thôi, nhìn xuyên qua khe cửa, cành khô lá rách chất đầy sân, làm Mộ Phi Sắt cau mày.

“Phú Quý, đập khóa này cho ta.” Không biết có phải trí nhớ trước kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình hay không, mà vừa nãy chính mình đối vị mẫu thân này có thái độ nghi ngờ, nhưng hiện giờ nàng lại có chút khó chịu, giọng điệu cũng trở nên đông cứng.

Phú Quý đối với mệnh lệnh của tân chủ tử đương nhiên là thuận theo, thuận tay nhặt một tảng đá, đang muốn nhắm thẳng khóa đồng đập xuống, lại nghe một tiếng thét lớn: “Dừng tay lại! Ở đâu lại ra một nô tài giương oai ở đây?”

Thanh âm bén nhọn làm chủ tớ ba người xoay lại, thấy Mộ phủ Tam phu nhân xuất hiện trong tầm mắt ba người, người lên tiếng đúng là Tam phu nhân xinh đẹp cùng tỳ nữ Hương Hạnh. Mộ Phi Sắt khép nhẹ tròng mắt, có chút khom người: “Tam nương.”

“Còn tưởng là nô tài nào không hiểu chuyện giễu võ giương oai, nguyên lai Sắt Nhi cũng ở đây a.” Tam phu nhân cười nhẹ, một thân quần áo phấn hồng làm nàng ta nổi bật lên vẻ xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra nàng ta đã có một hài tử tám tuổi.

Nhẹ ngàng cất bước đến trước mặt Mộ Phi Sắt, lỗ mũi hướng lên trời nhìn hai người của nàng hành lễ, thân thủ giả bộ giơ lên, cổ tay lại phát ra tiếng leng keng rung động của vòng tay, giống như trong lúc khí trời âm trầm lại bất ngờ tạo nên một chút đường vòng cung chói mắt, thanh âm kiêu ngạo hỏi: “Sắt Nhi vì sao lại muốn vào Bích Lạc viện?”

“Ngày mai chính là ngày giỗ của mẫu thân ta, ta muốn tới nơi ở của mẫu thân để dọn dẹp.” Mộ Phi Sắt đáp lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt nhìn thái độ kiêu căng của Tam phu nhân, không dấu vết hướng phía trước dịch sang một bước, đem Hương Liên đang sợ hãi che ở phía sau.

“Viện của Nhị tỷ chính là Đại tỷ phân phó người khóa lại, Lão Thái gia cùng Lão gia cũng không có phản đối. Tam nương biết ngươi muốn làm một nhi nữ hiếu thuận, mẫu thân ngươi dưới cửu tuyền biết được tâm ý này của ngươi là tốt rồi, ngươi cần gì phải trở mặt với Đại nương của ngươi a!” Thanh âm quyến rũ vang lên, trong giọng điệu còn mang theo chút mềm yếu, nghe như lời nói như cực kỳ thương cảm, lại mang theo ý nghĩa đắc ý không rõ.

Khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ nhếch, hời hợt nói: “ Sắt Nhi vẫn cảm thấy không nên chỉ thể hiện bằng lời nói, cần phải dùng hành động mới thể hiện rõ hiếu đạo. Thật uổng phí lời người dạy bảo, thỉnh Tam nương thứ lỗi.” Vừa dứt lời, nàng ra hiệu cho Phú Quý, thật thà dựa vào lời nàng phân phó bắt đầu dùng đá nện xuống ổ khóa.

Hành động này đúng là chọc giận Tam phu nhân xưa nay luôn hoành hành ngang ngược trong phủ, Hương Hạnh đứng bên người cũng đoán được tâm tình của chủ tử, lập tức quát: “Nô tài kia thật to gan, người nào cho ngươi đập khóa? Không nghe thấy lơi nói của Tam phu nhân sao?”

Phú Quý cũng không thèm để ý tới, chỉ có hăng hái nện xuống ổ khóa. Hương Hạnh cũng có thể so với Hương Thúy bên người Đại phu nhân bình thường ỷ vào chủ nhân mình nên điêu ngoa, thấy Phú Quý hờ hững không để ý đến lời nói của mình, không nghĩ ngợi gì dậm chân xông lên phía trước, nhưng không ngờ bị một bóng dáng mảnh khảnh ngăn lại.

“Hôm qua ta còn cho rằng Hồng Thư không biết ăn nói là do thầy hắn không có dạy tốt, hôm nay xem ra chính là nô tài bên cạnh người Tam nương cũng không hiểu sự tình a!” Mộ Phi Sắt nói, thần sắc lạnh lẽo làm cho Hương Hạnh không khỏi rét run.

Hương Hạnh ỷ có chủ nhân của mình, vứt bỏ sợ hãi nói: “Tam tiểu thư, lời này của ngươi là ý gì? Phu nhân đã nói nơi này không thể vào, ngươi còn sai một nô tài thấp hèn đập khóa, đây không phải là…”

Không để nàng ta nói xong, Mộ Phi Sắt lạnh lùng cắt đứt lời nói: “Ta nói người không hiểu chuyện chính là ngươi! Ta đường đường là Mộ phủ Tam tiểu thư, ai dạy ngươi có thể nói chuyện như vậy với chủ tử? Mở miệng ra là nói một tiếng “ngươi” , ngươi cho là ta và ngươi là ngang hàng sao? Nơi này chính là nơi ở khi xưa của mẫu thân ta, làm chuyện tròn đạo hiếu là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Quy củ của Mộ phủ là lấy chữ hiếu làm đầu bị các ngươi ném ở chỗ nào rồi?”

Lời nói sắc bén làm mọi người trợn mắt há mồm, đặc biệt là Tam nương đang hoảng hốt. Ánh mắt Mộ Phi Sắt khinh thường đảo qua Hương Hạnh, rơi xuống gương mặt kiều diễm của Tam nương, hời hợt nói: “Tam nương, lưu lại bên người một nô tỳ không hiểu chuyện như vậy, có hay không làm hỏng danh tiếng của Tam nương! Như người biết, gia gia coi trọng nhất là hiếu đạo, nếu là biết ta đang làm tròn chữ hiếu, mà lại bị ngăn cản, chỉ sở ngay cả phụ thân cũng không nén được lửa giận của gia gia a!”

Tam nương xưa nay mồm mép nhanh nhẹn, lời ngon tiếng ngọt nên luôn lấy được niềm vui của Mộ Thiểu Hoa, từ trước đến giờ cũng chưa từng chịu thiệt trước người của Đại phòng, thế nhưng hôm nay lại bị Mộ Phi Sắt làm cho nghẹn họng không nói được lời nào.

Hung hăng trừng mắt Tam tiểu thư nhìn không thấu được trước mắt, Tam phu nhân không cam lòng liếc mắt nhìn Hương Hạnh, thanh âm lẫn theo vài phần chói tai: “Ngu xuẩn, còn không cho ta cút trở về, muốn đứng đó làm xấu mặt ta sao? Đêm nay phạt ngươi quỳ trước cửa, không được phép của ta không được vào.”

Mộ Phi Sắt không quan tâm hai người ta diễn trò gì, nghe thấy tiếng răng rắc của ổ khóa phía bên Phú Quý, biết hắn đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của mình giao cho, trong lòng cũng có chút thỏa mãn, hướng tam nương khẽ cúi đầu, cười nhạt nói: “Tam nương, ta không thể cùng ngài nói chuyện phiếm nữa, Sắt Nhi cáo lui.”

Nói xong liền dẫn hai người đẩy cửa đi vào, lưu lại Tam phu nhân như ngu ngốc nhìn theo dưới mưa. Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không làm được gì, không ngừng dùng tay vò nát khăn tay bằng lụa. Đang trong lúc không có chỗ nào để phát tiết, một nô tỳ khác bên người sợ hãi nhắc nhở vài câu, tròng mắt đẹp chợt lóe lên tinh quang.

Mộ Phi Sắt, ngươi quả là thay đổi không ít a! Tốt, bản thân ta cũng muốn nhìn xem, ngươi dám cầm cái hiếu đạo của ngươi tới dọa ta, vậy phải xem làm sao ngươi thoát được kiếp này a!