Duyên Tiền Định

Chương 2-3




“Chào buổi sáng, Boss!” Cả năm cô gái đều nhanh chóng về chỗ của mình đồng thanh chào.

“Con ai thế? Mà thôi kệ đi, bắt đầu họp thôi.” Lâm Gia Hào chỉ bé Kiệt hỏi rồi không cần câu trả lời tự mình ngồi vào ghế.

“Bé Kiệt ngồi xem hoạt hình ngoan nha, một lát họp xong dì đưa con đi ăn sáng.” Đồng Đồng đưa điện thoại cho bé Kiệt xem sau đó nhỏ giọng dặn dò.

Tuy Gia Hào đã nói bắt đầu họp nhưng không ai nói gì khiến phòng họp rơi vào yên lặng, cả năm cô gái đều cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

“Cô Mai, cô nói trước.” Gia Hào cuối cùng chỉ định một người mở đầu.

“Boss, doanh thu của công ty vẫn ổn định không có bất kỳ khoản thua lỗ nào.” Lý Mai bắt đầu báo cáo về tình hình công ty.

“Dừng! Những chuyện cô nói tôi đều xem từ báo cáo rồi. Tôi chỉ muốn hỏi là tại sao tháng nào các cô cũng để khách hàng phàn nàn vậy hả?” Gia Hào lớn tiếng nói khiến năm cô gái kia giật mình.

“Không phải do mấy người đó thô lỗ quá sao? “Trần Hải Linh nhỏ giọng nói.

“Hải Linh, chính là cô bị phàn nàn vì phong cách làm việc thô lỗ đấy. Ai đời khách hàng ăn nói thô lỗ thì cô còn thô lỗ hơn cả khách hàng.”

Trần Hải Linh sờ sờ mũi cười cho qua chuyện, cô đẩy nhẹ tay Trương An Nhiên.

“Không cần đẩy tay cô ấy đâu. An Nhiên tôi nói cô nghe nhé! Tại sao khách hàng chỉ cần cô tư vấn về chuyện tình cảm thôi mà sau khi cô nghe xong câu chuyện của khách hàng cô lại khóc còn thê thảm hơn người ta, có ai làm người mai mối mà lại để khách hàng dỗ dành vì chuyện của người ta không?”

“Phụt!” Dương Ân Di đang cố gắng nhịn cười.

“Bạn Ân Di không cần nhịn.cười đâu vì bạn cũng có phần. Tại sao cô lại chỉ đường cho khách đi lạc khỏi điểm hẹn để người ta tới trễ gần nửa ngày vậy hả?”

“Boss...” Dương Ân Di kêu một tiếng rồi cúi đầu.

“Boss, em xin lỗi vì đã đánh khách hàng nhưng em sẽ giải quyết chuyện này không để công ty bị ảnh hưởng đâu ạ!” Đồng Đồng tự giác nhận tội để được hưởng khoan hồng.

“Tốt, vậy tôi hy vọng cô sớm giải quyết được vấn đề này nhưng thú tội không có nghĩa là được hưởng khoan hồng. Tất cả các cô đều bị trừ tiền thưởng cuối năm. Ok không?”Gia Hào gật đầu cười nói.

“Tiền thưởng cuối năm sao?” Năm người đồng thanh.

“Ừ!”

“Ok ạ!” Thấy vẻ mặt của Boss khiến năm cô gái đều nuốt lệ mà chấp nhận.

Bé Kiệt vô tình làm rơi túi xách của Đồng Đồng làm cho đồ đạc rơi tung toé. Một phong bao đỏ rơi đến bên chân Gia Hào, anh nhặt lên xem thì ngạc nhiên rồi nhìn qua Đồng Đồng với ánh mắt tò mò.

Cuộc họp tiếp tục khoảng ba mươi phút thì kết thúc sau đó giải tán, mấy cô gái thở phào nhẹ nhỏm nhanh chân rời khỏi phòng như được ân xá vậy.

“Đồng Đồng cô ở lại một chút.” Gia Hào vừa ngồi nghịch điện thoại vừa nói với Đồng Đồng.

Đồng Đồng khựng lại rồi nhờ bốn người kia đưa bé Kiệt đi ăn sáng giúp còn cô quay lại ghế ngồi.

Gia Hào đứng dậy đi xung quanh nhìn Đồng Đồng khiến cô nổi cả gai óc.

“Cô giống lợn mập chỗ nào nhỉ?” Gia Hào nhỏ giọng nói.

“Boss mới nói gì ạ?” Nghe được hai chữ lợn mập khiến Đồng Đồng khó chịu.

“Cô có định đi dự tiệc cưới này không?” Gia Hào quơ quơ thiệp mời hỏi.

Đồng Đồng nhìn tấm thiệp rồi im lặng cúi đầu. Cô thật sự vẫn không muốn đối diện với hai người đó, bọn họ mãi mãi là nổi ám ảnh mà Đồng Đồng luôn cố gắng muốn xoá bỏ.

“Tôi nghĩ cô nên đi.” Gia Hào quan sát Đồng Đồng rồi tiếp tục nói.

“Tại sao ạ?”

“Bọn họ muốn làm nhục cô vì nghĩ cô vẫn là một cô gái mập mạp kém sắc. Nhưng nhìn cô bây giờ đi, mặt đẹp dáng đẹp và quan trọng là cô đã kết hôn rồi! Được, cô suy nghĩ đi tôi ra ngoài đây. Nhớ giải quyết chuyện khách hàng đó.” Gia Hào gõ gõ đầu bút bắt đầu phân tích dụ dỗ. Anh biết rõ tính cách của Đồng Đồng nên mới cố thuyết phục cô đến dự đám cưới đó, anh thực sự muốn xem vẻ mặt của đứa em ho háo sắc̣ khi biết người mà nó coi thường bây giờ lại xinh đẹp như thế này.

Khi Boss đi rồi thì Đồng Đồng mới gục xuống bàn. Tuấn Khải từ đầu luôn ở bên cạnh Đồng Đồng thấy cô như vậy thì hơi tò mò về chuyện của cô và người tên Lâm Gia Dương kia.

“Anh nghĩ tôi nên đi không?” Đồng Đồng đột nhiên hỏi một câu.

“Tùy cô thôi nhưng tôi khuyên cô không nên để quá khứ cứ bám lấy mình. Thẳng thắn đối diện một lần thì cô mới rũ bỏ được nó.” Tuấn Khải ngồi bên cạnh Đồng Đồng nói nhưng trong mắt anh lại toát ra một chút gì đó bi thương.

“Còn nói tôi, anh rũ bỏ được sao?” Đồng Đồng lẩm bẩm rồi đứng dậy đi ra ngoài, Tuấn Khải lắc đầu cười: đúng là anh cũng chưa thoát được quá khứ thì lấy gì mà bày đặt khuyên nhủ cô.