Ê, Bưu Kiện Của Anh Này

Chương 7: Cố Lâm tôi thích cậu




Lưu Nham ngồi trong quán cà phê, gọi một ly Latte, “Kỳ thật em rất muốn nói, thật xin lỗi.”

Tô Chính nhìn Lưu Nham tay quấy cà phê, “Không cần.”

“Em có thể được anh tha thứ sao? Cho dù em lừa dối anh? Anh thật đúng là rộng lượng.”

“Chỉ có thể trách anh quá tin tưởng bản thân.”

“Em cũng tự trách mình.” Lưu Nham cười, “Anh bây giờ còn độc thân?”

Tô Chính lắc đầu, “Anh không biết.”

“Cái gì gọi là không biết, đây không phải chỉ có hai loại kết quả sao?”

“Nếu cậu ấy có thể chấp nhận anh, anh sẽ không còn độc thân.”

“Nói cách khác, cậu ta còn chưa tiếp nhận anh thôi, muốn em giới thiệu cho anh một người hay không?”

“Không cần.”

“Em quên mất, anh quan điểm tốt thì tốt, dù cho có hết hi vọng.”

Tô Chính thật sâu nhìn Lưu Nham, “Em thật sự thay đổi rất nhiều.”

“Em nên, sức mạnh ái tình thật vĩ đại phải không?”

Di động Lưu Nham vang lên, “Hắn tìm em, em đi trước.”

“Bái bai.”

Tô Chính ngồi một hồi, nhớ tới việc họp mặt phỏng chừng đã hết, trực tiếp quay về nhà.

Trong phòng không bật đèn, rất im ắng.

“Cố Lâm?” Tô Chính kỳ quái mở đèn lên, đã sắp 9 giờ rồi, còn chưa tan tầm?

Đi đến phòng ngủ Cố Lâm thì thấy, Tô Chính mới yên lòng, Cố Lâm hảo hảo nằm trên giường.

Tô Chính đi đến bên giường, dịch chăn lại cho Cố Lâm. “Ngủ ngon.”

Mặt Cố Lâm chôn trong gối đầu, dường như có cái gì đó ẩm ướt chảy từ trong mắt ra, loại cảm giác này thật đáng ghét.

“Cố Lâm, rời giường thôi.” Tô Chính trước sau như một đến phòng ngủ Cố Lâm đảm nhiệm làm đồng hồ báo thức.

“Tôi biết rồi.” Cố Lâm dụi dụi mắt chui ra từ ổ chăn.

“Sáng nay tôi dậy trễ, liền xuống lầu mua bánh bao và cháo.”

“Ừ.” Cố Lâm vòng qua Tô Chính, tới phòng tắm rửa mặt.

Tô Chính đứng ở cửa phòng tắm, “Cậu làm sao thế, lừ đừ như vậy.”

“Có sao? Chắc do mệt mỏi quá.”

“Vậy cậu phải chú ý thân thể, hảo hảo nghỉ ngơi.” Tô Chính đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Cố Lâm chỉ cảm thấy kem đánh răng vị hoa quả giờ phút này chua sót không thôi, chẳng lẽ phải nói cậu là thích người không nên thích sao?

“Tô Chính, buổi tối tôi không về ăn cơm.” Cố Lâm cắn bánh bao, suy nghĩ thật lâu quyết định trốn tránh.

“Ăn bên ngoài cũng được, đừng ngược đãi chính mình.” Tô Chính thu thập xong, trở về phòng thay quần áo.

Cố Lâm đặt cháo lên bàn, ngồi ở phòng khách bắt đầu chỉnh lý các kiện hàng.

Tô Chính đi ra, nhíu mày, “Cố Lâm, ăn xong bữa sáng rồi làm.”

“Không có việc gì, hôm nay đồ hơi nhiều.”

“Ừm, tôi đi làm.”

Cố Lâm rất muốn giống như thường ngày nói “Trở về sớm một chút”, nhưng lời nói bên miệng lại nuốt trở vào.

“Alo, xin chào, xin hỏi ai vậy?” Tô Chính chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Sổ điện thoại anh vẫn không đổi sao? Thế nào, tối nay có rảnh không?” Cùng nhau ăn một bữa cơm.” Thanh âm Lưu Nham cười cười từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.

Tô Chính trả lời, “Đổi số rất phiền phức. Tối anh…” Nhớ tới Cố Lâm nói không về nhà ăn cơm, “Có lẽ rảnh, em chọn chỗ, định luôn thời gian đi.”

“Anh cái gì cũng không thay đổi, anh tan tầm em tới tìm anh.”

“Em biết anh làm ở đâu?”

“Biết, ông chủ anh cùng lúc quen biết với hắn, em ngẫu nhiên nghe được.”

“Hắn sẽ không hiểu lầm?”

“Tô Chính, anh quả thật tự tin qua đầu.” Lưu Nham cúp điện thoại.

Tô Chính cười rộ lên, nếu bản thân mình tự tin như vậy, có phải thổ lộ rồi hay không?

Nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho Cố Lâm.

Cố Lâm nhìn màn hình điện thoại biểu thị, trong lòng có điểm rối rắm, không biết nên nhận hay không cuối cùng vẫn bắt máy, “Tô Chính, có chuyện gì sao?”

“Cố Lâm, đêm nay tôi dùng cơm với bằng hữu, cậu muốn tôi đem đồ ăn về ăn không?”

“Bằng hữu a, không phải là bạn gái đi?” Cố Lâm nói giỡn.

Tô Chính ngữ khí nói đùa”Tôi bây giờ người đàn ông hoàng kim độc thân.”

“Anh đẹp trai như vậy còn không có bạn gái, anh không thích con gái sao?” Cố Lâm nói xong, quả thực nghĩ muốn đập chết bản thân, như thế nào lại đem suy nghĩ trong đầu nói ra.

Bên kia điện thoại trầm mặc.

Cố Lâm thực không yên, trong lòng không ngừng chửi mình, đầu óc mày có phải bị phá hư rồi không, hỏi vấn đề loại này, Tô Chính khẳng định sẽ chán ghét mày.

“Cố Lâm.”

“Tôi nghe.”

“Tôi là đồng tính luyến ái.”

Tô Chính cắn chặt răng, vẫn là thẳng thắn, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, nói qua điện thoại sẽ không phải xấu hổ.

Cố Lâm cảm giác đầu óc trống rỗng, vội vàng cúp điện thoại.

Tô Chính nói anh ta thích nam nhân, nếu hôm qua không thấy anh ta cùng nam sinh kia một chỗ, Cố Lâm sẽ nói cho anh biết, Tô Chính, em thích anh, thế nhưng như thế này, cậu cũng không biết mình thật sự có thích Tô Chính không.

Tô Chính nghe âm “đô đô” trong di động sửng sốt một hồi, phục hồi tinh thần lại nhanh chóng gọi lại. Vô luận anh bấm như thế nào, anh cũng không nghe được giọng nói trong trẻo của Cố Lâm bảo “Tôi đây”.

Hốt hoảng làm xong công tác, Tô Chính chạy xe về nhà, anh rất sợ, anh nhất định dọa Cố Lâm rồi.

Bất quá Tô Chính như thế nào cũng không nghĩ tới, Cố Lâm mang đồ vật đi hết, cái gì cũng không để lại.

Tiếng di động đột ngột vang lên.

“Tô Chính, anh ở đâu? Em chờ nửa ngày mà không thấy anh đâu.”

“Lưu Nham, thực xin lỗi, anh không thể qua được.”

“À, không có việc gì, anh đang vội đi, em cúp.”

“Ừ, bái bai.”

Tô Chính không gọi điện thoại thêm cho Cố Lâm, trong lòng chua sót muốn chết.

Đoạn cảm tình còn chưa kịp bắt đầu, cứ như vậy mà đứt đoạn.

Sau khi Cố Lâm nhận điện thoại của Tô Chính, giao hàng xong liền quay về nhà thu thập hết đồ đạc.

“Mẹ, con muốn về vài ngày.”

Cố mụ mụ nghe giọng đứa con mỏi mệt, lo lắng hỏi han, “Sao vậy con, có ai khi dễ con sao?” “Không có, nhớ mẹ thôi.” Cố Lâm ra vẻ thoải mái.”Con là con mẹ, mẹ còn không biết con?” “Mẹ, con quả thật nhớ mẹ, mẹ không chào đón con về sao?” “Con không về thì sao đây? Ở khách sạn tốn rất nhiều tiền a.”

Cố Lâm cười ra tiếng, “Mẹ vẫn tiết kiệm như vậy.”

“Chứ sao, mẹ không tiết kiệm làm sao nuôi con lớn được?”

Nụ cười Cố Lâm cứng bên miệng, nếu mụ mụ biết mình thích đàn ông, mẹ sẽ khó chịu rất nhiều a?

“Mẹ,con còn phải đi làm, cúp trước a, tối về nhà nhớ làm món ngon cho con.”

“Không thành vấn đề, con cứ làm việc cho tốt, bái bai.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Càng viết càng không cảm giác, ô ô, quả nhiên tôi chỉ là nảy sinh ngạnh thôi, muốn viết thành văn chương thật quá khổ...

(ngạnh là dạng tình tiết, ý tưởng, ừm, dạng thế)