Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 42




Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn ấn ký hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu gì, quay mặt nhìn Sở Phi Dương thắc mắc.

Trái lại Cao Phóng mới vừa nhìn thoáng qua đã vội cả kinh, nói: “Cái này… là ấn ký của Thanh Phong kiếm phái!”

“Thanh Phong kiếm phái?” Quân Thư Ảnh khó hiểu, “Tại sao ta chưa từng nhìn thấy qua?”

“Căn bản là thấy cũng không thèm để ý đi.” Sở Phi Dương có chút bất đắc dĩ nói.

Thanh Lang đứng ở một bên: “Nơi này tại sao có thể có ấn ký của Thanh Phong kiếm phái? Thanh Phong kiếm phái các ngươi không phải là không có sở trường về cơ quan trận pháp hay sao?”

“Thanh Phong kiếm phái và Vô Cực sơn trang có quan hệ gì?” Trình Tuyết Tường cũng mở miệng.

“Việc này ta không rõ, e rằng Vân Thâm và sư phụ cũng không biết.” Sở Phi Dương nói, “Bất quá bản thân ta đã từng nghe qua, Thanh Phong kiếm phái có một vị sư tổ tinh thông những thứ này. Thời gian ở Lãng Nguyệt sơn ta cũng từng đọc qua bản chép tay của vị sư tổ đó. Nếu trận pháp này đúng là do người đó bày ra thì ta nghĩ ta có thể phá giải.”

“Nga?! Phá giải như thế nào?” Quân Thư Ảnh mắt sáng lên, nhìn Sở Phi Dương.

“Phá giải như thế nào không thể dùng miệng để nói, đây cũng là chỗ ảo diệu của trận pháp này.” Sở Phi Dương cười cười nhìn một lượt mấy người, “Nhưng đòi hỏi các ngươi phải hoàn toàn tin tưởng ta.”

Thanh Lang tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Sở huynh, trên giang hồ này nếu ngay cả huynh cũng không tin tưởng thì ta chẳng còn có ai để có thể tin tưởng đi.”

“Tại hạ đương nhiên cũng tin tưởng Sở đại hiệp.” Trình Tuyết Tường gật đầu nói.

Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng đứng ở một chỗ, hai người thậm chí không cần mở miệng. Sở Phi Dương cười cười: “Tốt lắm, vậy mọi người trước tiên bịt mắt lại đi.”

Trong sơn động hắc ám khó lường này, nếu đem hai mắt bịt kín lại thì chẳng khác nào là chặt đứt giác quan quan trọng nhất có phản ứng với bên ngoài. Nhưng Sở Phi Dương vừa nói xong, mọi người đều không do dự mà xé một mảnh vải, bịt kín hai mắt lại.

Trước mắt một mảnh tối đen, ngay cả một chút ánh sáng yếu ớt lúc trước cũng không còn, Quân Thư Ảnh đưa tay sờ sờ hai mắt, liền bị một bàn tay ấm áp bắt được, sau đó bị hôn.

“Sở Phi Dương!” Chờ sau khi hắn buông ra, Quân Thư Ảnh mới oán hận kêu lên một tiếng khe khẽ. Ở loại tình huống này cũng không quên lợi dụng, người này thật chẳng biết chừng mực.

Sở Phi Dương ghé vào lỗ tai y, cười nhẹ một tiếng, lại khẽ hôn lên mặt y: “Ra tới bên ngoài chúng ta sẽ lại tái kiến.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy, chần chừ một chút mới nói: “Ngươi thật sự có tự tin phá giải được trận pháp này?”

Sở Phi Dương cúi đầu ân một tiếng: “Đó là đương nhiên, ta không bao giờ làm những việc mà mình không chắc chắn!”

Quân Thư Ảnh gật đầu: “Vậy ngươi phải tự mình cẩn thận.”

Sở Phi Dương không lên tiếng, chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt y rồi mới cất giọng nói với mọi người: “Mọi người bây giờ phải nghe theo lời của ta, ta nói đi hướng nào, các ngươi phải đi theo hướng đó, không được bước nhiều hơn một bước, cũng không được bước thiếu đi một bước.”

Hắn nói tựa như hết sức tinh tường trận pháp này. Tuy rằng trước đây cũng chưa bao giờ thấy Sở Phi Dương có hiểu biết về loại trận pháp này nhưng nếu nơi này là mê trận mà sư tổ Thanh Phong kiếm phái bố trí, thì có lẽ hắn thực sự có cách phá giải.

Mọi người dựa theo chỉ thị của hắn, bước từng bước một.

Cao Phóng vốn là đối với ngũ hành bát quái trận pháp cũng có một chút hiểu biết nhưng khi nghe chỉ thị của Sở Phi Dương lại thấy không phù hợp cho lắm. Bộ pháp từ miệng hắn tất cả dường như đều rất lộn xộn. Cao Phóng càng nghe càng không hiểu nhưng vẫn dứt khoát không suy nghĩ gì thêm nữa, một mực theo chỉ thị của Sở Phi Dương, bước từng bước.

Bốn người im lặng đi về phía trước, trong sơn động chỉ có thanh âm bình ổn kiên định của Sở Phi Dương vọng lại, chỉ dẫn mọi người đường tiến đường lui.

“… Thanh Lang, sang trái một bước… tiến về phía trước ba bước. Trước mặt ngươi chính là lối ra, trước khi đi ra ngoài không được bỏ vải che mắt xuống.” Sở Phi Dương nói.

Thanh Lang lắng tai nghe, không chút do dự bước lên trước một bước. Thoáng một cái, hai mắt vốn bị mảnh vải bịt kín cảm thấy tối đen một màu, nhưng lúc này cho dù là vẫn nhắm chặt nhưng đã có thể cảm giác được phía trước quang mang đại thịnh.

Đã ra được rồi!

Thanh Lang một phen kéo mảnh vải xuống, hai mắt vẫn chưa kịp thích ứng bị ánh sáng chiếu vào khiến cho có chút khó chịu. Thanh Lang giơ tay lên che lại, nheo mắt chờ hồi phục.

Đến khi hai mắt vừa mới thích ứng được với ánh sáng ở nơi này, Thanh Lang còn chưa kịp cẩn thận quan sát xung quanh thì phía sau đã truyền tới vài tiếng bước chân. Y quay người lại thì thấy Cao Phóng đang từ trong bóng tối bước ra. Thanh Lang chạy tới giúp y, che mắt y lại, nói: “Tiểu Phóng, bên ngoài có chút sáng, trước không cần vội mở mắt, ngươi cứ từ từ thích ứng.”

Cao Phóng gật đầu, phía sau y, Trình Tuyết Tường và Quân Thư Ảnh cũng lần lượt đi ra.

Quân Thư Ảnh vừa ra tới liền lập tức giật miếng vải xuống, quay người lại có chút khẩn trương nhìn về nơi mấy người vừa bước ra.

Nơi đó vẫn tối bưng, ánh sáng phía sau thậm chí chiếu tới cũng không thấy một mảnh sáng, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng bên ngoài nên không thể thấy rõ tình hình ở đó.

Y nhìn chằm chằm chờ đợi nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Sở Phi Dương bước ra.

“Chuyện gì vậy? Phi Dương tại sao còn chưa đi ra?” Thanh Lang cũng cảm thấy bất thường, nhíu mày bước tới gần.

Quân Thư Ảnh còn nhanh hơn y một bước, nghiến răng lao người về phá trước.

Thanh Lang sợ y lại một lần nữa lạc vào mê trận, vội vàng gọi một tiếng: “Thư Ảnh, ngươi không nên kích động!”

“Thư Ảnh công tử!” Trình Tuyết Tường cũng từ phía sau chạy tới, giữ Quân Thư Ảnh lại.

“Buông ra!” Quân Thư Ảnh đẩy hai người kia ra, nhanh như chớp chạy đi.

Nhưng trong góc tối kia nào còn có mê trận, mà chỉ có một khối thạch bích lạnh như băng đang chắn đường Quân Thư Ảnh, lặng lẽ kiên định đứng sừng sững giống như đã ở đó từ rất lâu rồi.

Quân Thư Ảnh không tin, sờ sờ lên thạch bích, cảm giác vừa lạnh vừa cứng xuyên thấu lòng bàn tay khiến da đầu y run lên.

“Sở Phi Dương… Sở Phi Dương!” Sắc mặt Quân Thư Ảnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không quan tâm thạch bích kia có mấy phần cứng rắn, chỉ biết dùng phong chưởng oanh oanh đánh lên đó, “Ngươi không phải đã nói chắc chắn có thể phá giải trận pháp này hay sao?! Ngươi ra đây cho ta, hỗn đản! Sở Phi Dương!”

Thanh Lang từ phía sau chạy tới, bắt lấy cánh tay Quân Thư Ảnh, cau mày nói: “Thư Ảnh, ngươi không nên lo lắng, Sở huynh có lẽ tự mình có tính toán.”

“Hắn có tính toán, hắn vốn là có tính toán kỹ càng rồi!” Quân Thư Ảnh trong lòng lúc trước vốn chỉ có một chút nghi ngờ thì vào thời khắc này tất cả đều bạo phát, Sở Phi Dương có tính toán gì, y bây giờ đã minh bạch hết thảy.

Cái gì mà đã từng xem qua bản chép tay, cái gì mà hắn biết cách phá giải, cái gì mà muốn mọi người vô điều kiện tin tưởng hắn, tất cả đều là gạt người! Hắn biết đây là mê hồn trận, tất cả ma chướng đều từ mắt nhập vào tâm, cho nên hắn muốn mọi người che mắt lại là muốn để mọi người tin tưởng hắn… hắn chính là dựa vào sự tin tưởng đó để ‘lừa gạt’ mọi người bước ra khỏi mê trận!

Hiện giờ bên trong mê hồn trận tối đen tuyệt vọng, chỉ còn lại một mình Sở Phi Dương bị vây hãm.

“Sở Phi Dương, ngươi là một tên hỗn đản! Ngươi là một tên lừa đảo! Ngươi không phải nói ra ngoài sẽ tái kiến sao? Ngươi ra đây cho ta!” Quân Thư Ảnh ở trong tay Thanh Lang giãy giụa, hai mắt dần dần đỏ lên, oán hận nhìn chằm chằm thạch bích phía trước. Nhất thời kinh hoảng cùng với phẫn nộ làm cho nội lực trong cơ thể y chạy tán loạn, dường như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Trình Tuyết Tường không đành lòng cau mày, từ bên cạnh chạy tới, một chưởng đánh xuống gáy Quân Thư Ảnh khiến y mềm nhũn ngã xuống, Cao Phóng cũng vội vàng chạy tới đỡ lấy y.

Thanh Lang đem Quân Thư Ảnh đưa vào tay Cao Phóng rồi đi tới trước tấm thạch bích, với tay đặt lên đó.

“Sở Phi Dương, huynh thật là…” Thanh Lang thở dài một tiếng.