Đường Về - Ngải Ngư

Chương 2




Edit: Mây

Quý Du Nhiên đi trước dẫn đến studio, giữ chặt cô bé trợ lý đi theo bên cạnh, bảo cô ấy đi tìm hiểu theo một nhu cầu của khách hàng, ví dụ như muốn chụp ảnh theo phong cách nào, muốn thay quần áo của studio hay là mặc đồ của mình.

Trợ lý rất nghe lời chạy đến hỏi vấn đề mà Quý Du Nhiên đã giao cho.

“Tôi sẽ không trang điểm……” Người phụ nữ còn chưa nói xong, Quý Du Nhiên đang cúi đầu tùy tay đùa nghịch với máy ảnh đã nghe được giọng nói của người đàn ông vang lên: “Để cho chuyên gia trang điểm một chút, lúc lên hình sẽ đẹp hơn.”

“À,” Cô bé trợ lý rất sảng khoái mà đồng ý, “Hiểu rồi!”

Giọng nói của người đàn ông rất trầm, đã hoàn toàn không còn vẻ mượt mà của mấy năm trước, giọng điệu cũng không còn nhiều cảm xúc như vậy, mà là nhàn nhạt nghe không ra một gợn sóng gì trong đó.

Quý Du Nhiên khẽ mím môi, trong lòng càng ngày càng rối loạn.

Trên thế giới này làm sao lại có chuyện khôi hài trùng hợp như vậy xảy ra trên người cô chứ?

Giúp một người bạn tiếp đãi khách hàng, kết quả lại phát hiện đối phương thế mà lại chính là bạn trai cũ mà mình nhớ mãi không quên, cái này thì cũng không sao, mấu chốt là người ta còn đã kết hôn rồi, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ đứng ở trước mặt cô, để cho cô chụp ảnh gia đình.

Còn không bằng giết cô đi cho xong.

Quý Du Nhiên cắn môi trong lòng buồn bực chửi bới, rất lơ đễnh.

Đến nỗi chuyên viên trang điểm cũng đã trang điểm cho người phụ nữ kia xong có thể chuẩn bị chụp, Quý Du Nhiên còn đang ngẩn người.

Cô bé trợ lý đi đến gần, lén lút chọc Quý Du Nhiên một cái, lúc này mới cô mới nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu lại.

“Chị Du Nhiên, đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu chụp ảnh.” Trợ lý nhỏ nhắc nhở.

Quý Du Nhiên giương mắt, nhìn về phía bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lục Trọng Cẩn, lời nói nhàn nhạt hỏi: “Ai chụp trước? Hay là cùng nhau?”

“Chụp hai mẹ con bọn họ.” Lục Trọng Cẩn cũng dùng giọng nói nhạt nhẽo trả lời một câu.

Quý Du Nhiên gật đầu, để cho người phụ nữ và đứa trẻ đứng ở trung tâm, chỉ đạo bọn họ tạo dáng, biểu cảm vừa chuyên chú lại nghiêm túc ấn nút chụp.

Lục Trong Cẩn ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô làm việc, không chớp mắt, ai cũng không phát hiện ra, cơn sóng ngầm ở đáy mắt người đàn ông đã bắt đầu dậy sóng.

Suốt tám năm.

Từ sau năm hai mươi tuổi cô nói chia, bọn họ chưa từng gặp lại nhau.

Giờ này người phụ nữ lại đứng trước mặt anh chăm chú chụp ảnh, không còn là cô gái nhỏ thể hiện tất cả cảm xúc của mình trên lên mặt nữa.

Cô đã thay đổi rất nhiều, mái tóc đen thẳng đã từng dài đến thắt lưng đã được cắt bỏ, bây giờ chỉ vừa mới qua vai, hơn nữa còn nhuộm thành màu nâu.

Tuy rằng không trang điểm đậm, nhưng lớp trang điểm tinh xảo, cô vẫn toát lên khí chất quyến rũ và gợi cảm, lúc cô làm việc sẽ cởi áo khoác lông dày mà cô đã mặc, bên trong chỉ có một cái áo len màu trắng tinh khiết, phối hợp với quần jean cạp cao, vô cùng khéo léo và thông minh.

Điều duy nhất không thay đổi, có lẽ là cô vẫn còn rất gầy như trước đây.

Eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Đường cong cơ thể hiện ra.

Chờ sau khi Quý Du Nhiên chụp xong bộ ảnh này, cô thuận miệng trầm tĩnh nói một câu: “Được rồi, tiếp theo chụp một người sao?”

Người phụ nữ vội vàng nói: “Chỉ chụp ảnh đơn cho con trai của tôi là được.”

Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng nhu hòa như vậy.

Quý Du Nhiên khẽ gật đầu: “Được.”

Đứa trẻ xem như tương đối nghe lời, Quý Du Nhiên nói cho cậu bé biết phải làm động tác như thế nào, cậu bé sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi chụp cho đứa trẻ mấy tấm ảnh, cậu bé ngẩng mặt nhìn về phía Lục Trọng Cẩn, giọng nói như sữa, lại rất trong trẻo, vô cùng chờ mong hỏi anh: “Bố ơi, con muốn chụp ảnh cùng bố, có thể không ạ?”

Khuôn mặt người đàn ông từ khi đứng ở đây vẫn luôn vô cảm, sau khi cậu bé nói chuyện, biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng bắt đầu thả lỏng, trên mặt anh hiện lên một ý cười rất nhạt, lời nói cũng ôn hòa hơn, đồng ý: “Đương nhiên là có thể.”

Sau đó Quý Du Nhiên liền nhìn thấy Lục Trọng Cẩn đi đến, chờ cô lên tiếng.

Cuối cùng Lục Trọng Cẩn ngồi xuống, bế đứa trẻ lên, chụp một tấm ảnh.

Tư thế ngồi của người đàn ông thẳng tắp, giống như một cái chuông, lù lù bất động.

Bỗng nhiên cô lại nhớ đến Lục Trọng Cẩn thời thiếu niên tương phản rất lớn với anh lúc này.

Khi đó anh rất thích cười, lúc cười sẽ lộ ra hai cái răng khểnh vô cùng đáng yêu, tựa như mặt trời nhỏ tỏa sáng lấp lánh.

Anh thích nằm sấp trên bàn học ngủ nhất, cả người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều tản ra một loại hơi thở lười nhác tùy hứng.

Nhưng hiện tại, cô hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng của Lục Trọng Cẩn mà cô quen biết.

Lúc anh đứng thẳng giống thì đĩnh bạt như cây tùng bách vậy, lúc ngồi xuống thì lại đoan chính như một cái chuông lớn, biểu cảm lãnh đạm nghiêm túc, khí chất mạnh mẽ sắc bén.

Là Lục Trọng Cẩn, nhưng lại không phải là Lục Trọng Cẩn trong trí nhớ của cô.

Quý Du Nhiên vừa chụp xong đã trực tiếp rời khởi studio, trở về nhà.

Cô ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm tấm ảnh người đàn ông bế đứa trẻ trong máy tính, cảm giác rất khó chịu.

Năm đó sau khi bố vừa qua đời cô liền ra nước ngoài, vẫn luôn ở lại đó cho đến bây giờ mới trở về.

Vốn dĩ Lục Trọng Cẩn là người đã phủ đầy bụi trong trí nhớ thời thanh xuân của cô, không có người đề cập đến, cô cũng không dám đi đụng vào.

Nhưng khoảng thời gian trước, Mạnh Hiểu Hiểu, bạn thân thời cấp ba vẫn luôn có liên lạc với cô, đột nhiên ở trên WeChat nói với cô, vào ngày 1 tháng 10, khi bạn học cấp ba cùng tụ tập, Lục Trọng Cẩn cũng đến.

Lục Trọng Cẩn đi họp lớp sở dĩ làm Mạnh Hiểu Hiểu khiếp sợ như vậy, là bởi vì nhiều năm như thế, anh chưa từng tham gia một lần nào.

Đây là lần đầu tiên.

Cũng là bởi vì Mạnh Hiểu Hiểu bỗng nhiên nhắc tới tên này, nơi sâu thẳm trong đáy lòng của Quý Du Nhiên vẫn luôn trống rỗng, giống như tìm được một thứ gì đó để lấp đầy.

Hơn nữa Mạnh Hiểu Hiểu còn đặc biệt chắc chắn nói với Quý Du Nhiên: “Tớ đã đặc biệt quan sát kĩ tay trái của Lục Trọng Cẩn, không có nhẫn cưới.”

“Cho dù là làm lính cứu hỏa, nếu đã kết hôn, lúc nghỉ phép chắc chắn cũng sẽ đeo nhẫn đi.”

Những lời này trực tiếp khiến cho tâm tư của Quý Du Nhiên lại dao động.

Đoạn quá khứ mà cô vẫn luôn không dám đối mặt kia, sau khi bình tĩnh suy nghĩ một ngày một đêm, quyết định về nước.

Bởi vì mấy năm nay, cô cũng chưa từng buông bỏ được anh.

Đây cũng là lý do vì sao cô vẫn luôn không chịu nói đến chuyện yêu thêm lần nữa.

Nếu anh cũng chưa kết hôn, vậy thì cô vẫn có cơ hội để thử.

Cùng lắm thì, theo đuổi thêm một lần nữa.

Dù sao thì cũng không phải là chưa từng theo đuổi.

Nhưng cô còn chưa kịp phát triển kế hoạch muốn theo đuổi anh một lần nữa, thì đã bất ngờ biết anh đã sớm lập gia đình, hơn nữa còn đã có con.

Quý Du Nhiên gạt mắt sang một bên, cầm lấy điện thoại di động, tìm ra thật nhiều những video và ảnh mà cô đã do dự nhiều lần nhưng vẫn luôn không nỡ xóa đi.

Mà ấn xóa bỏ từng cái từng cái một.



Sau khi Lục Trọng Cẩn chụp ảnh xong đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, anh trực tiếp lái xe về nhà.

au khi vào cửa gọi Lục Quảng Lương ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một tiếng: “Tư lệnh Lục.”

“Ngồi đi.” Giọng điệu Lục Quảng Lương nghiêm túc nói.

Chờ Lục Trọng Cẩn ngồi xuống, ông liền đây tới ảnh chụp của một cô gái.

“Thứ bảy này, đi gặp.” Lục Quảng Lương lời ít mà ý nhiều, ý tứ chính là muốn bảo anh đi xem mắt.

Lục Trọng Cẩn khẽ nhíu mày, giọng điệu trầm tĩnh nhạt nhẽo: “Thứ bảy này con muốn về đội……”

“Cái này không cần con lo lắng, bố sẽ báo cáo lại rõ ràng tình huống của con với cấp trên, phê chuẩn cho con.”

“Thứ bảy con nhất định phải đi.”

Lục Trọng Cẩn nhìn người phụ nữ xa lạ trên ảnh, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mình đã nhìn thấy trong studio hôm nay.

Sau đó không thể thể làm được gì mà đành khẽ thở dài.



“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!” Đường Tuệ Quyên cầm điện thoại di động mở cửa phòng của Quý Du Nhiên ra, vui vẻ phấn chấn nói Quý Du Nhiên tâm trạng sa sút bực bội: “Thời gian và địa điểm xem mắt đã quyết định rồi, bảy giờ tối thứ bảy, khách sạn Di Cảnh, nhà trai tên là Trần Kha, lát nữa mẹ sẽ gửi ảnh chụp của cậu ấy qua Wechat cho con, đến lúc đó con đừng có mà không nhận ra được người ta.”

Quý Du Nhiên tắt đi tấm ảnh chung của hai bố con hiển thị trên máy tính, lơ đãng đáp: “Vâng.”