Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 50




Một chút hình ảnh luôn ám ảnh....

Nó khiến em luôn nhớ về anh...

Người thương ơi...

....

-------------------

Sáng...

Mặt trời đã sớm lên cao, những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống vạn vật và cả tòa lâu đài to lớn kia. Tòa lâu đài luôn óng ánh, giờ đón nhận những tia nắng trong lành như vậy làm cho nó nổi bật, long lanh vô cùng, còn có đôi chút của vẻ huyền ảo. Cây cối trong vườn như vươn vai hít thở chào ngày mới, đón nhận những ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào từng kẽ lá và những vòm cây xanh biếc, làm cho chúng có vẻ tươi tắn hơn. Vài chú chim sơn ca đậu trên cành cây, vui vẻ hót líu lo bài ca chào ngày mới như chúc mọi người một ngày an lành. Đôi chú thì mải miết rỉa bộ lông. Tại một số gia đình chim, chim bố, chim mẹ đang mớm từng miếng ăn cho những chú chim mới ra đời. Bên cạnh cái cảnh tượng vô cùng thơ mộng ấy là một căn phòng nhỏ đẹp đẽ trong tòa lâu đài rực rỡ. Nhìn qua ô cửa sổ, ta có thể thấy được một người con gái có khuôn mặt hết sức khả ái, thanh tú và mĩ lệ, cô đang im lìm khép đôi mắt và chìm sâu vào giấc ngủ. Đôi lông mi dài lâu lâu khẽ động vài cái lại càng làm cô trở nên xinh đẹp... Khung cảnh lúc này quả thật vô cùng yên bình và đẹp đẽ như một bức tranh...

....

Mười phút sau...

- Oáp ~

Nó ngáp ngủ một cái, miệng mở to ra. Hai chân thì đập đập vô chăn, cả người thì dãn dãn ra, ưỡn về phía trước. Ôi trời đất ơi, còn ai vô duyên hơn nó không cơ chứ? Cũng vì cái này mà bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp vừa rồi bị phá tan nát. Chậc chậc...

- Ái chà, ngủ ở đây, quả thật thoải mái muốn chết a! Mình ngủ không biết giờ giấc là gì. Cũng tầm khoảng một, hai giờ rồi đấy nhỉ...? Oáp...- Nó vừa ngái ngủ vừa nói, rồi cầm chiếc đồng hồ có hình con ếch con bên cạnh giường, đeo chiếc kính rồi giơ lên xem giờ.

Sau khi xác định xong thời gian, nó đặt chiếc đồng hồ nhỏ nhắn đó xuống rồi định bước đi vô WC, nhưng, nó bỗng đứng lại. Cúi người xuống vị trí vừa đặt chiếc đồng hồ, cơ mà cái nó quan tâm không phải chiếc đồng hồ, mà là cái vật phía bên phải chiếc đồng hồ cơ. Đó là một bức ảnh của bốn đứa trẻ, ba trai và một gái. Nó cầm bức ảnh đó lên, chăm chú nhìn...

Hừm, cô bé trong ảnh thì không ai khác chính là nó đây. Chu choa, công nhận, hồi bé nó trông dễ thương thật đấy!

Hai cậu con trai đứng bên phải nó là Thành và Kiệt - hai ông anh trai đẹp trai rạng ngời của nó. còn phía bên trái kia là một cậu bé khác trông vô cùng đẹp trai đang cười rất tươi, hơn nữa, nó còn đang ôm cậu ấy cơ...

Ái chà, nhìn thế nào vẫn thấy quen quen nhỉ?

Lục tung danh bạ người quen trong đầu nó... nó bỗng dừng lại trước một cái tên. Nhớ tới khuôn mặt của người kia rồi lại nhìn vào bức ảnh trên tay...

Rất giống nhau...

Quả thật là rất giống mà...

Cậu bé này không phải là...

...

Nó giật mình. Không, không thể nào là anh ấy được, hồi nhỏ làm sao nó quen biết được với anh trong khi lúc ấy nó đang ở Thổ Thiên Long mà anh lại ở Trái đất kia chứ. Chắc chắn là không phải, nhưng tại sao, thật sự rất giống nhau mà...

- Tiểu Hỏa Nhi, cháu dậy chưa vậy, cô đợi cháu dưới nhà mãi! - Giọng nói mềm mại của cô Huệ vang lên.

...

- Ơ, dạ, cháu dậy rồi, cô đợi cháu một chút rồi cháu xuống ngay ạ! - Nó vội vàng nói rồi chạy vô WC vệ sinh cá nhân rồi chải tóc.

Trước khi đi xuống, nó không quên mang theo tấm ảnh kia.

....

Tại phòng khách...

- Con chào... Ớ, mọi người đi đâu hết rồi cô? - Nó đang định chào mọi người trong nhà thì thấy chẳng có một bóng người ngoài cô Huệ.

- À, con xuống rồi hở? Mọi người vẫn đang ăn sáng á, con có đói thì cũng ra đó ăn đi, cô ăn xong rồi.

Cô Huệ vừa uống ly sữa nóng, vừa ngồi coi ti vi nói.

- Thôi ạ, cháu cũng không cảm thấy đói lắm, ăn ít hoa quả là ổn rồi ạ! - Nó xua xua tay rồi ngồi cạnh cô Huệ rồi tiện tay vơ lấy chùm nho trong đĩa.

....

- Mà này Tiểu Hỏa Nhi, xem ra cô phải học hỏi cháu rất nhiều đấy! - Cô Huệ đột nhiên quay sang, dùng ánh mắt khá nghiêm túc, gật đầu nhìn nó.

- Hả? Sao ạ? Cô học hỏi gì ở cháu cơ? Cháu có gì mà học hỏi ạ? - Nó chẹp chẹp miệng nói. Ở nó có gì đáng để học tập ngoài những thói xấu không cơ chứ? Không lẽ nó có một tài năng đặc biệt mà cô Huệ lại nhìn ra mà nó không nhìn ra? Ừm, rất có thể đấy, mình ít ra cũng có chút tài a...

Nó đang chìm trong bể mơ mộng, một câu nói của cô Huệ làm nó như ngã xuống từ lầu mười tám ấy...

- Cô học việc ngủ nướng cấp độ siêu siêu cao của cháu!

Nó suýt ngã ngửa thật...

- Ách, cháu ngủ bình thường mà cô, cháu ngủ ít lắm á! - Nó xoa xoa trán nhìn cô.

- Cô chưa bao giờ ngủ được nhiều như cháu luôn á, chậc, phải học hỏi rất nhiều à, hôm nào rảnh cháu chỉ cho cô với nha! - Cô Huệ tròn mắt nhìn nó.

- Ách, cô ạ, cháu...

- A, em gái đáng yêu của anh dậy rồi hả? Em dậy "sớm" dữ nha, cả nhà ăn trưa xong mất rồi. - Kiệt vào trong nhà, thấy nó đang cùng cô Huệ nói chuyện, bĩu môi nói.

- À, hóa ra là ông anh trai trông ngoại hình thì soái ca mà cái tính cách thì... chẹp, khỏi nói luôn nha~

Nó không chịu thua sau lời trêu chọc của Kiệt, nói lại chút lời.

- Xí đi, anh em ấy á, đẹp trai miễn chê rồi, tính cách thì lại khỏi phải bàn luôn đi! - Kiệt tự hào vuốt tóc.

- Anh trai ơi, anh xuống giúp em với, trèo cao quá, ngã đau lắm nha!! - Nó giả vờ nói lớn, rồi đưa mắt nhìn lên trên.

- Hừ, cái con bé này! - Kiệt lườm nó.

- Hihi, anh xuống rồi hở? - Nó

- A, Tiểu Hỏa Nhi ngủ dậy rồi sao?

Tiếng bố Vương vang lên, nó quay ra, hóa ra mọi người đã ăn xong rồi.

- Chào mọi người ạ! - Nó cười tươi tắn.

Mọi người cười nhìn nó, sau đó tất cả ngồi xuống mà tiếp tục tám chuyện.

- Con dậy muộn thật đấy Nhi! - Mẹ Thanh nhìn nó.

- Hì hì, con ngủ ngon quá ạ. À mà, anh Thành, anh Kiệt ơi, em hỏi cái này! - Như nhớ tới việc bức ảnh kia, nó vội gọi hai ông anh.

Nó giơ bức ảnh lên trước mặt Thành, hỏi.

- Đây là ai vậy ạ?

Thành cầm bức ảnh lên nhìn theo hướng tay chỉ của nó, chưa kịp nói gì thì...

- A, đây chẳng phải là...

- Kiệt!

Kiệt chưa nói hết câu đã bị bố Vương chặn lời...

- Sao vậy bố, làm con giật cả mình hà! - Kiệt nhăn mày, haiz, đang yên lành thì tự nhiên bố nói như gằn ấy, hù chết anh a~

- Để Tiểu Hỏa Nhi tự nhớ đi, người này, nó bắt buộc phải nhớ... - vì cũng chỉ vì thằng bé này mà Tiểu Hỏa Nhi của ông mới sang Trái đất, tất nhiên, ông sẽ không nói câu này ra mà chỉ để ở trong lòng ông thôi.

- Nhưng mà bố ơi, con nghĩ suốt rồi mà chẳng biết là ai á! - Có một người, nhưng đó là trường hợp không thể nào, nó tự nhủ trong lòng là thế.

- Cố nhớ đi con! - Mẹ Phượng nhìn nó trìu mến.

Người này... quan trọng đến vậy sao??

........

----------------

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!