Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 23




Đêm càng lúc càng khuya.

Rèm cửa bị gió đêm thổi qua, phát ra tiếng loạt soạt rất nhỏ.

Đường nhìn từ khách sạn này rất tốt, xuyên qua ô cửa sổ, xa xa có thể trông thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những đốm lửa nhỏ.

Trong phòng, một màn tỉnh cảm mãnh liệt như lửa mới vừa rồi tựa như chưa hề xảy ra. Sau một nụ hôn triền miên thâm tình, không khí trở nên trầm lắng, phảng phất chỉ có một chút lưu luyến.

Lần đầu tiên thanh tỉnh mà ôm nhau cùng một chỗ, lắng nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng, trong một thoáng, Kì An Chi bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ cổ “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.”

(Thước kiều tiên-Tần Quán, Nguyễn Xuân Tảo dịch: Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, Hơn biết mấy người đời gần gụi.)



Hắn không biết dùng vào lúc này có hợp không, thế nhưng hắn cảm giác thấy rất giống, một cảm giác yên bình, dường như trong một khắc ấy họ cùng hòa vào đất trời, cùng nhau nhập làm một.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y, giọng nói trầm ấm vang lên khe khẽ trong đêm tối, nghe càng khiến kẻ khác thêm trầm mê, “Thần Thần, Thần Thần.”

Không có tiếng đáp lại, chỉ là mấy ngón tay đang đặt trên ngực hắn đột nhiên nghịch ngợm vẽ vòng vòng.

“Thần Thần, nếu em đã nắm lấy tay anh, anh sẽ không bao giờ… thả em đi nữa.”

“Thế nhưng, nếu như thật sự ngày đó đến, anh sẽ phải buông em ra.”

Tự nhiên mà vậy, đem lời từ trong trái tim nói ra, không phải xuất phát từ mục đích muốn tổn thương đối phương, mà chỉ là muốn nói với hắn điểm quan trọng nhất này. Mà cũng nhờ như vậy mới có thể làm giảm bớt đau đớn trong tương lai, tựa hồ như luôn nhắc nhở bản thân hắn, trên con đường phía trước có một cây đao, có muốn tiến tới hay không là tùy vào chính hắn.

“Vậy em có thể đem cái ngày ấy, lùi thêm một chút không?”

Muốn ở bên nhau, dù là lén lút hay quang minh chính đại mà bên nhau, Kì An Chi hiểu rất rõ, họ phải vượt qua vô số chướng ngại mới có thể tiếp tục lâu dài.

“Vậy anh muốn bao lâu? Hay là anh đã tìm được biện pháp giải quyết?” Đường Mộ Thần hỏi lại, việc này liên quan đến cả hai gia đình.

“Anh có hai đứa em trai, nhang khói sau này của Kì gia hẳn là không thành vấn đề. Anh tin là anh có thể thuyết phục được ông nội!” Kì An Chi tự tin đáp, đối với nhà hắn thì hắn rất tin tưởng sẽ thành công.

“Đúng vậy, anh có hai đứa em trai.” Đường Mộ Thần mang theo chút ước ao trong lời nói, còn có chút cảm khái, “Nếu như em cũng có hai đứa em, chắc là áp lực sẽ không còn lớn như thế này nữa.”

“Cứ giao cho anh đi!” Kì An Chi thâm tình hứa hẹn, “Trước năm ba mươi tuổi, tất cả đều giao cho anh được không? Nếu như anh có thể giải quyết được tất cả chuyện này, em sẽ mãi mãi ở bên anh. Nếu như không được, em có thể tìm mọi cách mà rời bỏ anh. Thế nhưng,… ”

Xoay người, đưa tay vuốt má y, lưu luyến không rời “Em biết, anh tuyệt đối sẽ không buông tay khỏi em! Dù cho có phải xuống địa ngục anh cũng sẽ không bao giờ buông tay!”

Không hề bất ngờ vì sự cố chấp của hắn, Đường Mộ Thần chỉ thở dài một hơi, “Ba mươi tuổi, em không biết có thể kiên trì đến ngày đó hay không. Vì thế, em không thể hứa với anh bất kì điều gì.”

“Như vậy, từ giờ trở đi, mười năm, được chứ?”

Đường Mộ Thần phì cười, “Anh chỉ đổi cách nói mà thôi! Chúng ta năm nay hai mươi, mười năm sau chả phải là ba mươi à?”

“Vậy tám năm đi!” Bản năng thương nhân trỗi dậy bắt đầu cò kè mặc cả.

“Năm năm.”

“Bảy năm.”

“Năm năm.” Đường Mộ Thần quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Kì An Chi, “Em không biết anh muốn làm cái gì, em nghĩ anh cũng sẽ không nói cho em biết. Bất quá tối đa em chỉ có thể chờ anh năm năm, thế giới này biến hóa quá nhanh, giờ khắc này, anh có thể cảm thấy năm năm là ít, nhưng có khả năng chưa quá ba tháng, anh sẽ ngại năm năm quá dài, vì thế em chỉ có thể cho anh năm năm.”

“Vậy ──” Kì An Chi cũng do dự một chút, “Đến lúc đó cũng có thể kéo dài thời hạn được không?”

“Để coi tình huống đã. Dù sao chuyện tương lai chúng ta cũng không thể đoán trước được.”

Lặng yên một hồi, Kì An Chi vươn tay cùng Đường Mộ Thần vỗ tay lập giao ước, “Thành giao.”

Nở một nụ cười nhẹ, Đường Mộ Thần vỗ vỗ đầu Kì An Chi, tựa như trấn an một chú cún bự, “Ngủ đi! Người bị ốm cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Ách, anh khỏe rồi! Để chúc mừng hợp tác thành công, chúng ta có phải là nên làm chút chuyện gì đó không?”

Tay len lén hướng về khu vực cấm của người nào đó, nhưng lập tức bị túm được.

Đường Mộ Thần nghiêm túc nhìn hắn, “Anh bị ốm, em không thể an tâm được.”

Trong lòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác ấm áp, đưa tay kéo y lại, cằm tựa lên vai y, Kì An Chi gật nhẹ đầu, “Ừ, ngủ đi!”

Đêm thật là ấm áp. Mà thời gian tới, cần phải nỗ lực hơn nữa.