Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 49




Bản tiên quân lúc này trong lòng đều gặp phải trở ngại.

Mộ Nhược Ngôn ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ ~~ con tuyết hồ kia chính là Đại Vương của ngươi sao?”

Sơn miêu gật gật đầu.

Mộ Nhược Ngôn khép mắt lại, chậm rãi nói với sơn miêu: “Được rồi, không có việc gì nữa, đa tạ ngươi, ngươi còn muốn chạy thì nhanh đi đi.” Lấy ra một cái khăn gói điểm tâm lại, đặt lên trên đùi sơn miêu, lại sờ sờ đầu của nó, “Yên tâm, bây giờ trong viện này không có người lợi hại, vị kia...... người họ Đan kia cũng sẽ không đến đây, ngươi cứ lặng lẽ đi ra ngoài người khác không biết đâu. Ngươi còn thích điểm tâm gì, ta lại gọi người mang đến cho ngươi một chút.”

Sơn miêu đưa hai tay ra cầm điểm tâm, đôi mắt màu lục long lanh nhìn Mộ Nhược Ngôn, bỗng nhiên nói: “Ngươi, ngươi là người tốt. Ta không cần điểm tâm của ngươi, cái người xấu họ Đan kia cùng một đạo sĩ vận y phục màu lam đem các ca ca, tỷ tỷ của ta bắt đi hết, ngươi có biết bọn họ giờ ở nơi nào hay không?”

Mộ Nhược Ngôn giật mình, nói: “Ta —— không biết.”

Hai hàng lệ ngưng tròng của sơn miêu lại nhỏ giọt xuống. Mộ Nhược Ngôn lại kéo tay áo lên giúp nó lau mặt, ôn nhu nói: “Như vậy đi, nếu ta biết, nhất định sẽ nghĩ cách thả chúng ra.”

Sơn miêu cọ cọ nước mũi ở trong tay áo Mộ Nhược Ngôn, nức nở nói: “Ngươi là một thần tiên tốt biến thành người, không giống cái người họ Đan kia, là thần tiên xấu trá hình người.”

Bản tiên quân nghe được đầu óc ong ong lên, mắt thấy Mộ Nhược Ngôn ngẩn người ra. Hắn nháy mắt lại cười nói: “Đứa nhỏ này, như thế nào thấy ai cũng bảo là thần tiên thế.”

Sơn miêu thật vất vả mới khóc xong, Mộ Nhược Ngôn vươn tay giúp nó mở cửa, nó ngập ngừng nói: “Ngươi có biết, Đại Vương của ta cùng hai vị tiên quân kia từ khách *** đều đã đi đâu rồi không?”

Mộ Nhược Ngôn nói: “Bọn họ đi khỏi nha môn, thì không biết đã chạy đi đâu nữa.”

Sơn miêu đang cầm bao điểm tâm kia, nhìn ra phía ngoài cửa, thần sắc có chút mơ hồ. Mộ Nhược Ngôn nhân tiện nói: “Ngươi nếu không biết đi đâu tìm Đại Vương nhà ngươi, chi bằng ở lại nơi này trú tạm hai ngày, Đại Vương nhà ngươi biết ta mang ngươi đi, nhất định sẽ đến tìm đến ngươi.”

Sơn miêu suy nghĩ một lát, có chút do dự, ôm điểm tâm nhìn sắc mặt Mộ Nhược Ngôn, sau một lúc lâu sợ hãi mà gật nhẹ đầu.

Vì thế nó lại quay trở vào trong phòng, ăn hai khối điểm tâm, lại biến về nguyên hình, cư nhiên cọ cọ ở trên đùi Mộ Nhược Ngôn mà ngủ.

Bản tiên quân nhịn không được lau lau cái trán. Mộ Nhược Ngôn đem sơn miêu nhẹ nhàng đặt lên giường, đẩy cửa ra khỏi sương phòng. Có lẽ buổi tối hắn thích đứng một mình ở trong viện, không có nha hoàn hay tiểu tư đến đây hầu hạ. Ta theo hắn đi đến trong đình, dừng lại ở bên bóng cây thưa thớt, nhìn hắn đứng yên ở bên cây chuối.

Bản tiên quân suy nghĩ một lát, vòng qua gốc cây đứng trong bóng cây đối diện hắn, hiện thân, từ trong bóng cây đi ra chắp tay nói: “Mộ công tử.”

Trong thần quái chí dị, cô hồn dã quỷ thường thường là xuất hiện như thế này. Hơn nữa đêm nay gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng ảm đạm, bản tiên quân vừa đi ra, nhất thời khiến Mộ Nhược Ngôn kinh sợ thối lui từng bước. Nhưng thoáng nhìn lại, có lẽ đã biết là cố nhân.

Ta lại chắp tay: “Mộ công tử, tại hạ là Tống Dao.”

Mộ Nhược Ngôn đứng ở trong đình đôi mắt cứng lại nhìn ta: “Tống Dao...... Quảng Vân đạo nhân...... Thỉnh giáo các hạ đến tột cùng là ai.”

Ta nói: “Thật ra cứ xem ta là một người hữu duyên với Mộ công tử. Mộ công tử trước đây, đã từng làm sai một việc lớn, cho nên mới phải chịu nhiều đau khổ chất chứa như vậy, nhìn thấy quả báo sắp đến trước mặt, thỉnh Mộ công tử dừng cương trước bờ vực, lúc này thành tâm ăn năn, có thể còn có đường sống.”

Ngọc Đế à, ngài cho dù lúc này ở trên thiên đình nhìn thấy ta mật báo, bản tiên quân ân cần khuyên giải như vậy, coi như là theo ý tứ của ông lão ngài đi.

Mộ Nhược Ngôn không nói được một lời, một lát sau, chậm rãi nói: “Nhân quả, là nhân quả gì nhất định không thể nói. Nhưng các hạ nói đến việc sai trái ta ước chừng cũng biết là gì. Con người tính tình vốn không thể ràng buộc gò bó, duy nhất một khuyết điểm, e rằng chính là làm trái lại cái gọi là đạo lý. Đa tạ các hạ có lòng tốt nhắc nhở, chẳng qua ——”

Mộ Nhược Ngôn nhìn ta, cười cười: “Ta rơi vào tình cảnh như hôm nay, nhất định là do lúc trước không muốn quay đầu lại. Nếu đều đã rơi vào tình cảnh như vậy, cần gì phải quay đầu lại nữa?”

Ta nhất thời á khẩu không trả lời được.

Mộ Nhược Ngôn xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đi về phía sương phòng. Ta đuổi theo từng bước nói: “Cho dù ngươi một hai ngày nữa chết không được yên, cho dù ngươi chịu mấy kiếp luân hồi đau khổ, mỗi kiếp đều không có kết quả tốt? Bất quá chỉ là nhận sai mà thôi, ngươi...... có thể suy nghĩ cho minh mẫn.”

Mộ Nhược Ngôn dừng bước, xoay người lại nói: “Thật không, hoá ra ta vậy mà vẫn có một kết cục.”

Lại quay người lại, đi thẳng vào trong phòng. Ta ở đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc lâu, ngự vân mà đi.

Gió ở khách *** trên đỉnh thật lạnh, trên trời sao rất sáng. Bắc đẩu thất tinh treo ở không trung hào quang rạng rỡ, từ phía sau ta chợt vang lên thanh âm xen lẫn tiếng cười uể oải: “Nhìn Thiên Xu xong rồi, bây giờ ngồi ở đây nhìn sao Bắc đẩu khó chịu sao?”

Ta liền quay đầu lại đứng dậy nói: “Hoành Văn.”