Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 45: Đút ăn bánh ngọt




Lăng Sương bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương: "Ta nói muốn ăn bánh ngọt, ngài cũng không cần chuyển cả Thiện Thực Đường sang đây cho ta đâu."

" Ta không biết tỷ tỷ thích ăn cái gì." Tần Chích trả lời rất là đương nhiên.

Lăng Sương nghĩ thầm, ai nói Tần Chích ngu ngốc? Không phải rất là thông minh đấy sao? Bản lãnh tán gái, quả thực hết sức bá đạo điển hình của một Tổng giám đốc trêu ghẹo em gái đó nha!

Lăng Sương đói đến hoảng, thuận tay cầm lên vài khối bánh ngọt, khoan hãy nói, tay nghề đầu bếp của Thiện Thực Đường thật rất đáng khâm phục, Lăng Sương ăn vài miếng, lại nhìn thấy Tần Chích đang trông mong nhìn nàng, trong lòng Lăng Sương lập tức sinh ra một loại cảm giác phạm tội.

"Còn rất nhiều bánh ngọt, ngài tự mình ăn đi." Những thứ bánh ngọt này, một mình nàng ăn cũng không hết được.

"Đút."

Cái gì? Đút ăn? Đầu óc hắn vào nước ư?

Đã lớn như vậy rồi mà còn muốn người khác đút ăn? Người mắc chứng táo cuồng, trí lực rất thấp nên mọi sinh hoạt không thể tự mình làm được đâu!

"Tỷ tỷ còn bận nhiều việc, ngài tự ăn được không?" Lăng Sương kiên nhẫn, cố gắng dụ dỗ hắn như một tiểu hài tử.

"Không, ta muốn tỷ tỷ đút."

Lăng Sương cố gắng nén cơn kích động muốn nhảy dựng lên, đây là Tần Chích cố ý chiếm tiện nghi của nàng đi! Hết lần này tới lần khác vẻ mặt Tần Chích quá đơn thuần, Lăng Sương không thể nào mà bùng phát cơn giận ra được.

Lăng Sương cam chịu số phận cầm một khối bánh ngọt đút cho Tần Chích ăn, Tần Chích há mồm miệng ngậm chặt, cũng không biết là cố tình hay vô ý, miệng Tần Chích chạm vào ngón tay Lăng Sương, chỉ một thoáng, Lăng Sương cảm thấy toàn thân như có một dòng điện chạy xẹt qua.

Thôi xong! Ta bị trúng tà rồi!

Đột nhiên phát sinh ra một chuyện như vậy, Lăng Sương cũng chẳng còn tâm tư để ngồi ăn bánh ngọt, nàng trở lại chỗ cũ tiếp tục kiểm tra sổ sách, Tần Chích ngồi ở một bên rất an tĩnh, bất tri bất giác, sắc trời dần tối xuống, Lăng Sương kiểm tra sổ sách cũng không sai biệt lắm, đứng lên lười biếng duỗi eo.

"Đi, đi cùng ta tìm Cẩu sư gia."

Cẩu sư gia ngồi ở trong sân đang tự mình rót rượu uống, Lăng Sương và Tần Chích xuất hiện, Cẩu sư gia cũng không cảm thấy bất ngờ, mặt khác trên bàn còn chuẩn bị thêm hai bát đũa, cùng một số món nhắm khác.

"Xem ra Cẩu sư gia đã sớm đoán được chúng ta sẽ đến?" Lăng Sương ngồi đối diện với Cẩu sư gia, xem ra danh xưng thiên hạ đệ nhất thông minh này cũng không phải là hư danh nói chơi.

"Ngay cả điều này cũng không đoán được, vậy ta sao dám nhận danh đệ nhất thông minh được chứ?" Cẩu sư gia cười như một con hồ ly, nhấc bầu rượu rót cho nàng một chén: "Thiếu chủ sẽ không uống rượu, Cẩu mỗ đã chuẩn bị chút nước cho ngài rồi."

Lăng Sương bưng ly rượu, ở hiện đại nàng cũng thích uống rượu, vốn không có bạn bè, ngoại trừ đến trường làm công kiếm tiền, rượu trở thành bạn thân duy nhất của nàng, đôi khi đụng phải chuyện phiền lòng, một bầu rượu đã có thể giải quyết mọi vấn đề.

" Thơm thật đó, rượu này phải ủ ít nhất là hai ba năm rồi?" Lăng Sương thử ngửi, rượu rất tinh khiết, mùi thơm không gay mũi, đúng là bình rượu tốt.

" Năm năm cất, có tiền cũng chẳng thể mua được đâu, tự Cẩu mỗ chốn xuống đất đấy." Trên mặt Cẩu sư gia rất là tiêu sái nhưng trong lòng đang không ngừng rỉ máu, đây là hắn tự chôn dưới đất đến vài năm uống cũng không dám uống đó.

Lăng Sương vội vàng uống một chén, sợ Cẩu sư gia đổi ý, Cẩu sư gia nhìn nàng một hơi uống cạn chén, khóe miệng co lại: "Tửu lượng Lâm cô nương thật tốt đó."

Lăng Sương cầm bầu rượu rồi lại tự rót thêm một chén, Cẩu sư gia đau lòng muốn chết, nhưng vẫn lấy sĩ diện để chống đỡ: "Những khoản mục có vấn đề đó sao Lâm cô nương có thể tra ra được vậy?"

" Không sai biệt lắm, thô sơ giản lược mà tính ra, hai năm qua, tiên sinh phòng thu chi phải nuốt ít nhất là hai mươi vạn lượng bạc rồi đó." Lăng Sương uống rượu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.