Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 9




Tôi chìm vào giấc ngủ và mơ một giấc mơ lạ kì: có ba chàng ngự lâm cưỡi ngựa cầm hoa chạy đến, tôi xuất hiện như một nàng công chúa ngồi trên xích đu chờ đợi. Ba chàng tổ chức bắn cung. Họ đều cười với tôi một cách ngọt ngào. Rồi chẳng biết sao tôi lại chính là tấm bia làm đích cho họ bắn tới. Xoẹt… Cả ba mũi tên lao tới. Máu… Máu chảy từ trong trái tim tôi ra…

-Chúa ơi! Cứu con với!!!

Tôi bật tỉnh dậy, người nhễ nhãi mồ hôi. Thật là khủng khiếp.Sao ba chàng ngự lâm ấy lại ác ôn thế chứ? Tôi nhìn qua đồng hồ. Ối mẹ ơi. 7strong0 rồi. Tôi bật khỏi giường, vội chuẩn bị đi học. Tèn ten… chuyến xe buýt cuối cũng tôi cũng đã lỡ. Haizzz… Thôi! Đành đi bộ vậy, dù biết chắc là đã muộn học. Tôi đang đi thì thấy tên mặt lạnh Trịnh Thiên Vương mặt đăm đăm vào cửa hàng đồ chơi trên hè phố. Tên mày bị sao vậy? Tôi định chạy lại trọc hắn một quẻ nhưng lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua nên bực mình, không thèm nữa. Đang định quay về thì:

-Dương Liễu Liễu! Cô đứng lại!

-Sao! Có chuyện gì?

Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn, cái mắt sắt đáng ghét. Tôi đã làm gì để hắn nhìn tôi như quân hằn quân thù thế kia? Thôi! Hôm nay bản cô nương mệt, không muốn đám đá gì cho nhọc xác. Tôi hỏi một câu nhờn nhợt:

-Anh không đi học hả?

-Thế còn cô?

-Lỡ xe buýt!

Tôi đáp gọn lỏn rồi đi qua chỗ hắn. tôi bị hắn cầm lại:-Vậy hôm nay “cup” luôn, đi chơi với tôi nha!

-Tại sao hôm nay tôi lại phải đi chơi với anh? Vô lý thật! Tôi còn phải đi học.Mà hai thằng bạn mắc dịch cuaranh đâu?

-Cô ăn nói kiểu gì thế???

“Ring… reng… tôi yêu em… bingboong…” Là nhạc chờ của tên mặt sắt. Hắn buông tay tôi, móc điện thoại ra nghe:

-…

-Sao? Mai ư? Sớm vậy mẹ…

-…

-Mẹ cứ dọn đồ trước đi, con sẽ dọn sau…

Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt thể hiện sự buồn rầu. Tôi hỏi:

-Có chuyện gì vậy? Sao lại dọn đồ chi vậy???

-Tôi sẽ sang Mĩ sống với bà ngoại…

-Hả? Tin sốc! Tin sốc! Thế hai thằng bạn của anh biết chưa?

-Tôi chưa nói cho họ biết. Chơi với nhau từ bé, tự dưng đùng cái nói đi sao được…

-Thế vừa này anh nhìm chằm chằm cửa hàng đồ chơi chi vậy?

-Tôi nhớ những kỉ niệm khi 3 thằng chơi với nhau…

Rồi đột nhiên hắn quay sang tôi nói bằng giọng hậm hực làm tôi ức chế, điên không chịu được:

-Sao tôi lại nói chuyện này cho cô biết nhỉ???

-Cái đồ… -Tôi nghiến răng.

-Thôi! Bù lại, cô đi chơi với tôi.

-Làm gì có cái lý đó.

-Lằng nhằng quá. Tôi sẽ bao trọn cho cô hôm nay được chưa.

-Anh nghĩ anh đủ tiền mua thời gian của tôi à?

-Đủ.

-Được thôi!

Bao ý định moi tiền, rút của cải của hắn đều tan biến như làn khói trong đầu tôi. Hắn kéo tôi đi những nơi mà tôi chưa từng đến. Thay vì kéo tôi đến những Shop nổi tiếng, hắn lại kéo tôi đến khu chợ ồn ào, vui nhộn nhất (thật đúng là đồ keo kiệt…) dạo chơi xem họ trả giá. Tôi lướt qua tất cả những bộ quần áo treo trên giá, thử nhiều đôi giày, mũ… Khuôn mặt hắn giờ mói thực sự là hoàng tử. Hắn cười, tôi cười…

Đến gần trưa, cái bụng tôi đói meo.Với một thiếu gia như hắn, tôi cứ nghĩ sẽ được ăn ở một nhà hàng sang trọng nào đó. Nào ngờ hắn đưa tôi đi ăn những món ăn nhanh dọc đường. Thế cũng vui… Sau khi dạo hết 3 khu phố, chân tôi mỏi nhừ. Hắn thì cứ bước nhanh như không để ý đến tôi. Tôi giật tay hắn lại:

-Ê! Nghỉ chân chỗ nào đó đi.Tôi mỏi chân lắm rồi.

-Thật là… Đã đi chơi hết chỗ đâu…

Hắn nhìn cái mặt xị của tôi rồi nhìn xung quanh.

-Vậy ăn kem, nghỉ chút rồi đi tiếp.

Tôi sung sướng, kéo hắn vào quán kem dọc đường. Khách trong quán cũng đông. Chúng tôi chọn một bàn cạnh cửa sổ, gọi hai ly kem đầy to đùng. Sung sướng đến chết đi được. Kem tan chảy trong miệng. Ôi…quá tuyệt…

Đồng hồ đã chỉ 3h chiều. Thời gian trôi nhanh quá đi mất thôi. Cách nhà tôi chừng 1km, người ta mở một công viên nho nhỏ. Tôi và hắn đến đó,ngồi trên xích đu nói chuyện trước khi về nhà. Tôi vừa nhún chân đẩy vừa hỏi:

-Thế anh định đi bao lâu??

-Không biết nữa. Nhưng rất lâu,chắc tầm chục năm gì đó.

-Hả???

-Tôi cứ nghĩ cô không biết quan tâm đén chuyện cảu người khác đấy. Nhìn cô nam chẳng ra nam, nữ cũng chẳng ra nữ.

-Ăn nói cho cẩn thận vào. Muốn như đòn hả?

-Đấy. Nói có sai đâu. Mà thực ra cô…

-Tôi làm sao??-Hắn nói ấp úng làm tôi bực mình.)

-Có một sức quyến rũ rât kì lạ.

Câu nói của hắn làm đầu óc tôi đóng băng. No! No!.. Định tán tỉnh Dương Tỉ Tỉ nay à? Không có suất đâu cưng. Hắn bỗng gọi tôi làm tôi giật cả mình thoát khỏi những suy nghĩ viển vông.

-Này! Tôi có chuyện muốn nói với cô.

-Ừ thì nói đi! –Giọng tôi lạnh tanh.

-Nếu có một ngày nào đó hai thằng bạn tôi đều yêu cô thì nhất định cô phải bỏ cả hai. Không được chọn một ai hết.

-Hả??? –Tôi tròn mắt quát. –Anh điên à? Anh nghĩ tôi là ai?

-Tôi chỉ dự phòng trước khi cô đi thôi. Cô hứa đi!

-Tại sao phải thế?

-Tại vì tình bạn cảu chúng tôi là vĩnh cửu. Tôi sẽ không tha cho bất kí ai làm rạn vỡ tình cảm này.

-Anh hùng hiệp nghĩa thế á? Thôi được rồi. Tôi hứa vì khâm phục tình bạn của 3 tên mắc dịch nhà anh thôi. Mà bây giờ tôi mới hiểu hết bọn con trai.

-Lafsao?

Hắn quay sang với vẻ mặt ngố tàu như đười ươi.

-Không ăn được thì đạp đổ chứ sao! Con trai đúng là như vậy.

-Cô…

Hắn tức xì khói…

-Muốn nói sao cũng được. Thôi! Tạm biệt cô, tôi phải về. Nhớ liên lạc thường xuyên với tôi đó.

Nói xong, hắn sải bước đi thẳng. Cái đồ chẳng ga-lăng gì cả. Ít ra cũng phải tiễn tôi về đến nhà chứ. Tôi ngồi suy nghĩ đến nhá nhem tối mới về. Giá tôi có một tình bạn như thế thì tốt quá.

Trong lòng đang có tâm trạng thì một cảnh tượng đập vào mắt tôi…