Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 1 - Chương 10: Trẫm cho rằng lá gan ngươi rất lớn




Tẩm cung An Hoằng Hàn được đặt tên là điện Bàn Long. Nghe thấy cái tên này cũng biết nó uy nghiêm khí phách đến cỡ nào.

Phàm cung nữ thái giám có thể được phục vụ ở điện Bàn Long, dáng dấp mỗi người đều rất xuất sắc. Hai bên đường, các đóa hoa đang nở rất đẹp trong hoa viên. Các chủng loại đa dạng, tất cả đều là những loài hoa cực kỳ trân quý. Đủ mọi màu sắc tề tụ rực rỡ, lộ ra phong thái riêng biệt.

Tịch Tích Chi vẫn còn mê man, mặc cho An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực, không hề phản kháng. đi ngang qua vườn hoa thì không ngừng kêu lên ‘chít chít’.

Đột nhiên, nàng ‘ợ’ một hơi rượu, vang dội trong đêm tối tĩnh lặng.

Bọn thái giám đi theo phía sau An Hoằng Hàn, không nhịn được nhỏ giọng cười, khóe miệng giật giật. Con chồn nhỏ này thực sự được rất nhiều người yêu thích, nhìn mà xem, ngay cả bộ dáng say rượu này cũng thực đáng yêu.

Điện Bàn Long cực kỳ rộng rãi, xung quanh treo màn vải màu vàng kim, trên cột trụ được điêu khắc Kim Long, càng thêm hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hơn mười mấy người cung nữ phục vụ đứng ở trong điện. Từng đợt đàn hương phiêu tán trong không khí, vừa mới bước vào cửa điện là có thể ngửi thấy được mùi Long Đản Hương.

Thời xưa, Long Đản Hương chính là hương liệu nổi tiếng và quý giá, mùi thơm kéo dài, lại cực kỳ dễ ngửi. Rất nhiều quan lại quyền quý đều thích, chỉ tiếc loại hương liệu này cực kỳ khó có được, bình thường chỉ ở hoàng cung mới được thường xuyên ngửi thấy.

"Bệ hạ, người có cởi áo ra tắm rửa hay không?" một tên thái giám giọng nói the thé, khom người hỏi.

Ngày thường đều là Lâm Ân phục vụ bên cạnh bệ hạ, thái giám kia không nhìn thấy bóng dáng của Đại Tổng Quản ở đây, đành phải tự mình tiến lên dò hỏi. Chỉ nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của bệ hạ, thái giám khẩn trương tới mức cúi thấp đầu xuống sát đến tận cổ.

"Ừ." An Hoằng Hàn phát ra một âm tiết đơn giản.

Từ trước đến giờ, hắn luôn nói chuyện ngắn gọn, không thích lời nói vô dụng rườm rà. Ngón tay trêu chọc con chồn nhỏ trong ngực, "Chuẩn bị một ổ nhỏ, để Vân chồn cũng ở lại Điện Bàn Long."

Bọn thái giám kinh ngạc nhìn về phía con chồn nhỏ, chuyện Sứ giả nước Cưu tiến cống Vân chồn đã sớm truyền khắp hoàng cung rồi. Ai cũng biết bệ hạ là người lãnh huyết tàn bạo, vốn tưởng rằng cho dù Vân chồn trân quý hơn nữa, bệ hạ cũng không không tự mình nuôi nấng nó. Lúc nghe nói như vậy, thái giám sửng sốt còn chưa lấy lại tinh thần.

"Nô tài. . . . . . Nô tài đi ngay." Thái giám vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, e sợ cho hành vi thất lễ của mình bị bệ hạ nhìn thấy.

Cả người Tịch Tích Chi lăn lộn một vòng, say rượu lại đánh ‘ợ’ một cái. Cả người không thoải mái, nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, cũng không buông nhúc nhích.

An Hoằng Hàn xách con chồn nhỏ lên, nhích lại gần lỗ mũi mình, lắc đầu nói: "thực sự khó ngửi."

Toàn thân con chồn nhỏ nồng nặc mùi rượu, cách xa một chút, còn không ngửi thấy. Nhưng nếu xích lại gần là có thể đoán được ngay lúc này bộ lông nó đang dính mùi rượu.

Hình như nghe hiểu đối phương đang nói xấu mình, Tịch Tích Chi bất mãn ‘chít chít’ hai tiếng. . . . . .

Phía trong điện có thiết kế ao trì để Đế Vương chuyên dùng tắm gội, toàn bộ nơi đó là ôn tuyền*, sau này lại được cải tạo qua, biến thành ao trì bây giờ. Điện Bàn Long là chỗ ở của nhiều thế hệ Đế Vương nên đồ vật trong này đều là trân bảo. (*Ôn tuyền= suối nước nóng)

An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, đi tới ao trì.

một thái giám vừa tới Điện Bàn Long không lâu nhìn thấy, lá gan lớn mạnh, muốn thể hiện mình, nói: "Bệ hạ, không bằng giao con chồn nhỏ cho nô tài đi, khi người tắm rửa không không tiện ôm."

Dường như bất mãn đối phương nhiều chuyện, An Hoằng Hàn liếc mắt, lạnh lùng nhìn tên thái giám kia, "Kéo xuống chém."

Thái giám này sững sờ tại chỗ, không hiểu mình chọc giận bệ hạ điểm nào.

Thái giám đứng thẳng xung quanh, nhìn hắn đồng tình. Hai người thị vệ đè vào bờ vai của hắn, kéo người đi xuống.

một tên thị vệ trong đó, không đành lòng tên thái giám kia sau khi chết cũng không hiểu rõ rốt cuộc mình phạm vào lỗi gì, nói: "Ai bảo ngươi nhiều chuyện, bệ hạ muốn làm chuyện gì, chúng ta có thể nhúng tay vào?"

Tịch Tích Chi tỉnh ba phần rượu, cứ một câu nói như vậy, liền tuyên bố tử hình một người? Người đàn ông này quả thực xem mạng người là cỏ rác!

Chít chít. . . . . . [Thả hắn]. . . . . .

Tịch Tích Chi cũng không cảm thấy đối phương đáng chết, ngược lại, tiểu thái giám nói câu kia, cũng là xuất phát từ ý tốt. Móng vuốt nhỏ kéo kéo tay áo An Hoằng Hàn, bởi vì say rượu nên cặp mắt kia có thêm chút hơi nước như nước trong veo, vô cùng trong suốt.

trên cánh tay truyền tới động tĩnh dẫn tới sự chú ý của An Hoằng Hàn. Đôi mắt đen của hắn trở nên thâm thúy, chăm chú nhìn con chồn nhỏ, đoán ra vì sao nó gọi.

"Ngươi cầu xin trẫm bỏ qua cho hắn?"

Cái đầu lông lá gật gật mấy cái, chứng minh An Hoằng Hàn đã đoán đúng.

Bọn thái giám thấy con chồn nhỏ hiểu tiếng người như vậy, hơn nữa còn vì tên thái giám kia cầu tình, cũng không nhịn được lén lút quan sát.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, cũng không bởi vì con chồn nhỏ kêu lên hai tiếng, không thu hồi mệnh lệnh đã ra.

"Tại sao? Vì sao Trẫm phải nghe lời nói của một con chồn nhỏ? Đừng quên, ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi, có tư cách gì mà cầu xin với trẫm?"

An Hoằng Hàn hỏi liên tiếp ba câu, toàn bộ là chính giữa nội tâm con chồn nhỏ .

sự thực đúng như An Hoằng Hàn nói, Tịch Tích Chi không đủ bất kỳ quyền lợi gì để có thể nói ra lời nói này. Đối phương là vua một nước, có địa vị vô cùng cao quý, nắm quyền lớn sinh sát của người khác trong tay, vật sở hữu nước Phong Trạch cũng đều thuộc về một mình hắn. Mà nàng chỉ là một con thú chồn nhỏ, căn bản không có quyền lợi chỉ trích hành động của đối phương, càng không có tư cách ngăn cản tất cả.

Tịch Tích Chi ủ rủ rũ đầu, coi như nàng là người, cũng vô lực ngăn cản tất cả, không phải sao?

Xoay người lại, dùng cái mông đưa lưng về phía An Hoằng Hàn, lúc này Tịch Tích Chi không muốn nhìn thấy mặt của An Hoằng Hàn. Ở trong mắt đối phương, nàng chỉ là một món đồ chơi. hắn muốn nàng sống, nàng không sống. hắn muốn nàng chết, nàng ắt phải chết không thể nghi ngờ.

Vận mệnh thực đáng buồn biết bao. . . . . .

"Ngươi đây là đang giận trẫm?" An Hoằng Hàn nói từng chữ một.

Có thể không giận sao? Tịch Tích Chi âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Nhiệt độ trong con ngươi An Hoằng Hàn càng ngày càng thấp. Tất cả bọn thái giám xung quanh đều cúi đầu. Con chồn nhỏ này thực lớn mật, lại dám vô lễ đối với bệ hạ như vậy, không phải là bản thân muốn chết sao?

Cảm thấy bốn phía khác thường, Tịch Tích Chi run run ý thức được điều gì, từ từ quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy ánh mắt An Hoằng Hàn tràn đầy lạnh lùng. Trong nội tâm lộp bộp hạ xuống, thầm than một tiếng hỏng bét. Tính mạng của người khác có trân quý so với tính mạng của mình sao? Vào thời điểm này, có thể bãi sắc mặt cho vị Đế Vương này nhìn?

Tịch Tích Chi lớn tiếng chửi mình ngu ngốc, đầu thẳng đứng càng thấp.

thực là một việc làm ăn thua lỗ, chẳng những không cứu về tính mạng của người khác, còn thêm vào một cái mạng nhỏ của mình!

"Sợ? Trẫm cho rằng lá gan của ngươi rất lớn." An Hoằng Hàn nắm lấy lỗ tai con chồn nhỏ, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra hỉ nộ ái ố *(*hỉ nộ ái ố= vui giận thương ghét)

Chít chít. . . . . . [Lá gan ta lá gan rất nhỏ].

Lần này Tịch Tích Chi nói chính là lời nói thực, lá gan của nàng luôn rất nhỏ. Bình thường sư phụ đánh một cái thước, nàng liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đi luyện công rồi.

"Ngươi thực muốn cứu tên thái giám kia? không hối hận?"

không hiểu nổi ý tứ trong lời nói của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng nếu dưới tình huống không vứt bỏ tính mạng mình ở đây, có thể cứu một người, dĩ nhiên liền cứu một người. Đối với những chuyện xả thân cứu người, cứu người khác, lại đánh mất mạng của mình. Tịch Tích Chi luôn trực tiếp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn những người đó. . . . . .

Tính mạng của mình còn không giữ nổi, còn nói chuyện gì cứu người, đó không phải là không biết tự lượng sức sao? một mạng đổi một mạng cho dù không lỗ vốn. Nhưng tính mạng của người khác cứu về rồi, nhưng tính mạng chính ngươi đâu? Chẳng lẽ tính mạng của bản thân không quan trọng?

Cái vấn đề này quá cao thâm rồi. . . . . .