Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 32: Nam nhân sợ nhất nữ nhân khóc




Sở Uyển Nhược bị ngã thẳng xuống đất, từ nhỏ ả ta đã được nuông chiều làm sao chịu được? Ả đau đớn khóc lên, cảm nhận được gió lạnh thổi qua đùi ả mới ngồi dậy, nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn liền sợ ngây người.

Thân thể ả run rẩy kéo váy lụa xuống che lại cảnh xuân, phát hiện ánh mắt hạ nhân với hộ vệ đều nhìn chằm chằm vào ả, ngọn lửa nhục nhã thoán chốc bùng lên đại não.

Nàng run rẩy đứng lên, đôi mắt đỏ bừng khóc lóc chỉ vào đám hạ nhân với hộ vệ: "Ta nhớ sẽ nhớ kỹ các ngươi, ta sẽ kêu cha ta phái người tới móc mắt các ngươi xuống, còn các ngươi." Ngón tay ả phát run chỉ vào kia mấy người hạ nhân đem ả ném ra: "Hôm nay các ngươi dám nhục nhã ta, ta chắc chắn sẽ làm các ngươi chết không được tử tế"

Thiếu nữ ở Thiên Lân Quốc chưa lấy chồng mà gặp phải chuyện này, nhất định sẽ không còn mặt mũi nào sống trên đời, nghĩ quẩn chết đi. (Chỗ này chắc là đi cửa sau vào phủ, không có bái đường, chưa tính là có chồng á, mà tui cũng thấy ngộ ngộ:))

Nhưng, Sở Uyển Nhược sẽ không.

Đáng chết chính là những người đã nhìn ả ta.

Mấy tên hạ nhân và hộ vệ rùng mình một cái, sợ tới mức xoay người chạy vào Phượng phủ đem chuyện này bẩm báo với quản sự, quản sự lại bị dọa một trận chạy tới nói cho Thanh Dật với Thanh Loan.

Cứ truyền đi như vậy, mọi người trong Phượng đều biết Sở Uyển Nhược không mặc quần lót, ả giống như kĩ nữ trong thanh lâu, phía dưới chỉ mặc một cái váy lụa.

Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú về phòng.

Tiểu thú liền ăn vạ trong lòng ngực Phượng Cửu Mộc, làm sao cũng không chịu về lồng sắt. Phượng Cửu Mộc đem nó bỏ vào, nó liền cắn ống tay áo, chân trước ôm lấy ngón tay hắn.

Phượng Cửu Mộc nhíu mày, tiểu thú bị liệp ưng dọa sợ không dám rời khỏi hắn! Tâm tình âm u của Phượng Cửu Mộc thoáng chốc tan biến, vui sướng hưởng thụ.

Hắn không đem tiểu thú nhốt vào lồng sắt mà là ôm vào trong lòng. Nó đã bị dọa sợ cũng nên trấn an nó một chút, sau đó nó sẽ biết hắn tốt ra sai, trong lòng sẽ vô cùng cảm kích hắn. (Tâm cơ dữ chèn ⚀_⚀)

Tiểu thú ôm lấy hắn, mặt cắm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trong túi thơm, nó cảm thấy giống như trúng độc anh túc cực kỳ mê thích.

Bùi Thủy biết đây là không đúng. Tú thơm Sở Uyển Nhược dùng để câu dẫn Phượng Cửu Mộc, bên trong có mê tình dược, nhưng nàng không nghĩ được nhiều như vậy, nàng đã định là đồ ăn trong mâm của Phượng Cửu Mộc, có thể sống một ngày thì tính một ngày.

Nếu sau này Phượng Cửu Mộc có ăn thịt nàng hay không? Nàng cũng không quản được.

Ai kêu Phượng Cửu Mộc nuôi nó làm đồ ăn? Ai kêu Phượng Cửu Mộc cưới được một người phu nhân hại người hại thú như Sở Uyển Nhược chứ?

Đêm nay Phượng Cửu Mộc phát thiện tâm, cho tiểu thú ngủ trên giường.

Hắn có thói quen sạch sẽ, trên giường có trải một tấm thảm lông chồn, thời điểm hắn đen tiểu thú thả lên, nói với nó ban đêm ngủ an phận một chút, nếu miệng với chân của nó chạm vào nơi không nên chạm, ngày hôm sau, hắn sẽ cắt bỏ miệng và chân của nó đi.

Bùi Thủy nâng chân lên che miệng lại, mắt thú nhanh như chớp nhìn hắn.

Hắn coi nàng trở thành thú gì chứ?

Tuy hắn đúng là lớn lên đẹp, nhưng cũng không đến mức gợi lên sắc dục của nàng đối với hắn.

Nhìn thấy động tác của tiểu thú, Phượng Cửu Mộc vừa lòng cười.

Bùi Thủy đứng hình trong giây lát, trong mắt chỉ có dung nhan khi mỉm cười của hắn, trong khoảnh khắc đó giống như băng tuyết bị hòa tan, tỏa ra vầng hào quang. Đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng, đẹp đến mức làm người khác không thể dời mắt.

Biểu tình tiểu thú có chút dại ra.

Xong rồi.

Nàng bị trúng độc.

Túi thơm của Sở Uyển Nhược hại chết thú a!

Phượng phủ cách Sở phủ nửa canh giờ ngồi xe ngựa.

Thời điểm Sở Uyển Nhược bị ném ra ngoài trên người không xu dính túi, ả đành phải dùng vòng ngọc quý giá trên cổ tat đưa cho phu ngựa đưa ả về Sở phủ. Lúc cửa ở Sở phủ mở ra, quản gia liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Uyển Nhược, nội tâm chấn động nhìn ả tóc tai hỗn độn, đôi mắt sưng lên.

"Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Quản gia kéo cửa lớn màu đỏ thắm ra, lúc nâng Sở Uyển Nhược tiến vào, đột nhiên Sở Uyển Nhược lại xoay người chỉ vào xe ngựa đưa ả trở về.

"Ngăn tên kia lại, vòng ngọc mẫu thân đưa ta còn nằm trong tay gã."

Quản gia nâng tay lên sai hạ nhân Sở ngăn mã phu lại, không màng đến lời giải thích của gã, lao vào đánh tên mã phu còn "cướp" lại vòng ngọc trong tay gã.

"Tiện dân đáng chết, vòng ngọc thiên kim Sở thượng thư mà người cũng dám đoạt? Ta thấy là ngươi chán sống rồi, đánh gãy chân tiện dân này." Quản gia là chân chó bên cạnh mẫu thân Sở Uyển, ông ta không phân trắng đen, mà cũng không cần phân làm gì, đắc tội Sở Uyển Nhược, chính là đáng chết.

Sở Uyển Nhược không hề có ý định ngăn cản, hôm nay ả đã chịu đủ ủy khuất đủ rồi. Ả kêu tên tiện dân mã phu này đưa ả về phủ, sau đó sẽ đưa gã ngân lượng nhưng gã lại một hai không chịu, bảo ả phải đưa tiền trước, ả chỉ có thể lấy vòng ngọc đáng giá nhất trên cổ tay đưa cho gã.

Sở Uyển Nhược trơ mắt nhìn mã phu bị đánh gãy chân đau đớn kêu rên, ả lại cảm thấy dễ nghe, còn mấy tên cẩu nô tài ở Phượng phủ kia, bọn họ sẽ bị báo ứng bi thảm hơn tên mã phu này.

Sở Uyển Nhược cảm thấy hả giận nói với quản gia: "Đỡ ta đi gặp mẫu thân."

Quản gia cẩn thận đỡ Sở Uyển Nhược: "Phu nhân với lão gia đã về phòng, lão nô đỡ đại tiểu thư về phòng trước, sau đó sẽ thỉnh phu nhân đến phòng đại tiểu thư, đại tiểu thư cảm thấy được không?"

Lão gia càng già càng dẻo dai, cách ba ngày sẽ cùng phu nhân phiên vân phúc vũ, hôm nay phu nhân phân phó ông ta hầm đại bổ lộc tiên cho lão gia uống, hiện tại lão gia cùng phu nhân đúng là cao hứng, ông cũng không dám để đại tiểu thư tới quấy rầy.

Sở Uyển Nhược mệt mỏi gật gật đầu.

Sau khi Sở phu nhân với Sở lão gia đã xong việc, bên ngoài truyền đến giọng nói của quản gia, nói là Sở Uyển Nhược đã trở lại, thỉnh Sở phu nhân qua xem.

Sở lão gia mặt đầy cảnh xuân, thích ý ôm Sở phu nhân, sống với nữ nhân trong lòng ngực này tuy rằng đã 30 năm, nhưng trong chuyện phòng the không có nữ nhân nào có thể hầu hạ hắn thoải mái như Sở phu nhân.

"Nhược Nhi trở về, sao lại về trễ như vậy? Phu nhân đã mệt mỏi, ngươi đi nói cho Nhược Nhi, có chuyện gì, ngày mai lại nói." Sở phu nhân thỏa mãn Sở lão gia, Sở lão gia cũng săn sóc mỹ phụ kiều diễm trong lòng.

Sở phu nhân không hề bị trận tình ái này làm choáng váng đầu óc, bà ta ôn nhu nói với Sở lão gia: "Nhược Nhi trễ như vậy mới về, chắc là con bé đã gặp phiền toái mới tìm mẫu thân là thiếp. Lão gia, ngài mệt mỏi rồi, trước nên ngủ sớm, ngày mai còn phải vào triều sớm, thiếp đi xem Nhược Nhi một chút."

Sở phu nhân ôn nhu hiểu chuyện, quản gia có nói, Sở lão gia rất thích Sở phu nhân ở điểm này.

Sở lão gia buông ra Sở phu nhân ra, quan tâm nói: "Đêm nay nàng cũng vất vả cũng nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi."

Sở phu nhân cười gật đầu, bà mặc xong xiêm y, đi đến phòng Sở Uyển Nhược.

Sở Uyển Nhược nhìn thấy mẫu thân tới, khóc lóc nhào qua ôm lấy Sở phu nhân: "Nương, con bị tiện nô ở Phượng phủ ném ra ngoài, bọn họ còn nhục nhã nữ nhi, cố ý vén váy nữ nhi lên, người với cha nhất định phải làm chủ cho nữ nhi!"

Sở phu nhân kinh ngạc, khuôn mặt được bão dưỡng vô cùng đẹp lại ăm ngoan phẫn nộ: "Bọn họ ăn gan hùm mật gấu sao lại dám nhục nhã con? Con chính là nữ chủ nhân duy nhất ở vậy Phượng phủ, con có thể tiền trảm hậu tấu đánh chết ấy tên tiện nô đó, sau đó khóc lóc kể lể với Mộc Vương, nam nhân sợ nhất chính là nữ nhân khóc, Mộc Vương sẽ thương tiếc ngươi." (Tiếc là không phải con của "bà cô" rồi ◉‿◉)

Sở Uyển Nhược khóc, không nói gì.

Sở phu nhân cảm giác không đúng, đẩy Sở Uyển Nhược đang ôm bà ra, nhìn thẳng đôi mắt khóc đến hồng lên của ả, hỏi: "Mấy tên tiện nô ở Phượng phủ làm sao dám đem con ném ra ngoài? Con thành thật nói cho mẫu thân biết, con và Mộc Vương đã xảy ra mâu thuẫn, là Mộc Vương phái người đem ngươi ném ra ngoài phải không?"