Duyên Phận Ngàn Năm

Chương 5




Có lẽ, ta là 1 đứa không biết cách biểu lộ tình cảm. Gần 20 năm sống trên đời, phần tình cảm của ta cũng không phong phú là bao.

Cha mẹ ta là viên chức nhà nước. Cả hai đều bận rộn. Sinh ta xong, ta được đưa về quê sống với ông bà.

Hơn 15 năm sống ở thôn quê. Đến hết trung học mới trở về bên cha mẹ nên ta không có mấy tình cảm với họ. Cuộc sống ở thôn quê lại cực kì đơn giản. Dù rằng tiền hàng tháng cấp đầy đủ, nhưng ta sớm học cách kiếm tiền rồi.

Ta theo ông học y từ khi biết nói. Ngày ngày chạy theo sau ông kiếm dược. Ông ta được coi là “thần y” trong cái xóm nhỏ này. Ta cũng được phong là “tiểu thần y”. Đến khi ta biết cầm bút thì bắt đầu học vẽ. Bộ tranh đầu tiên của ta hoàn thành là toàn bộ thảo dược ta học được, vẽ lại cẩn thận và ghi tác dụng, cách trồng. Cứ thế sống quá 15 năm, liền trở về thành phố.

Bây giờ trung y không mấy được hoan nghênh. Khoa học tiên tiến. Song không thể phủ nhận kiến thức y lí của ta giúp ích cho việc học. Có điều kiện hơn, ta cũng học về châm cứu và các huyệt vị. Song đó là do ông ta hi vọng. Ta tuy học, thi đỗ, song vẫn không bỏ niềm đam mê vẽ.

Một ngày chiều nắng, cơn mưa bất chợt kéo đến khiến ta bất ngờ chạy trối chết. Khi thu dọn giá vẽ, ta gặp hắn. Mạc Lương Đình ở hiện đại là 1 nam nhân ôn nhu, hữu lễ, tốt tính. Chúng ta cùng trú mưa dưới điểm đỗ xe bus. Hắn xem tranh của ta, cũng ngẩn người ra như thế.

Bức tranh đó, trong tập giấy vẽ chưa bao giờ bị bỏ ra. Thiếu niên ở rừng mai ấy, đôi mắt khép hờ. Sống mũi cao ngạo cùng bờ môi khẽ mím. Anh lặng yên đứng đấy, như hòa vào rừng mai, lại như nổi bật cao ngạo. Từng đường nét tỉ mỉ được vẽ bằng tất cả tình cảm của ta. Lúc đó hắn khẽ cười.

– Học muội là học năm nhất?

– A? Ta? Không, ta không học mĩ thuật.

– Đáng tiếc… – hắn lẩm bẩm. – có thể cho ta bức họa này?

Lúc đó, ta tưởng như chìm trong nụ cười ấy. Ta đã nói gì nhỉ? Lần đầu tiên dũng cảm nói rằng, thời gian còn dài. Ta sẽ vẽ tặng hắn sau. Còn bức tranh này, là kỉ niệm đặc biệt của ta.

Ta và hắn quen nhau như thế.

– Này, ta nói nàng đó.

Ta hoàn hồn.

A, vị này sao mặt lại đen rồi? Ta không hiểu nhìn hắn. Hắn khẽ nhíu mi.

– Ta đưa nàng trở về.

– Về đâu? – ta kinh ngạc.

– Nhà của chúng ta. – hắn thản nhiên

– Chúng ta? – ta nhíu mi

– Nàng rốt cục có nghe ta nói không? – hắn hơi cáu. – Lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Dọn đồ đạc, theo ta về.

Lúc đó ta mới nhớ ra, hình như hắn nói hắn đối với ta phụ trách. Ta không cần a. Chẳng phải nói người Hồng quốc tư tưởng thoáng sao? Ta với hắn cũng chưa có ư ư a a gì đó, tại sao lại phải phụ trách? Ta hỏi, mặt hắn lại lạnh đi. Nhưng hai tai đỏ lên rất khả nghi. Ta phì cười.

– Xin hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

– Ta? – hắn nhíu mày – 27 rồi. Ta biết tuổi ta so với nàng có hơi lớn. – giọng hắn nhu hòa đi.

– Hơi lớn? – lại đến lượt ta ngạc nhiên. Có 7 tuổi thôi mà

– Uhm. Chẳng phải nàng mới 16?

– Ta? 16? – ta ngất. hắn muốn đùa chắc? – Ta đã 20 rồi.

– 20? – hắn cao giọng, lướt nhìn ta 1 lượt – nàng không cần giỡn chơi để an ủi ta.

– Ta nào có đùa. – ta hờn dỗi. – được rồi, câu hỏi thứ 2. Ngươi có thê tử chưa?

– Ta chưa có. – hắn hơi nhỏ giọng

– Có thiếp thất hay thông phòng không? – ta mắt sáng lên

– Không có. – hắn quẫn bách

– Vậy ngươi có nhà không? Trong nhà mấy người Cha mẹ có khó tính không? Ngươi có tiền chứ?

Hắn nhìn ta, suy nghĩ 1 lát, rồi bật cười.

– Nhà ta rộng bằng nửa dãy núi Thiên Mã. Trong nhà không huynh đệ tỉ muội. Cha mẹ mất từ năm lên 3. Ta là được sư phụ nuôi lớn. Có điều 3 năm trước sư phụ cũng đi rồi. Về phần tiền bạc, nàng không phải lo, ta có thể nuôi được nàng.

Ta đỏ mặt. Hắn cũng quá trực tiếp đi. Uhm, nếu theo tiêu chuẩn hiện đại hắn cũng là thanh niên 3 có. Có mạo, có tài, có tiền. Tuy không rõ chuyên môn sống của hắn song hình như hắn cũng không tồi phải không? Nhưng là chuyện tình cảm khó nói. Hắn đối với ta chỉ là muốn chịu trách nhiệm. Còn ta đối với hắn cũng chỉ là có cảm tình. Ta thở dài.

– Ngươi tên gì? Cho đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi.

– Tên? – hắn ngẩn ra. – Vô Ngạn.

– Vô Ngạn. Được rồi, ta tên Hạ Tịch Mạn. Ta muốn nói vài lời với ngươi.

Hắn gật đầu, tỏ ý nghe.

– Ngươi thích ta không?

Hắn nghe xong không khỏi ngẩn người. Có hơi trực tiếp nhưng ta thèm mà quan tâm. Vô Ngạn yên lặng 1 chút, như để cố tìm từ ngữ vậy

– Nàng là 1 cô nương tốt… – cuối cùng hắn khó khăn nói ra như vậy

Ta thở dài. Thông thường 9/10 lời từ chối nhã nhặn đều thốt ra kiểu này.

– Vô Ngạn.

– Ân?

– Ngươi không thích ta.

– Ta….

– Ta cũng không thích ngươi.

– Nàng…

– Chúng ta mới gặp lại lần thứ 2.

– Nhưng mà.

– Ta biết ngươi là nam nhân có trách nhiệm. Nhưng ta nghĩ nam nhân như ngươi cũng không nên gượng ép bản thân mình. Ngươi không biết ta là ai, mà ta cũng vậy. Chúng ta mới gặp nhau 2 lần. Ta có ân với ngươi. Nhưng là tiền trọ 1 tháng này ngươi bỏ ra coi như thưởng cho ta đi. Ta từ nơi khác đến, tứ cố vô thân. Nếu không nhờ ngươi có khi ta cũng lưu lạc đến lầu xanh rồi. Bây giờ coi như ngươi và ta không ai nợ nhau. Chúng ta vẫn là nên nói rõ. Ta sẽ không gả cho người không yêu ta hay ta không yêu. Mà ngươi cũng không nên vì 2 chữ trách nhiệm mà gượng ép bản thân lấy ta.

Hắn yên lặng. Khuôn mặt đổi sắc mấy lần. Ta uống 1 ngụm trà lấy hơi, hơi ngẩng lên thăm dò hắn. Đôi mắt hắn sáng rực, càn rỡ đánh giá tìm hiểu ta. Cuối cùng lại hóa thành 1 nụ cười.

– Ta hiểu.

– Phù… – ta thở hắt ra. – ngươi hiểu được là tốt.

– Chúng ta sẽ là bằng hữu chứ? – hắn mỉm cười

– Bằng hữu? – ta ngạc nhiên.- đương nhiên, ta vốn coi ngươi là bằng hữu từ lâu.

– Được rồi. – hắn vươn tay xoa đầu ta. – tiểu Mạn, ta gọi nàng như vậy được không? – giọng hắn ôn hòa đi nhiều

– Tùy ngươi thôi. Vậy ta gọi ngươi là Vô Ngạn đi.

– Được.

Cứ như thế, chúng ta ấn định tình bằng hữu, hay vốn là ấn định tình cảm mới? Có lẽ hồi sau mới rõ được.