Duy Ngã Độc Tiên

Chương 30: Tiên khí chi chiến (hạ)




Thủy Chi Nguyên là một trong ngũ kiện tiên khí trong Ngũ Chiếu Tiên, có thể phát huy hết thủy lực. Nhưng bởi vì cấp độ của nó phẩm chất yếu hơn Kỳ Thiên Luân, hơn nữa Thủy Vận tu vi lại kém hơn Chỉ Thủy đạo tôn, nhất thời bị áp chế chỉ có thể co đầu rụt cổ cách ra năm thước. Màu lam gợn sóng theo Kỳ Thiên Luân không ngừng tăng vọt khí thế mà run lên.

Dưới cường đại áp bách, Thủy Vận thấy khó mà sống thọ với cái khí thế càng lúc càng tăng kia của Kỳ Thiên Luân, rơi vào đường cùng, đầu tiên phát động công kích, nàng tả chưởng đè vai phải lại, hữu chưởng giơ lên cao..., tất cả hào quang lam sắc điên cuồng hội tụ tại hữu chưởng của nàng

“Bắc tinh chi thủy, thủy chi căn nguyên”.

Theo hữu chưởng nàng hạ xuống, một dòng nước màu lam cùng với chấn động ù ù xuất thế ngang trời, dòng nước tựa như lũ lụt bất ngờ làm vỡ đê, từ trên không trút xuống không báo trước, tiếng gầm gừ mạnh mẽ oanh kích phía trên Kỳ Thiên Luân.

Phiêu Miểu đạo tôn khẽ nhíu mày, nàng đương nhiên biết điều này, đây không chỉ là nước sông bình thường, mà có chứa pháp lực khổng lồ, cho dù có Kim Cương chú ngăn cản, nàng cũng có thể cảm giác được rõ ràng Thiên Hà chi lực, trong lòng nhất thời dâng lên vài phần lo lắng.

Mộc Tùng vẻ mặt cũng không có thoải mái gì, khi hắn chứng kiến Chỉ Thủy đạo tôn triệu hồi ra Kỳ Thiên Luân thì sắc mặt cũng đã thay đổi. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trong chớp mắt Liên Vân Tông Chỉ Thủy chân nhân tự nhiên thành tu vi đạo tôn, lại đồng thời có được tiên khí. Dưới tình huống như vậy, Thủy Vận tất hết cứu.

Theo Thiên Hà trút xuống, Chỉ Thủy đạo tôn sắc mặt trở nên bình tĩnh như không hề bận tâm, nàng vẫn như cũ không ngừng biến hóa pháp quyết, tùy ý che chở trước Kỳ Thiên Luân chống đỡ Thiên Hà đang cuồng đánh sâu vào. Từng đạo sáng màu vàng chiếu rọi sáng cả bầu trời, Thiên Hà đánh sâu vào vẫn chưa đủ để đánh lui Chỉ Thủy đạo tôn nửa bước.

“Trì túy hàng ma, nhương hoàng đãng lịch, luyện độ u hồn, kỳ thiên luân chuyển”.

Bốn câu khẩu quyết như thần chung mộ cổ chấn động thật sâu trong tâm mỗi người. Trên không trung bị Thiên Hà đánh vào nhưng Kỳ Thiên Luân vẫn bắt đầu thong thả xoay tròn, màu váng sáng mờ kia theo chuyển động của nó mà lóe ra không ngừng, kỳ thiên thay đổi liên tục tốc độ càng lúc càng nhanh, lát sau, đã hình thành một vòng xoáy màu vàng thật lớn, không hề ngăn cản Thiên Hà đang đánh vào, mà là trực tiếp hút nó vào bên trong, vòng xoáy màu vàng do Kỳ Thiên Luân hình thành giống như không đáy, bất luận Thiên Hà nổi lên cuộn sóng cỡ nào, đánh vào mãnh liệt cỡ nào, tất cả đều bị nó nhất nhất tiếp thu, không có nửa điểm phiêu tán.

Phiêu Miểu đạo tôn trên mặt rốt cục lộ ra mỉm cười, nàng phi thường vừa lòng với Chỉ Thủy đạo tôn.

Chỉ Thủy đạo tôn một bên thao túng Kỳ Thiên Luân, một bên ngưng thần chăm chú quan sát Thủy Vận. Bởi vì Thiên Hà đã không có tác dụng mà còn cực kỳ hao tổn pháp lực, quang mang hộ thể Thủy Vận đã mờ nhạt rất nhiều.

Thủy Vận cảm giác được rõ ràng, vòng xoáy màu vàng trước mặt kia tựa như núi lớn áp đảo mình không thở nổi, bất luận thúc dục pháp lực thế nào cũng căn bản không thể kiềm hãm lại được. Cắn răng một cái, nàng vừa định đem bản thể Thủy Chi Nguyên nhập vào trong Thiên Hà ra chiêu cuối cùng, thì nghe được thanh âm Chỉ Thủy đạo tôn.

“Thủy Vận tông chủ, chúng là đều là chính đạo, không nhất thiết phải ngươi chết ta sống như thế. Nơi này là Phạm Tâm Tông thánh địa, nếu chúng ta thật sự bộc phát ra uy lực tiên khí, chỉ sợ đối với thánh địa sẽ có điều ảnh hưởng. Ngươi thấy vầy được không, chúng ta ngang ngửa nhau là xong, trước đánh cuộc coi như là một câu nói đùa thôi, sau khi trở về, ta sẽ hảo hảo giáo huấn đệ tử kia”.

Lời nói Chỉ Thủy đạo tôn có thể cấp cho Thủy Vận mặt mũi. Thủy Vận tu hành cũng có hơn hai ngàn năm, nàng đương nhiên biết lấy loại tình huống hiện tại, cho dù chính mình bộc phát ra toàn bộ uy lực Thủy Chi Nguyên căn bản cũng là không có khả năng chiến thắng Chỉ Thủy đạo tôn. Hạ đài tốt như vậy sao có thể không xuống đây. Than nhẹ một tiếng nói:

“Chỉ Thủy đạo tôn, trước là Thủy Vận đắc tội, đa ta ngươi hạ thủ lưu tình, chúng ta cùng thu pháp lực a”.

Lam, kim lưỡng sắc quang mang đồng thời hướng Thủy Vận cùng với Chỉ Thủy hai người đều tự bay ngược về phía sau ở ngoài trăm mét. Thủy Chi Nguyên, Kỳ Thiên Luân đề khôi phục như lúc ban đầu khi bị gọi về, theo pháp quyết các nàng thúc dục, đều tự biến mất bên trong không khí. Một chút khí mõng manh cũng không còn. Trên không trung chỉ còn lại vẻ mặt mất mác của Thủy Vận cùng với Chỉ Thủy đạo tôn mặt không chút thay đổi.

Ngộ Vân toát ra một tia cười nhàn nhạt,xong vung tay lên nói:

“Kinh phật có nói. Trường lão Tu Bồ Đề. Cập Chư Sư. Tì Khưu Ni. Ưu Bà Tắc. Ưu Bà Di. Hết thảy thế gian thiên nhân A tu la. Nghe theo lời phật dạy. Giai đại hoan hỉ. Tín thụ phụng hành. Hai vị đạo hữu có thể lấy hòa khí xong việc, chính đạo ta cũng lấy làm vinh hạnh”.

Kim cương chú hào quang biến mất, hết thảy đều khôi phục bình thường.

Hào quang chợt lóe, Chỉ Thủy đạo tôn cùng với Thủy Vận trước sau bay xuống dưới đất, Chỉ Thủy nói:

“Thủy Vận tông chủ tu vi cao thâm, không hổ là một trong năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên, Chỉ Thủy kính phục, về sau có cơ hội nhất định sẽ sắp xếp ít thời gian cùng tông chủ trao đổi kinh nghiệm tu chân”.

Thủy Vận trên mặt lạnh như băng tuyết tan một ít, khẽ thở dài:

“Ếch ngồi đáy giếng cũng không phải không đúng, Thủy Vận lúc trước cuồng vọng thỉnh Chỉ Thủy đạo tôn tha thứ. Hy vọng Ngũ Chiếu Tiên ta sau này có thể cùng quý tông vĩnh viễn hòa hợp”.

Chỉ Thủy đạo tôn thực lực cường đại đã chiếm sự tôn kính của nàng.

Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói:

“Cái gọi là không hòa thuận, các ngươi cũng không cần khách khí với nhau, nếu lấy hòa xong việc. Sau này hai quý tông ta nhất định phải hàng yêu phục ma nhiều hơn nữa làm chút cống hiến. Mộc Tùng tôn chủ ngài nói sao?”

Cho dù người khác nhìn không ra, quen thuộc Thủy Vận, Mộc Tùng cũng hiểu được, vừa rồi đánh giá kỳ thật là Thủy Vận thua. Trên mặt toát ra một tia xấu hổ, hướng về Phiêu Miểu đạo tôn hơi hơi hành lễ nói:

“Đạo hữu nói rất đúng”.

Chỉ Thủy đạo tôn đột nhiên hô nhẹ một tiếng nói:

“Tiểu tử Hải long kia chạy đi đâu rồi. Hắn không nghe ta dặn, tự tung tự tác, ta nhất định phải trừng phạt hắn mới được. Cũng là muốn cấp cho Thủy Vận, Mộc Tùng hai vị một chút công đạo”.

Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói:

“Hắn sớm đi rồi. Tu vi của hắn quá kém, căn bản là không thể cống hiến được cái gì cho chiến dịch đãng ma, lúc các ngươi giao thủ, ta đã phân phó hắn trở về Liên Vân Sơn trước rồi”.

Thủy Vận nói:

“Chỉ Thủy đạo tôn không cần tái trách phạt quý môn hạ, theo như lời hắn nói lúc trước cũng không phải là sai”.

Chỉ Thủy than nhẹ một tiếng nói:

“Tông chủ không biết, tiểu tử Hải Long này thật sự da mặt rất dày, bất luận trường hợp gì, hắn cũng không kiêng kị, cứ thế mãi, sẽ đối với Liên Vân Tông có ảnh hưởng. Sư tỷ a! Tỷ chính là cưng chiều hắn quá. Cho dù hiện tại hắn đi rồi, đợi sau khi trở về ta cũng không tha cho hắn. Không để cho hắn nếm chút khổ sở, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được lí lẽ”.

Liên Thư mỉm cười nói:

“Kỳ thật đứa bé kia cũng chẳng qua là tính cách ngay thẳng một chút, cũng không có sai lầm gì lớn. Chỉ Thủy đạo tôn, nếu quý môn buồn phiền về đệ tử như vậy, không bằng cho hắn gia nhập phật môn, nhập Liên Hoa Tông ta làm đồ đệ đi”.

Ngộ Vân mỉm cười nói:

“Sư muội, nguyên lai ngươi cũng nhìn ra đứa bé kia bản thân có phật tính. Đề nghị này ta đã nói qua, nhưng Phiêu Miểu đạo tôn cũng sẽ không chịu đâu! Đứa bé kia có thiên phú vô cùng tốt, nếu không đi đường vòng mà nói, về sau chắc chắn có thể thành chính đạo chi kỳ. Nếu sau này có chút cơ duyên, có lẽ không cần ta và muội nói làm gì, hắn cũng sẽ gia nhập phật môn ta”.

Chỉ Thủy đạo tôn lắc đầu nói:

“Tính toán của hai vị tông chủ chỉ sợ thực hiện không được, sư tỷ của ta rất cưng chiều đệ tử này, chưởng môn sư huynh đối với hắn cũng rất trọng thị, tất nhiên sẽ không để chuyện này xãy ra”.

Đồng Hạc chân nhân cười ha ha nói:

“Các vị đạo hữu, các ngươi thật biết điều, đầu tiên là tranh đấu lẫn nhau, hiện tại lại đổi thành tranh đoạt đệ tử, ta xem! Chúng ta hay là trở lại thánh địa Phạm Tâm Tông, tiếp tục thương lượng đại kế diệt ma a!”.

Ngộ Vân tông chủ nói:

“Lão nạp thật sự là thi lễ, các vị đạo hữu, thỉnh”.

Phiêu Miểu đạo tôn liếc mắt một cái về hướng Hải Long ly khai lúc trước, thầm nghĩ: ‘trong khoảng thời gian cọ xát này có lợi đối với tu vi của ngươi hay không, thì phải xem ở chính ngươi. Ngươi nhất định phải bình an trở lại Liên Vân Sơn a! Hải Long rời đi khiến nàng trong lòng dâng lên cảm giác mất mác mãnh liệt, hiện tại đã có chút hối hận về quyết định lúc trước.

Hải Long ở thời điểm lúc Chỉ Thủy đạo tôn xuất ra Kỳ Thiên Luân mà trốn đi, khi đó ánh mắt mọi người đều tập trung vào đấu pháp của hai người, cho dù tu vi cao thâm, cũng không ai chú ý tới hắn. Hưng phấn tâm tình, Hải Long men theo con đường nhỏ um tùm cây cối xuống núi, pháp lực thúc dục đến cực hạn, hướng phương xa mà chạy như bay.

“Chỉ Thủy đạo tôn ngươi cái lão yêu bà, muốn thu thập ta không dễ dàng như vậy. Ngươi chờ đi, chờ ta về sau tu vi vượt qua ngươi, phải cho ngươi quỳ gối dưới chân ta cầu xin tha thứ. Con bà nó, những tên kia tu vi đều đủ biến thái, tùy tiện một người trừng mắt một cái ta đều chịu không nổi. Xem ra, ta muốn thật nhanh chạy về núi hảo hảo tu luyện. Không có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, luôn phải chịu khi dễ. Ài, nếu quái nhân tiền bối kia truyền cho ta đạo pháp thì tốt rồi, ngay cả tiên nữ tỷ tỷ cũng gọi hắn là tiền bối, tu vi của hắn nhất định cao thâm a”.

Một bên lầm bầm, một bên Hải Long đã chạy ra ngoài hơn mười dặm.

Trong quá trình thúc dục pháp lực, Hải Long kinh ngạc phát hiện, tuy rằng tu vi cảnh giới của mình không có tăng lên, nhưng pháp lực không giống như trước dễ dàng dùng xong như vậy, linh đài chính mình tựa như một cái kho hàng, pháp lực vừa mới tiêu hao một ít liền có một cỗ ấm ấm chảy theo linh đài bổ sung tiến vào, ước chừng trên đường chừng mấy giờ, vậy mà không có chút cảm giác mệt mỏi nào cả.

Nửa ngày sau, Hải Long đã rời xa thánh địa Phạm Tâm Tông hơn hai trăm dặm, tuy rằng cũng không có cảm giác thiếu thốn pháp lực, nhưng thời gian dài chạy vội cũng khiến cho hắn tinh thần có chút mỏi mệt.

Róc rách tiếng nước chảy từ hướng cách đó không xa truyền đến, Hải Long trong lòng mừng rở, thầm nghĩ, đã có nước thì nhất định có cá. Ở trong núi mấy ngày nay, mỗi ngày đều là hoa quả, hoàng tinh, thủ ô mấy thứ linh tinh gì đó, miệng mình sớm đã nhạt đi.

Vừa lúc này là một cơ hội đổi vị. Thân tùy tâm trong suy nghĩ mà động, chỉ vài cái lên xuống, sau khi bay qua sườn một tòa núi nhỏ, một sông nhỏ bề rộng chừng năm thước xuất hiện ở trước mặt hắn. Nước sông trong suốt thấy đáy, chảy mạnh vào tảng đá giữa sông không ngừng phát ra tiếng leng keng, rất dễ nghe thấy.

Đặt mông ngồi xuống đất, Hải Long duỗi hai chân có chút mệt mỏi, hít thở không khí mới mẻ lẩm bẩm:

“Nơi này đúng là một địa phương tốt, có cây có nước, không khí mới mẻ. Dù sao thời gian cũng còn sớm, nghỉ ngơi lại trong chốc lát hãy đi”.

Trong cơ thể đang dâng lên một cỗ khí lưu mỏng manh thong thả vận chuyển, theo hô hấp Hải Long phun ra nuốt vào đang không ngừng làm dịu thân thể hắn. Tinh thần mỏi mệt theo chu kì luồng khí lưu xoay tròn chung quanh thân thể đã không còn sót lại chút nào.

“Oa, tu chân giả thất tốt, không cần ngũ cũng có thể khôi phục trạng thái thân thể. Trách không được sư phó mỗi ngày đóng cửa khổ tu”.

Thưởng thức Càn Khôn Giới, hồi tưởng lại Phiêu Miểu đạo tôn khí chất thoát tục, Hải Long trong lòng không khỏi dâng lên vài phần tình cảm tưởng niệm.

“Tiên nữ tỷ tỷ xem ra là thật tâm rất tốt với ta, vật trân quý như thế đều tặng cho ta, còn sợ lão yêu bà Chỉ Thủy kia trừng phạt làm cho ta chạy trước, về sau nhất định phải đối đãi nàng thật tốt. Đáng tiếc tu chân tăng lên khó khăn như vậy, nếu ta có được cảnh giới bằng nàng, nhất định phải lấy nàng làm vợ, dù sao thì nàng cũng sẽ không già, có lão bà xinh đẹp như vậy, tiểu tử Đậu Nha kia không phải hâm mộ sao. Càn Khôn Giới này phải dùng như thế nào đây? Ta trước thử xem.”

Nhắm mắt lại, hắn chậm rãi thúc dục pháp lực chính mình hướng ngón tay chảy tới. Chấn động toàn thân, hắn kinh ngạc phát hiện, chính mình lại cảm giác được một mảnh trống trải gì đó, chỗ pháp lực chảy vào xuất hiện một cỗ hấp lực mỏng manh. Mở to mắt, chỉ thấy Giới Chỉ kia vốn nhạt nhòa không ánh sáng bây giờ lóe ra một vòng vầng sáng màu xanh, Hải Long gãi gãi đầu, hắn cũng không rõ Càn Khôn Giới này dùng như thế nào.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió, bởi vì thường xuyên cùng Tiểu Cơ Linh chơi đùa, Hải Long phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, mạnh mẽ một bên thân, duỗi tay ra hướng về vật bay tới kia. Vật kia lao đến xé gió, thế nhưng chỉ là một mảnh lá cây mà thôi. Chuyện kỳ dị gì đã xảy ra, đang lúc lá cây tiếp xúc đến hào quang Càn Khôn Giới thì nhất thời hào quang lóe lên một cái, chiếc lá kia biến mất.

Hải Long ngây ra một lúc, trong giây lát đã hiểu được cách sử dụng Càn Khôn giới, nguyên lai, chỉ cần mình nghĩ đến một vật cho nó tiếp xúc với quang mang của Giới Chỉ tản mát ra là có thể thu vào. Trong thời điểm sau đó, hắn không ngừng đem một viên đá, đầu gỗ thu vào đến bên trong Càn Khôn Giới, hiệu quả phi thường tốt, lần lượt thành công, Hải Long càng thêm kiên định tin tưởng.

Sau một lúc lâu, Hải Long ngừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Hắn nhìn Giới Chỉ cười khổ nói:

“Ra sức thu đồ vật vào, vậy làm thế nào lấy ra được đây? Nếu tiên nữ tỷ tỷ biết bên trong chứa toàn rác rưởi, chỉ sợ sẽ nổi giận a. Đi ra, đi ra, đi ra hết cho ta”.

Giống như nghe hiểu lời của hắn, Càn Khôn Giới thanh quang đại phóng, lúc nãy hắn cất gì vào trong đó thì giờ đây tất cả đề chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt hắn. Khống chế đồ vật dĩ nhiên là hoàn toàn từ ý niệm.

Thí nghiệm ra cách dùng Càn Khôn Giới, Hải Long không khỏi hưng phấn vô cùng,“

Bảo bối, thật sự là hảo bảo bối, về sau bất luận ra sao cũng không mang nó đi hành lễ, tiên nữ tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt. Ô, bụng có chút đói, tìm cái gì đó ăn trước rồi tính sau”.

Khi rời khỏi Liên Vân Tông đến bây giờ hắn còn chưa có ăn cái gì.

Tiện tay bẻ một nhánh cây đại thụ bên cạnh, Hải Long hắc hắc thâm hiểm cười tiêu sái tiến đến chỗ con sông nhỏ. Nước sông trong suốt đã tạo điều kiện cho hắn, trong nước sông kia hiện ra rõ ràng một con cá đang bơi ở trước mặt hắn.