Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 32




Hai người trẻ tuổi nhiệt tình tiếp đãi một đôi vợ chồng già đang do do dự dự, biết được mục đích của họ đến đây, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ vui mừng.

Người chồng họ Vương, vợ ông họ Lý, hai người có một nam một nữ. Con cái của họ đều rất hiếu thuận và có bản lĩnh, cả hai đang định cư và làm việc tại hai thành phố lớn một nam một bắc, cũng đã lập gia đình riêng.

Vốn hai người con đều muốn đón cha mẹ về sống chung, thế nhưng đôi vợ chồng già không muốn rời khỏi mảnh đất có bạn bè thân thích, sinh hoạt vẫn còn có khả năng tự gánh vác nên không chịu dọn đi.

Hai người con nhiều lần khuyên bảo không có kết quả đành mua một căn nhà mới cho cha mẹ ở, cũng đã lắp đặt trang thiết bị đầy đủ, đợi thương lượng thêm mấy tháng nữa là có thể dọn sang nhà mới.

Nhà mới đã chuẩn bị rất tốt, vì thế nên đôi vợ chồng già bàn với nhau muốn đem căn nhà đang ở hiện nay bán đi, ít nhiều gì cũng kiếm thêm được tiền phụ thêm cho con, cũng coi như là một phần tâm của kẻ làm cha mẹ.

Lẽ ra đây cũng là chuyện thường, chỉ là gian nhà cũ đã ở hơn hai mươi năm, lại còn nằm trên tầng năm của một khu chung cư không có thang máy, thực sự không bán được giá tốt, mà nếu bán giá quá thấp thì cả hai người lại không muốn bán.

Cả ngày hôm nay bọn họ đã đến vài công ty môi giới nhà đất, nhưng khi nghe họ báo giá và tình trạng của căn nhà thì chẳng có ai muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này. Nhà của họ ở lâu như vậy, dù có cố gắng đến thế nào thì cũng chỉ có thể chấp nhận được một phần ba giá cả, mà đương nhiên phần lợi nhuận bên công ty thu được lại càng ít ỏi.

Đặc biệt chủ hộ lại là người lớn tuổi, rất dễ bị người xung quanh ảnh hưởng, tựa như gió thổi cỏ lay, dễ dàng thay đổi chủ kiến. Nếu như xong xuôi, vạn nhất họ lại thay đổi ý kiến thì coi như ngươi đã tự rước thêm một đống rắc rối cho mình, đó là chưa kể vô số vấn đề có thể phát sinh tại sàn giao dịch bất động sản. Chính vì vậy mà đại bộ phận nghiệp vụ viên đều không muốn tiếp nhận loại khách hàng như thế này.

Hai vợ chồng già đi hết cả ngày mà không được gì rất là thất vọng, đang định về nhà, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy tấm bảng hiệu “LuckyStar” thì quyết định đi đến thử thời vận.

Kì An Chi và Đường Mộ Thần đều hiểu, vụ làm ăn này tuy rằng rất khó nhằn, nhưng bọn họ phải tận lực tranh thủ. Con tôm có nhỏ đến đâu thì cũng là thịt, công ty đang không có khách, bây giờ bọn họ không có tư cách mà kén cá chọn canh.

Kì An Chi ngồi trò chuyện cùng ông Vương và vợ, trong khi đó Đường Mộ Thần ngồi một bên từ máy tính cấp tốc điều tra qua khu nhà ở đó cùng với lịch sử những vụ mua bán kiểu này mà thành công.

Xem một lúc lâu, sắc mặt của Đường Mộ Thần càng lúc càng tối tăm, “Bác Vương, thực sự không phải là cháu lừa bác, hay là bác cũng xem qua đi, một căn nhà giống như nhà của hai bác mới giao dịch thành công vào hai tháng trước, diện tích và kiểu nhà rất giống nhau, bọn họ cũng chỉ bán được có mười lăm vạn. Mà căn nhà đó còn ở tầng ba, so với nhà hai người thấp hơn đến hai tầng. Trong khi đó, căn hộ chung cư của hai bác lại ở tầng năm mà dùng thang bộ, đúng là hơi cao một chút, e rằng sẽ không có ai mua đâu.”

“Cái căn nhà cậu nói tôi cũng biết!” Bà Lý liền bĩu môi khinh thường, “Chỉ được có cái bề ngoài thôi, đó là nhà của lão La! Nhà của lão ở lầu ba, làm gì đón được nhiều ánh nắng như nhà của chúng tôi! Hơn nữa cái nhà của lão La ấy làm gì có nhiều thiết bị tốt như nhà tôi chứ? Nhà của chúng tôi năm kia mới sửa chữa lại, mất đến tám vạn khối, gia cụ thiết bị điện trong nhà đều được con gái chúng tôi mua loại tốt nhất! Như vậy chúng tôi bán hai mươi hai vạn sao gọi là quá phận được? Nếu bán cùng giá như nhà đó, chúng tôi có hai đứa con, mỗi đứa ngay cả mười vạn cũng không chia được, vậy là quá ít rồi!”

Ông Vương cũng ngồi một bên phụ họa, “Hay! Chúng tôi cũng không phải là khó khăn gì mà phải cần chút tiền bán nhà. Tôi với vợ đều có lương hưu, đủ để sống qua ngày. Chỉ là hai đứa con hiếu thuận, mua nhà cho chúng tôi, chúng tôi cũng chả phải là luyến tiếc gì căn nhà cũ đó, vì vậy không bằng bán đi chia cho bọn nhỏ ít tiền. Vậy mà mười vạn cũng không có để cho chúng, vậy thì chúng tôi bán nhà còn có nghĩa lý gì?”

Kì An Chi có chút đau đầu, ai mà chẳng biết mấy loại thiết bị đồ dùng bằng điện là những thứ bị giảm giá trị nhanh nhất. Tuy rằng lúc mua là tốt nhất, nhưng đến bây giờ khẳng định là đã hết hạn bảo hành rồi, huống hồ là những thứ mà ngươi thích gì gì đó, chắc gì người mua đã ưng ý. Người đi mua nhà, chính là mua bản thân ngôi nhà, còn mấy thứ thiết bị lắp đặt sẵn chỉ là cây củ cải trắng. Ai đi mua nhà xong mà chẳng bỏ ra thêm chút tiền để bố trí lại nội thất từ đầu. Thế nhưng đạo lý này đối với người trẻ thì còn dễ phân tích, nhưng mà đôi vợ chồng già này có thể nói cho họ hiểu được không? Chỉ cần ngươi muốn nói nhà của họ có gì đó không tốt, nhất định là họ sẽ nhảy dựng lên nói ngươi là thanh niên không có mắt ngay.

Nói đâu xa, cứ nhìn ông nội của bọn Kì An Chi là biết ngay, luôn cho rằng những thứ mình để cho con cháu phải là những thứ tốt nhất.

Kì An Chi và Đường Mộ Thần trao đổi ánh mắt, quay lại hỏi đôi vợ chồng già, “Vậy tổng giá trị hai mươi hai vạn kia là đã bao gồm thuế với phí tổn sao ạ?”

Nếu như người bán chấp nhận gánh phần thuế và phí tổi, vậy không sai biệt lắm cũng sẽ thực thu được hai mươi vạn. Như vậy cùng với nguyên bộ gia sản, cũng có thể có một chút hy vọng cạnh tranh được.

Ai ngờ hai vợ chồng vừa nghe xong lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Đám thanh niên các người đúng là không thành thật gì cả. Bây giờ mua bán nhà đều làthực thu,cậu đừng có mong mà lừa được hai vợ chồng già chúng tôi! Nói thật với hai cậu, hai mươi vạn là tiền bọn tôi muốn chia cho các con, còn hai vạn dư ra là để cho hai chúng tôi đi du lịch nước ngoài. Bây giờ xuất ngoại nghe nói rất dễ a. Tuy rằng bọn nhỏ bảo là sẽ đưa tiền cho chúng tôi đi du lịch, nhưng mà tốn nhiều tiền như vậy sao chúng tôi nỡ để cho bọn nó gánh vác được chứ? Nếu như bán dư ra được hai vạn, vừa đủ cho hai vợ chồng chúng tôi đi du lịch Châu Âu mấy ngày rồi!”

“Châu Âu thì có gì hay? Không bằng đi du lịch trong nước! Ra hải đảo chơi, đẹp biết bao!”

“Châu Âu hay hơn! Có rất nhiều bảo tàng, thật là có bầu không khí lịch sử nhân văn!”

“Hải đảo tốt hơn! Không khí mát mẻ, ánh dương quang xán lạn, hoa tươi nở rộ, còn có thể tại tản bộ trên bờ cát, nhàn nhã biết bao nhiêu!”

“Một bà già như bà ra đảo làm cái gì chứ, có bơi được đâu!”

“Ai nói không bơi được thì không thể ra biển chứ? Còn ông thì đúng là cái đồ lỗi thời, ai đời đi du lịch mà lại chạy đến bảo tàng, đúng là đồ cổ thì chỉ thích xem đồ cổ!”

“Cái bà này, ở nhà suốt ngày gây chuyện với tôi, đi ra ngoài cũng tiếp tục gây với tôi là sao?!”

“Ai thèm gây với ông, lần nào cũng là ông bắt đầu trước đó chứ?!”



Hai vợ chồng chuyện bán nhà còn chưa bàn đến đâu mà mắt thấy sẽ vì đi nơi nào mà tranh cãi ầm ĩ.

Kì An Chi và Đường Mộ Thần đành phải khuyên can hai người, “Bác Vương, bác Lý, trước chúng ta đừng tranh cãi chuyện này! Đợi bán nhà được hẵng bàn tiếp được không? Cẩn thận tim mạch với huyết áp! Nghìn vạn lần đừng kích động, đừng kích động!”

Hai vợ chồng sửng sốt ngừng lại nhìn hai người bọn họ, “Hai cậu rất hiểu biết nga!”

Hai người đều nở nụ cười, “Nhà của bọn cháu cũng có ông nội hơn bảy mươi, sắp tám mươi rồi, gặp mặt cũng hay cãi nhau, rồi huyết áp cao, tim cũng không tốt lắm. Bất quá bọn họ cũng không có được tốt phước như hai người, bà của chúng cháu đều đã qua đời.”

Hai vợ chồnggià gật đầu, thành công đổi đề tài sang chuyện khác, “Bọn họ lớn tuổi hơn chúng tôi nhỉ, chúng tôi chỉ mới hơn sáu mươi thôi, mấy đứa cháu cũng còn đang đến trường ni! Ai, vậy ông của hai cậu trước đây làm gì?”

Mắt thấy chủ đề bọn họ sắp kéo sang việc nhà, Kì An Chi lại đem trọng tâm câu chuyện chuyển về, “Bác Vương, hôm nay cũng không còn sớm nữa, hay là trước bọn cháu đưa hai bác về đã. Nếu như tiện thì sẽ xem qua căn hộ của hai bác, chúng cháu cũng phải khảo sát thực địa mới biết có thể bán được hay không, được chứ ạ?”

Yêu! Hai vợ chồng già lúc này mới chú ý tới thời gian, đã gần mười một giờ, đúng là nên nghỉ ngơi rồi. Bọn họ vốn là đi ra tản bộ, sẵn ghé mấy công ty môi giới hỏi thăm, ai ngờ đi một đường đã xa như vậy?

Kì An Chi mở cửa xe, Đường Mộ Thần mời hai người lên xe, bà Lý do dự một chút, âm thầm kéo kéo áo ông Vương, “Lần trước con gái gọi điện về có bảo không được tùy tiện mang người lạ về nhà!”

Đường Mộ Thần nghe xong rất là xấu hổ, bị người ta xemcả hai người như là kẻ xấu! Bất quá đối với hai vợ chồng già sống một mình mà nói, cẩn thận một chút cũng đúng. “Bác Lý, hay là bác xem thử cái này một chút nhé?”

Y móc ví tiền, rút ra tấm ảnh gia đình bên trong, ông Vương mắt tinh, cầm tấm hình gia đình của y lên xem, gật gật đầu, “Được rồi, đừng nghi ngờ lung tung nữa, bà à, lên xe!”

Giấy chứng minh có thể nghi ngờ là làm giả, nhưng ảnh gia đình thì khác, nhìn ảnh chụp một nhà bốn người cười đến ấm áp mà xán lạn, so với chứng minh thư có thể khiến cho người ta tin tưởng hơn.

Nhìn đôi vợ chồng già ngồi ở ghế sau ngắm nghía tấm ảnh chụp cả nhà bọn họ, Đường Mộ Thần ngồi ghế phụ lái thì thầm với Kì An Chi, “Anh bảo xem, đem ảnh chụp cả nhà chúng ta để đầy ở trên bàn, biết đâu có thể tăng thêm độ tin tưởng của khách hàng? ”

Ý kiến hay a! Kì An Chi gật đầu, “Phải bảo mấy người nhân viên đem hết ảnh chụp gia đình họ mang lên luôn mới được!”