Dương Thư Mị Ảnh

Chương 47




Thời gian càng trôi đi, cơ thể Quân Thư Ảnh càng suy yếu, thời gian mê man càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ít. Khi hai người tới trước sơn môn Thiên Nhất Giáo, Quân Thư Ảnh đã mê man mất một ngày.

Sở Phi Dương khẽ lay người ngồi trước: “Quân Thư Ảnh, chúng ta đến nơi rồi.”

Quân Thư Ảnh liền chớp mắt mấy cái, nhưng rốt cuộc không chịu nổi đành nhắm mắt lại. Môi y không còn chút máu, sắc mặt tái nhợt.

Sở Phi Dương đau lòng đem Quân Thư Ảnh xuống ngựa, kéo áo choàng phủ kín cơ thể y. Thủ vệ trong giáo phái cầm vũ khí xông lên ngăn chặn không cho cả hai tiến vào. Sở Phi Dương tung người nhảy lên, dù đang ôm một người, thân thủ hắn vẫn nhanh như quỷ mị, lập tức biến mất không còn bóng dáng. Bọn giáo chúng bị bỏ lại nhao nhao ồn ào, phóng tín hiệu về giáo nội báo tin.Sở Phi Dương từ trước đã biết địa hình Thiên Nhất giáo rõ như lòng bàn tay. Hắn chỉ cần tùy tiện bắt một tên giáo chúng ép hỏi chỗ ở của Thanh Lang rồi vội vàng mang Quân Thư Ảnh đến đó.

Nằm ngoài dự liệu của Sở Phi Dương chính là dọc đường đi hắn không có bất cứ cạm bẫy nào ngăn trở, hắn cứ thong thả mà đi thẳng đến chỗ Thanh Lang.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh đứng ngoài cửa, cao giọng gọi: “Nghe uy danh Thiên Nhất giáo Giáo chủ đã lâu, nay Thanh Phong Kiếm Sở Phi Dương xin cầu kiến.” Một câu này mang theo nội lực như sấm rền ngang tai, chấn động khắp giáo nội.

Cánh cửa gỗ cao lớn trầm nặng trước mặt chậm rãi mở. Bên trong là Thanh Lang đang ngồi trên một chiếc ghế đặt trên cao, trong lòng là một thân ảnh màu trắng rụt rè, tay Thanh Lang đùa nghịch những sợi tóc của người nọ, tinh tế thưởng thức chúng.

“Sở Phi Dương.” Thanh Lang dùng đôi mắt sắc bén đánh giá Sở Phi Dương, khóe miệng chậm rãi lan ra nụ cười nhạt như có như không.

Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh vào phòng, để y ngã vào một chiếc ghế. Thanh Lang thích thú nhìn, đem người trong lòng đang muốn rời đi ấn lại thật chặt.

Sở Phi Dương nhìn về người mang y phục màu trắng kia, lúc này hắn mới thấy rõ người trong lòng Thanh Lang rõ ràng là một nam nhân. Y mặc một thân y phục màu trắng, cúi đầu thật thấp, mái tóc đen do vậy mà xõa dài tới tận đất. Bên dưới y phục lộ ra đôi chân lõa lồ, cổ áo mở rộng đưa ra những dấu hồng ngân điểm trên làn da trắng nõn.

Sở Phi Dương nhíu mày nói với Thanh Lang: “Ta đã biết giao dịch của ngươi với Quân Thư Ảnh. Phẫn Tình châu ta đã mang đến, ngươi giao giải dược ra được chứ?”

Thanh Lang nhướng một bên mày: “Không thể tưởng tượng được Sở Phi Dương Sở đại hiệp lại vì chuyện này mà tự mình đến tệ giáo.” Hắn đưa mắt nhìn người trên ghế đang được áo choàng che kín thân thể, thân mật cười nói: “Quân huynh đệ làm sao có thể qua mắt được ngươi như thế? Chẳng lẽ rõ như ban ngày thế mà ngươi vẫn không nhận ra y sao?”

Sở Phi Dương tiến lên từng bước, trầm thanh nói: “Thanh Lang, ngươi cũng là bá chủ một phương, tất biết câu nhất ngôn ký xuất. Hạt châu trong tay ta, ngươi mau đưa giải dược!”

Thanh Lang nhìn về hướng hạt châu nho nhỏ trong tay Sở Phi Dương, khẽ cười nói: “Sao Sở đại hiệp không hỏi ta cần hạt châu để làm gì? Một viên hạt châu nho nhỏ này có thể gây nên tinh phong huyết vũ…”

Thanh Lang cười khẽ nhìn Sở Phi Dương, bàn tay lại sờ lộng nam nhân trong lòng ngực đang muốn tránh cũng không được, người nọ dùng đôi tay tái nhợt gầy yếu ngăn lại, ngẩng đầu nhìn hắn khẩn cầu. Thanh Lang cười cười rút tay ra, đầu ngón tay hắn giờ lại đặt lên cằm người nọ.

Sở Phi Dương nhíu chặt mày, lên tiếng: “Vô luận như thế nào…”

Thanh Lang lại nhướng mày nhìn Sở Phi Dương, người đang bị cánh tay hắn giam giữ đem mặt vùi thật sâu vào lòng hắn, thân thể khẽ run.

“Ngươi đưa ta giải dược, ta đưa ngươi hạt châu. Nếu ngươi làm trái giao dịch, ta sẽ giết ngươi.”

Thanh Lang nghe xong cười to vài tiếng, ánh mắt nheo lại nhưng không mang vẻ tức giận, nói: “Sở Phi Dương, không phải là ngươi đang tự đại quá mức đấy chứ? Đừng quên ngươi đang ở trong lãnh thổ của ta, chỉ cần ta ra lệnh, thì cho dù ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng sẽ chết không nơi táng thân.”Sở Phi Dương đưa bàn tay đang nắm chặt Phẫn Tình châu lên, trầm thanh nói: “Giải dược!”

Hai người đối diện, giương cung bạt kiếm. Sau một lúc lâu, Thanh Lang cười nói: “Được rồi được rồi, ta đã hứa rồi, vả lại cũng không muốn Quân Thư Ảnh của ngươi tìm đến cái chết. Đây, giải dược của ngươi.”

Thanh Lang ném ra một viêc dược màu đen. Sở Phi Dương khéo léo tiếp lấy, khẽ liếc nhìn Thanh Lang. Thanh Lang cười nói: “Yên tâm, giải dược này là thật. Bản Giáo chủ không ti tiện như Quân huynh đâu.”

Sở Phi Dương đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, kéo áo choàng xuống, lộ ra gương mặt không còn chút huyết sắc nào của Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương nâng cằm Quân Thư Ảnh, đưa viên dược vào miệng y rồi lui ra chờ đợi.

Thanh Lang nhìn động tác của Sở Phi Dương, nhíu mày nói: “Y hôn mê? Độc dược này vốn không như vậy…” Hắn còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đột nhiên ho kịch liệt, nôn ra một ngụm máu.