Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 14: Trong lúc gian tình tiến hành (*)




Tần Dĩ Mạt khẩn hoảng che miệng lại, kinh ngạc không gì sánh được nhìn một màn này, nàng thật sự không nghỉ là: Tả Hương Tú cái nữ nhân kia cư nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn làm một chuyện điên cuồng như vậy, cũng bất chấp cái gì kịch vui, nàng xoay người phân phó Thanh Thảo bên người: “Nhanh, nhanh đi thỉnh đại phu!”

Tần Dĩ Mạt một đường chạy nhanh đến bên cạnh hai người, nhanh chóng lấy chiếc khăn từ trong tay áo ra bịt kín miệng vết thương của Bạch Liên Nhi, lại nhìn thấy trong chớp mắt chiếc khăn gấm bị nhiễm đỏ, nàng không khỏi gấp giọng nói với Nam Cung Phong Hoa: “Mau nâng muội ấy vào trong phòng”.

“Nam, Nam Cung ca ca......” Bạch Liên Nhi tựa trước ngực Nam Cung Phong Hoa, yếu ớt không xuể: “ Xin, xin lỗi, Liên Nhi không phải cố ý chọc huynh tức giận..... Xin lỗi”.

“Liên Nhi muội muội” – Nam Cung Phong Hoa thần sắc kích động nhìn gương mặt nhỏ đang ròng ròng chảy máu trong lòng, không biết vì sao trong thâm tâm lại có cảm giác chấn động tâm thần.

Tại lúc hai người đang “Thâm tình đối diện”, Tần Dĩ Mạt ở một bên thật sự là nhìn không nổi, nàng thầm nghĩ, bây giờ là lúc nào rồi mà hai ngươi còn có thể ở đây diễn Quỳnh Dao, mặt của ngươi không cần nữa có phải hay không.

“Nam Cung công tử” Tần Dĩ Mạt nặng nề nói: “Muội muội ta hiện tại cần trị thương”.

“A! Nga!” – Nam Cung Phong Hoa nghe xong mới sực tỉnh, cấp bách ôm lấy Bạch Liên Nhi nhanh chân bước vào trong phòng.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bạch Hi một thân tân lang hỷ phục còn chưa kịp thay, nhìn mấy người trong phòng, đầy tức giận hỏi.

Không đợi Tần Dĩ Mạt nói cái gì, một bên Nam Cung Phong Hoa thâm trầm đem chuyện Tả Hương Tú như thế nào làm hại Liên Nhi một hồi kể ra.

Bạch Hi nghe xong, trên mặt một bộ dạng giận dữ nặng nề, chỉ thấy hắn run người chỉ Tả Hương Tú đang bị trói chặt dưới sàn, căm hận nói: “Điên phụ, điên phụ...... Ngươi quả là một điên phụ, Liên Nhi còn nhỏ như vậy ngươi cư nhiên cũng dám hạ thủ.”

“Ta chính là hạ thủ như thế thì làm sao!” Tả Hương Tú gương mặt tím bầm, tay ôm lấy ngực, đôi mắt lóe lên một trận khoái ý: “Ngươi đừng quên! Ta mới là thê tử của ngươi, ta mới là chủ nhân chân chính của Bạch phủ, bất quá chỉ là gương mặt của một tiểu tiện chủng mà cũng đáng để ngươi ầm ỹ với ta, còn có...... Khụ khụ khụ......” Nàng đem tay chỉ về phía Nam Cung Phong Hoa: “Tiểu súc sinh này không biết là ai dám dả thương bổn phu nhân, tướng công —— ngươi mau phái người giết hắn, giết hắn!”

“Ngươi, ngươi, ngươi......” – Bạch Hi tức giận sôi người, ý nghĩ muốn một chưởng đánh chết ả đàn bàn này..

“Cha” – Lúc này, Tần Dĩ Mạt lại tiến lên: “Hiện tại nên lấy thương thế của Liên Nhi muội muội làm trọng!”

Nhìn đại nữ nhi một bộ dạng “chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài”, Bạch Hi tức giận đến hồ đồ mới hơi thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Phúc, phu nhân bị bệnh! Ngươi tự mình đem nàng trở về”.

Bạch Phúc đã hầu hạ Bạch Hi nhiều năm, đương nhiên biết ý tứ của lão gia nhà mình ra sao, hắn bật người tiến lên vài bước, cùng mấy gia đinh kéo Tả Hương Tú ra khỏi cửa, Tả Hương Tú chính là mặc kệ, một đường liên tục điên cuồng chửi bới.

“Tướng công...... Tướng công...... Ngươi nhanh thay ta giết cái tiểu súc sinh kia đi!...... Mấy người các ngươi không muốn sống sao.... Buông bản phu nhân ra, buông bản phu nhân ra mau!”

Tần Dĩ Mạt nhìn Tả Hương Tú thế này thật sự là không còn gì để nói, nàng chính là không hiểu nỗi một người màu làm sao lại trở nên ngu ngốc đến như vậy? Lẽ nào nói ngoại công của nàng nhất định đem bà ta vào Bạch gia là để dằn vặt Bạch Hi, để báo thù cho nữ nhi của ông ấy?

“Liên Nhi, Liên Nhi......” Tả Hương Tú bên này vừa bị kéo đi, Ngu Tâm Nhi bên kia liền kinh hoảng chạy đến, nhìn cũng không nhìn mấy người trong phòng liền nhào đến bên giường, thống khổ kêu lên: “Ô ô, Liên Nhi a! Con làm sao vậy, con tỉnh lại đi! Không nên dọa nương đâu!”

“Tâm nhi, Liên Nhi chỉ là đang ngủ!” Bạch Hi đau đớn ôm lấy Ngu Tâm Nhi an ủi.

“Mặt, gương mặt của con ta......”.

“Không có việc gì, không có việc gì, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra đại phu tốt nhất trên đời, nhất định sẽ chữa tốt mặt của Liên Nhi.”

Tần Dĩ Mạt đứng một bên, lông mày nhăn lại một chỗ, nàng nhìn Bạch Liên Nhi đang nằm trên giường vô tri vô giác, thành thật mà nói thì nàng không thích cái tiểu cô nương này, bởi vì nàng biết một ngày nào đó mình sẽ bị cái nha đầu này hại rất thảm, cho nên mỗi lần nghĩ tới đây, nàng không có cách nào đối với cái người này sinh ra cái gì thích thú được.

Thế nhưng nhìn một đứa bé nhỏ lại bị người khác rạch phá mặt, Tần Dĩ Mạt trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ lo lắng.

“Bạch bá phụ, Bạch bá mẫu......” Nam Cung Phong Hoa vẫn chưa lên tiếng nãy giờ bây giờ mới mở miệng nói: “Xin hai vị không cần quá mức lo lắng, Liên Nhi muội muội cả người chỉ có mặt bị thương mà thôi.....”.

“Cái gì mà thôi!” Không đợi Nam Cung nói xong, Ngu Tâm Nhi đầy mặt kích động nói: “Ngươi có biết đối với nữ tữ mà nói, gương mặt xinh đẹp có bao nhiêu trọng yếu không?”

“Bạch bá mẫu hiểu lầm rồi, ý tại hạ là nói: Nam Cung gia ta vừa mới có một linh dược gọi là Bách Hoa Tán, thứ thuốc này có một tác dụng thần kì đối với những vết sẹo này, nhất định sẽ làm cho Liên Nhi muội muội khôi phục dung nhan như cũ ”.

“Thật, thật vậy sao?” Ngu Tâm Nhi cùng Bạch Hi trăm miệng một lời hỏi.

Nam CungPhong Hoagật đầu.

Tần Dĩ Mạt lúc này mới thở phào nhỏm, âm thầm cười chính mình lo lắng thừa thãi, người ta lúc lớn chính là tuyệt thế hồng nhan, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đó. Làm sao có khả năng cứ như thế mà bị phá dung! Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lại chuyển ánh mắt lên người của Nam Cung thiếu niên, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng liên tục nhìn về phía giường, trong lòng Tần Dĩ Mạt mừng rỡ, xem ra đường về nhà của mình lại gần một chút rồi!

***

Bảy, tám ngày sau

Tần Dĩ Mạt vì biểu lộ tấm lòng người tỷ tỷ ôn nhu, mỗi ngày đề sẽ rútra một chút thời gian qua thăm Bạch Liên Nhi, hôm nay cũng như vậy.

“Tiểu thư, Nam Cung công tử còn ở bên trong” – Trước cửa, Thanh Thảo lặng lẽ báo cáo.

Tần Dĩ Mạt gật đầu, trên mặt biểu lộ ý cười, cả người thong thả tiến vào,

“Đừng mà! Nam Cung ca ca thật xấu...... Không cần nhìn người ta, rất xấu!”

Nghe câu hờn dỗi có hàm lượng đường có thể giết chết người này, Tần Dĩ Mạt lần thứ hai cả người không khỏi nổi da gà, có lúc nghĩ lại cũng thấy kì lạ, ngươi nói một nha đầu tuổi chưa vượt quá hai con số, một con nhóc bình thường thiên chân vô tà không biết chuyện đời, làm thế nào gặp gỡ Nam Cung ca ca này liền thay đổi hết thảy vậy.

“Quả nhiên cái loại tiểu thuyết hại cha này đều không thể dùng lẽ thường mà phán đoán được!” Tần Dĩ Mạt cảm khái thật sâu.

Tuy Nam Cung Phong Hoa có tướng mạo công tử như ngọc, nhưng xuất thân là từ võ lâm thế gia, đương nhiên công phu không kém, làm sao lại không nghe ra tiếng bước chân của Tần Dĩ Mạt được?

“Hà nhi cô nương” Nam Cung Phong Hoa gọi, khóe miệng mĩm cười. Tần Dĩ Mạt tự nhiên hồi đáp: “Nam Cung công tử”.

“Tỷ tỷ!” Bạch Liên Nhi đột nhiên quát to một tiếng.

Tần Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn về phía nàng.

“Ân...... Ân......” Bạch Liên Nhi cũng ý thức được chính mình gọi quá đột ngột, không khỏi có chút không tốt, thế nhưng —— nàng lén mắt nhìn Nam Cung Phong Hoa, sau đó cười với Tần Dĩ Mạt: “Tỷ tỷ hôm nay lại tới thăm muội ạ!”

Chứ không phải là tiểu Bạch Liên Hoa này nghi ta “ngọt ngọt ngào ngào” cùng Nam Cung thiếu niên sao? Tần Dĩ Mạt ở trong lòng đảo cặp mắt trắng dã thầm nghĩ: ngươi làm ta thấy thật hiếm có nha!

“Ân!” Gật đầu, Tần Dĩ Mạt vẻ mặt ôn nhu hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Vết thương trên mặt còn đau không?”

“Bởi vì dùng dược Nam Cung ca ca cho muội cho nên Liên Nhi hiện tại một chút cũng không đau!” – Bạch Liên Nhi ngẩng đầu tình ý miên miên nhìn Nam Cung Phong Hoa nói.

Bởi vì cảm thấy mình có trách nhiệm không thể trách trong chuyện Bạch Liên Nhi bị thương, hơn nữa lại lấy thuốc từ Nam Cung gia, cho nên Nam Cung Phong Hoa này liền tại thời ở lại trong Bạch phủ.

Tục ngữ nói không sai! Gian tình luôn cần thời gian để bồi dưỡng! Lúc này thật tốt tạo cơ hội cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm!

Cái cốt truyện“Nam Cung Phong Hoa mối tình đầu” cũng nên viên mãn hoàn thành rồi! Tần Dĩ Mạt vui sướng không gì sánh được nghĩ.