Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 2: Đã xuyên qua?




Editor: Diên Vỹ

" Đây không phải là sách cấm mà là một cuốn sách rất cấm a."

Lâm Sương lật xem thêm vài trang mới hiểu được đại khái nội dung của cuốn sách. Ý thức bổ sung thêm vài đoạn thịt cô không tự giác lật xuống nhìn. Dù sao ở xã hội này dám xuất ra cuốn sách cấm như thế vậy cũng khó trách cuốn sách không tên này lại cũ kỉ như vậy. Rất có thể nhiều người xem quá nên bị đạp hư thành như vậy đi.

"Mẹ nó! Cái này cũng có thể xảy ra sao? Đầu óc của nữ nhân này không phải là bị vào nước đó chứ?"

"Nam nhân sao có thể ti tiện như vậy? Thật không biết xấu hổ là gì mà?"

"Ngay cả bạn thân mà nó cũng không buông tha! Cô gái này bị não tàn rồi sao? Đây rõ ràng là một cái bẫy mà cũng không nhìn ra được à?"

"Mộ màn hương diễm như vậy thế mà lại dành cho một lão già khọm khẹm!"

"Khoan hãy nói, cái tư thế này cũng thật là con mẹ nó khó a."

...

Lâm Sương phun ra đủ các loại thổ tào. Trừ những màn kích tình ra thì cuốn sách này chẳng có điểm nhấn gì về nội dung. Cô gái này điển hình là một Tiểu Bạch não tàn nha nếu không trong sách lại có nhiều cầm thú muốn ngủ với cô ta như vậy. Nữ chính trong câu truyện máu chó này sống không quá được một tập! Không thì bội thực mà chết cũng được hai tập!

Lâm Sương cố gắng hạn chế việc muốn quăng cuốn sách này đi, tiếp tục ngồi đọc. Nội dung trong sách đột nhiên có chuyển hướng. Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân Lăng Tông Vân xuất quân chống lại địch quốc. Không biết vì sao mười vạn đại quân toàn bộ bị tiêu diệt. Hoàng Đế nghe lời sàm ngôn, nhận định Lăng gia mưu nghịch xử chém toàn bộ cả nhà Lăng gia. Nữ chính lập lời thề sẽ điều tra ra chân tướng bào thù thay cha. Lâm Sương thầm nghĩ con mẹ nó rốt cuộc đã không cay con mắt. Nhưng lật thêm vài trang thì nữ chính lại tùy tùy tiện tiện bị Thái Tử và nam nhân cặn bã lừa gạt lên giường.

Con mẹ nó cái này quả thật khẩu vị quá nặng. Nội dung phía trước rất máu chó, đã bắt đầu cuộc chơi 3P* thì nội dung phía sau chẳng phải sẽ càng bạo lực hơn sao?

*3P: Hình thức 2 nam 1 nữ

Có lẽ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Lâm Sương tiếp tục đọc. Rất nhanh đã thấy được kết thúc hơn nữa lại rất bi ai. Nữ chính bị tất cả các loại nam nhân chà đạp nhưng đến lúc chết vẫn không thể tìm ra được chân tướng chớ nói đến việc báo thù.

" Cứ như vậy là kết thúc? Rồi báo thù ở chỗ nào?" Lâm Sương tức giận quăng sách xuống dưới đất. Con mẹ nó dám lừa bố mày!

Đến quần ta đều cởi, các ngươi lại cho ta xem cái này?

Lâm Sương vừa dứt lời, cuốn sách trên mặt đất bỗng nhiên xuất ra một cỗ khói xanh nhàn nhạt. Lâm Sương nhìn thấy tình huống bất thình lình như vậy sợ đến ngu người. Ngừng thở trừng mắt nhìn cuốn sách kia ngay cả ròng mắt cũng không dám động.

Khói xanh lan tỏa, một bóng người màu trắng từ trong sách nhẹ nhàng đi ra. Lâm Sương nghĩ thầm, cô có vấn đề rồi?

"A, Lăng gia chúng ta đều là oan hồn trăm đầu, còn hàng nghìn tình mạng của các tướng sĩ. Ai đến đền cho chúng ta!" 

Mẹ ơi! Có quỷ a!

Lâm Sương bị cục diện này hù dọa đến hôn mê bất tỉnh. Khi cô mở mắt, bốn phía đều tối đen như mực. Cả người cô như bị cột chặt không thể nhúc nhích. Cảm giác lạnh ngắt từ bên dưới truyền đến. Ở dưới đất như có đồ vật gì đó cấn lấy cô làm cô rất rất khó chịu.

Lâm Sương nhớ rõ cô bị bóng người trong quyển sách cổ kia hù dọa đến ngất đi. Cho dù có bị té xíu xuống đất nhưng sao lại bị người cột? Chẳng lẽ trong nhà có trộm?

Đột nhiên, một vài hình ảnh cưỡng ép chui vào trong đầu. Lăng gia, phủ tướng quân, người yêu thanh mai trúc mã,...

Lâm Sương lắp bắp kinh hãi, không phải chứ? Cô xuyên vào trong sách rồi sao? Còn xuyên đúng vào nữ nhân não tàn ngủ với vô số nam nhân đây sao? Điều này cũng thật là quỷ dị!

Lâm Sương không thể tin sự thật trước mắt này. Sao lại có thể xuyên qua nội dung máu chó kích tình như thế này chứ? Sao cô có thể vượt qua được đây? Lâm Sương cẩn thận nhớ lại một chút. Lúc này trí nhớ trong đầu rất hỗn loạn. Ngoại trừ từ trong sách bay ra một u hồn cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Lâm Sương thật muốn chết. Xuyên thì xuyên nhưng mà có cần phải xuyên vào đúng nữ chính não tàn như vậy không a!