Duyên Phận Ngàn Năm

Chương 12




Ta mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, lại giật mình bởi vì không thể cựa được. Hoảng hồn thấy Vô Ngạn ôm cứng mình, ta giật giật khóe miệng.

Không phải giận sao? Cho ngươi giận chết đi.

Ta nghiêng người nhìn hắn. Hàng mi hắn rất dài, rất cong. Khi ngủ, cả gương mặt dãn ra, nhu hòa hơn nhiều. Sống mũi cao ngạo, môi mỏng khẽ nhếch. A, đại nam nhân như hắn tại sao lại dễ nhìn như vậy?

“Còn muốn ngắm tới bao giờ?”

Ta tròn mắt. Lại thất thần. Vĩnh viễn không thể thoát cái bệnh hoa si khi nhìn mĩ nam. Ta luống cuống muốn thoát khỏi hắn.

“Đừng động.” giọng hắn khàn khàn

Ta cứng ngắc.

Khóc ròng. Tại sao có thể quên nam nhân khi tỉnh dậy dễ bị kích thích nhất cơ chứ. Mà hắn lại ôm trong lòng bông hoa xanh tươi mơn mởn là ta đây, không có phản ứng mới là lạ.

“Ta không động, ngươi thả ta ra đi.” Ta nuốt nước bọt cười

“Để ta ôm nàng một chút.”

Ta nằm yên, cứng đờ nhìn trần nhà.

A, từ bao giờ ta biết nghe lời thế nhỉ?

“Mạn Mạn”

“Ừ”

“Mạn Mạn”

“ơi”

“Mạn Mạn”

“Ta đây”

“Chúng ta thành thân đi”

“….”

“Không phải nói, ta yêu nàng.”

Hắn lật ta lại, nhẹ nhàng cắn lên môi ta. Cảm giác như bị điện giật khiến ta hoảng hốt. Hắn trằn trọc mút nhẹ rồi liếm quanh môi.

Cứ thế, bất tri bất giác môi lưỡi cuốn vào nhau.

Được rồi, ta phải công nhận ta đã bị kĩ xảo có chút trúc trắc ngô nghê lại có tham vọng nguyên thủy của hắn cuốn hút. Khi hai người hòa vào nhau, ta mới chợt tỉnh lại. Thực đau. Nước mắt không nhịn được cứ thế trào ra.

“Ô ô ô… hỗn đản, buông ta ra….”

“Mạn Mạn, đừng khóc…” giọng hắn khàn khàn nhẫn nại. “Sẽ không đau.”

“Ô ô ô… nói dối… á.. đừng động”

Sau đó… sau đó là hỗn chiến. Cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Ban ngày ban mặt, thực mất mặt. Hắn dày vò ta cả một ngày.

***

Ta vẫn không tin, sự tình tiến triển nhanh đến chóng mặt. Gặp mặt, cứu nhau, chia xa, gặp lại, lăn qua lăn lại, cưới. Sự tình có chút vượt ngoài tầm khống chế. Mà ta, lại như bị chứng bệnh kì quái nào đó, không hề phản cảm với hành vi của hắn, lại dường như, có chút thích hắn.

Cũng giống như chim non mới nở, người ta gặp đầu tiên là hắn. Chúng ta trải qua hoạn nạn, cùng nhau thoát khỏi khu rừng kia. Sau đó ở bên nhau một khoảng thời gian. Cứ như vậy, ta có chút ỷ lại hắn. Không cần biết hắn thân thế ra sao, cũng không cần biết hắn đối nhân xử thế thế nào. Chỉ cần hắn tốt với ta, hắn chính là tốt nhất, là người thân cận nhất với ta. Chỉ thế thôi.

“Cô nương hôm nay rất xinh đẹp.” Hỉ nương than thở “Ta cả đời làm nghề này, chưa thấy ai xinh như cô nương cả.”

Ta nhìn gương mặt trong gương. Có chút không rõ lắm. Nữ nhân trong gương khuôn mặt thân quen lại có chút xa lạ. Đầu đội trang sức, khăn hỉ đỏ còn chưa hạ xuống, cánh môi đỏ mọng. Phải, hôm nay ta thành thân, cùng hắn. Ta không biết trong lòng ta có ưng thuận hay không, thậm chí một chút giãy dụa cuối cùng dường như cũng biến mất từ giờ phút này. Ta mỉm cười, gật đầu với hỉ nương.

Bỗng nhiên trong không khí phảng phất mùi hương kì quái. Ta nín thở, nhưng vẫn hít phải chút hương. Hỉ nương không kịp phản ứng, ngất đi. Còn ta, tuy có chút choáng váng nhưng vẫn còn có thể phân biệt được. Ta nhắm mắt lại lắng nghe động tĩnh.

Bên ngoài kia một mảnh đỏ rực. Chữ hỉ dán khắp nơi. Kèn trống tưng bừng. Thế nhưng hậu viện trong này khá yên lặng. Ta nghe rõ tiếng mở cửa. Có điều tiếng bước chân lại không rõ. Có bóng dáng che lấp ánh sáng trước mặt, ta như nín thở. Một bàn tay nâng mặt ta lên.

“Hạ Tịch Mạn, nói sao đây, ta lại không nỡ giết chết cô.”

“Cô biết không, ta ở đây đã tròn 10 năm, cũng tròn 10 năm thích hắn. Nhưng mà ta tin, một nữ nhân có khả năng sánh vai với hắn là thứ hắn cần, chứ không phải một con chim nhỏ nép vào lòng hắn. Vì vậy ta cố gắng, cố gắng. Nhưng cố thế nào, ta vẫn là thủ hạ dưới trướng hắn. Ngươi nói đi, tại sao?”

“Chúng ta cùng đến từ một nơi, ngươi chắc cũng biết. Vậy tại sao nữ nhân cường thế nam nhân lại không thích, cứ thích mấy nữ nhân như bạch liên hoa kia chứ? Hắn cũng vậy, mà y cũng vậy. Đều như nhau. Nam nhân ấy mà, không phải càng không chiếm được càng muốn sao? Ngươi nói đi chứ.”

Tay nàng ta siết chặt. Nàng ta biết ta tỉnh. Ta mở mắt ra, nhìn vào nữ nhân trước mặt liền khiếp sợ không thôi. Phải, nàng ta giống hệt ta bây giờ, kể cả giá y đỏ rực. Tâm ta có chút không yên.

“Ngươi muốn gì?”

“Muốn gì sao? đương nhiên thay ngươi thành thân với hắn.” Nàng ta cười quỉ dị “Ngươi tốt nhất cứ ngủ chút đi.”

Sau đó, ta hôn mê thật.

Ta không biết hôn lễ đó rốt cục hỗn loạn như thế nào. Nhưng lúc ta tỉnh, ta lại nằm trong lòng Vô Ngạn. Hắn nằm bên cạnh ta, có chút lười biếng nghịch mấy lọn tóc. Giá y đã thay, cả hai chỉ mặc lớp trung y mỏng.

“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Nàng đã ngủ tốn bao nhiêu vàng rồi biết không?”

“Sao ngươi lại ở đây? Nhiếp Tiểu Thiến đâu?”

“Ngoan, gọi phu quân.” Hắn mỉm cười “Phu nhân, để vi phu hầu hạ nàng nghỉ ngơi.”

Sau đó, ta chẳng còn tâm trí để hỏi hắn nữa, bởi vì vận động thực sự tốn sức nha. Có điều ta là người hiểu chuyện. Nhiếp Tiểu Thiến chỉ sợ không hay ho rồi. Như vậy cũng tốt. Ta vốn cũng không phải thiện lương. Tiểu tam đánh đến tận cửa, đàn ông tốt là người tự gạt tiểu tam ra, chứ không phải để người phụ nữ của mình đấu với tiểu tam.

Ta không hối hận gả cho hắn.