Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 39: Nhục nhã




Phượng Hi Hi với Phỉ Viện thích thú cười to, Phỉ Viện nhìn Phượng Vũ bị lột quần không hề cảm thấy thẹn, ngược lại còn ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, chỉ vào quần trong Phượng Vũ cười.

"Các ngươi mau xem, Tứ hoàng tử mặc quần trong là màu xanh lam, chỉ có hạ nhân nhà ta mới có thể mặc loại quần này. Tứ hoàng tử, ngài không phải không có quần lót mặc nên lấy quần áo của nô tài làm quần trong chứ?"

"Tứ hoàng tử, ngài không có quần mặc có thể nói với ta! Chúng ta đều là huynh đệ, ta có thể đem quần trong đã mặc của ta cho ngài, ha ha ha."

"Không sai, chúng ta đều là huynh đệ, ngươi không có quần áo mặc, nhà ta có rất nhiều quần áo cũ, bất luận cái bào cũng mới hơn cái ngài đang mặc, nếu như ngài muốn cứ nói cho ta biết, huynh đệ ngày mai liền mang cho ngài."

"Ha ha ha."

Sức lực của hai nam hài lớn hơn so với Phượng Vũ rất nhiều. Một người dùng cơ thể đè lên ngực Phượng Vũ, bắt lấy đôi tay cậu, một người khác giữ chặt hai chân Phượng Vũ, không cho cậu có cơ hội bò dậy.

Bọn họ không hề lo lắng sao khi Phượng Vũ bị sỉ nhục sẽ tìm Hoàng Thượng cáo trạng. Một cung nữ ngoài ý muốn mang thia long chủng, sau khi sinh cung nữ kia đã bị ban chết, sau đó Hoàng Thượng phát hiện Phượng Vũ là người câm cũng hoàn toàn từ bỏ cậu.

Ngay cả Học Viện Hoàng Gia cũng không có vị trí giành cho cậu, cậu chỉ có thể trốn ở góc phòng nghe lén.

Làm một hoàng tử đã định bi ai, bất luận kẻ nào cũng có thể khinh nhục hắn.

Lúc Bùi Thủy đi ngang qua, trong lúc vô tình thấy một màn "máu chó" như thế, nàng vốn dĩ cũng không muốn xen vào việc người khác.

Nhưng càng nhìn càng cảm thấy mấy đứa nhóc kia rất quá đánh đối với Phượng Vũ.

Nàng không nhịn xuống vèo một tiếng nhào qua, cắn ngón tay của một nam hài trong số đó, máu tươi bay nhanh chảy ra nam hài ăn đau kêu thảm thiết, một đứa khác hiển nhiên cũng bị khung cảnh trước mắt dọa sợ, đứa bé kia chưa phản ứng kịp, tiểu thú liền xoay người đánh vào người nó.

"..."

Nam hài bị dọa đến tè ra quần, nhanh tay buông Phượng Vũ ra, xoay người chạy chưa được hai bước, thậm chí cơ thể cậu bé còn chưa đứng thẳng đã bị tiểu thú cắn vào mông. (Tỷ chơi "độc" quáヽ (>∀<☆) ノ)

"A.." Tiếng hét thảm thiết vang lên

Phượng Hi Hi và Phỉ Viện nhìn thấy tiểu thú hung hăn cắn hai người kia, bị dọa hoa dung thất sắc, chân nhỏ không ngừng lui về phía sau.

Khi Phượng Hi Hi lui về phía sau không mai gót chân bị vướng vào cục đá đang nhô lên ngã xuống đất, một cú ngã này cũng không hề nhẹ, ngực cô bé giống như bị vật cứng đâm vào đau đến cô bé hít hà một hơi, nước mắt trào ra hốc mắt, "Oa" một tiếng rồi khóc.

Phỉ viện sợ tiểu thú chạy tới cắn mình, nhìn Phượng Hi Hi bị ngã khóc ở riêng phía trước ở phía trước, cô bé theo bản năng muốn đi đỡ Phượng Hi Hi, tiểu thú bỗng nhiên xoay đầu qua, dọa Phỉ Viện rụt tay về, lui về sau vài bước.

Cô bé trơ mắt nhìn tiểu thú nhào về hướng Phượng Hi Hi nhưng lại không dám chạy tới cứu Phượng Hi Hi, ngược lại bị dọa chạy mất.

Bùi Thủy sắp ghê tởm muốn chết, nàng muốn cắn chân nam hài, lại không nghĩ rằng cắn phải mông của nam hài.

A ta phi! Phi phi..

Bùi Thủy phi phi phun nước miếng, nhìn Phượng Hi Hi bị ngã khóc, nàng không tính cắn Phượng Hi Hi, chỉ nhào qua muốn cắn Phỉ Viện.

Nhưng ánh mắt Phỉ Viện nói cho tiểu thú biết, cô hé kia đã hiểu lầm tiểu thú tới cắn Phượng Hi Hi, lúc xoay người chạy trốn, Phỉ Viện vừa sợ hãi vừa bất lực còn liếc nhìn về Phượng Hi Hi một cái.

Bùi Thủy trong lòng hừ lạnh: Tình chị em túi nhựa. (Ai biết nghĩa câu này giúp mình với。゚ (TヮT) ゚。)

Bùi Thủy không dám ở lại lâu, cắn người xong, thu móng vuốt, chạy.

Lúc Tiểu thú rời đi không hề phát hiện ra rằng ánh mắt của Phượng Vũ vẫn luôn nhìn chăm chú vào nó, đến khi nó sắp biến mất không thấy, trong mắt cậu liền xuất hiện một tia cảm kích và ôn nhu.

Nháo lớn như vậy một, cung nữ và thái giám nghe được tiếng khóc liền đuổi lại đây.

Trước đó, Phượng Hi Hi ra lệnh cho bọn họ không được đi theo, vì muốn khi dễ Phượng Vũ, trước mặt Hoàng Thượng vẫn luôn là công chúa thông mình và thiện lương, làm sao có thể sẽ làm việc khi dễ hoàng đệ?

Cũng chính do nguyên nhân đó mới cho tiểu thú đang đào tẩu có cơ hội bắt nạt bọn họ.

Cung nữ và thái giám đều là người trong cung mẫu phi Phượng Hi Hi, ngày thường phụ trách bên người chiếu cố vị tiểu tổ tông này. Nhìn tiểu tổ tông ngồi dưới đất khóc lớn, cung nữ cùng thái giám đều bị không nhẹ.

Bọn họ chạy tới vây quanh Phượng Hi Hi, một cung nữ đem Phượng Hi Hi ôm vào trong ngực, giống như trời xập xuống dồn dập nói.

"Tam công chúa bị thương, các ngươi không còn vây quanh ở đây, còn không mau đi thỉnh ngự y lại đây." Cung nữ lại thương tiếc nhìn chăm chú Phượng Hi Hi đang khóc trong lòng, tiếp tục nói.

"Là ai lại dám làm Tam công chúa chúng ta khóc? Không muốn sống nữa sao? Tam công chúa người đừng khóc, người nói cho nô tỳ biết là ai khi dễ người? Nô tỳ sẽ kêu người đi bẩm báo cho Quý Phi nương nương, trị kẻ trọng gọi dám khi dễ công chúa"

Lời này của cô, là nhắm về phía hai nam hài và Phượng Vũ.

Nơi này chỉ có bọn họ, Phượng Hi Hi bị ngã khóc, bọn họ không thể thoát được có liên quan.

Hai nam hài tay và mông đều bị cắn đã chịu kinh hách, một đợt lớn hơn lại kéo tới khi nghe cung nữ nói muốn trị trọng tội kẻ dám khi dễ công chúa, bọn họ tuy rằng không hề khi dễ Phượng Hi Hi nhưng vẫn run như cầy sấy, rùng mình theo bản năng chỉ vào Phượng Vũ, trốn trách trách nhiệm đẩy trên người cậu.

"Là hắn, là Tứ hoàng tử, hắn khi dễ Tam công chúa."

Cung nữ ôm Phượng Hi Hi tên là Linh Lung, Tam công chúa vừa sinh ra, cô chính là người phụ trách chăm sóc Tam công chúa, Tam công chúa được sủng ái cô cũng đắc thế, ở trong cung tương đương với thân phạn đại cung nữ.

Linh Lung nhíu mày trong lòng khinh thường, một hoàng tử câm ở trong hoàng cung sống giống như một con chó vậy cũng dám khi dễ Tam công chúa?

"Tát vào miệng hắn cho ta"

Linh Lung không gọi người bẩm báo Quý Phi đã trực tiếp hạ lệnh, đối với loại hòng tử phế vật này, bẩm báo Quý Phi tức là xem trọng cậu ta, nhưng cậu ta không xứng.

Thái giám xông lên giơ bàn tay, dùng bàn tay hướng ngay mặt Phượng Vũ, phát ra âm thanh giòn tan, hai nam hài nhìn thấy đều cảm thấy đau.

Phượng Vũ giống như không có cảm giác, cậu tùy ý dừng tay ở trên mặt, máu tươi chảy xuống khóe môi cậu cũng không cúi đầu, không xin tha, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phương xa, đó là nơi cuối cùng tiểu thú đã biến mất.

Tát mười mấy cái, gương mặt như ngọc bội của Phượng Vũ đã sưng cả lên.

Thái y tới sau khi kiểm tra Phượng Hi Hi, cũng không lo ngại, chỉ là đã chịu kinh hách.

Phượng Hi Hi thút thít trong lòng Linh Lung, mắt hồng lên, nói: "Không phải Phượng Vũ, là một con tiểu súc sinh, nó đã dọa ta."

Phượng Hi Hi ở trong lòng ngực Linh Lung run rẩy, dường như đã chịu kinh hách rất lớn, vô cùng sợ hãi đối với tiểu thú sinh.

Linh Lung kinh ngạc, nói như vậy là cô đã đổ oan cho Tứ hoàng tử?

Linh Lung không vui nhìn hai nam hài, hai người bọn họ là chi tử hoàng thượng thư và nhạc lang trung, ở nơi hoàng cung này, bọn họ e sợ nói sai lời nào sẽ mang đến tai họa trong nhà.

Đây cũng là bọn họ tới Học Viện Hoàng Gia, phụ thân mẫu thân đã nghiêm túc nói việc này với họ.

Bọn họ khi dễ Phượng Vũ, là muốn làm cho Phượng Hi Hi vui vẻ, huống chi Phượng Hi Hi ngũ quan tú lệ, sau khi cũng là một đại mỹ nhân, bọn họ đều thích Phượng Hi Hi, đều muốn biểu hiện trước mặt Phượng Hi Hi.

Hai nam hài sắc mặt chợt biến sắc, chi tử nhạc lang trung bị chảy máu ở tay, giấu đầu lòi đuôi nói: "Là Tứ hoàng tử nuôi tiểu súc sinh, hắn đem tiểu súc sinh cắn tay của ta, còn dọa Tam công chúa sợ."

Chi tử hoàng thượng thư bừng tỉnh, phối hợp nói: "Đúng vậy, tiểu súc sinh Tứ hoàng tử nuôi còn cắn mông ta, đều do Tứ hoàng tử, nuôi một con tiểu súc sinh hung mãnh như vậy, chắc chắn là hắn cố ý mang nó tới cắn chúng ta, cố ý mang đến dọa Tam công chúa."