Ebolavior

Chương 14: Mất mát – hồi 5: *nhật ký*




– Khụ..khụ..khụ…

2 con mắt tôi từ từ mở ra 1 cách khó nhọc rồi ngay lập tức nheo mắt lại bởi phản xạ tự nhiên. Cả người không thể cử động nổi.

– Khụ…khụ..

Nền trời trong xanh bao la trên đầu khiến tôi chợt mất đi thị giác. Từng tràng ho cứ mỗi lúc lại vang lên đều đặn kèm theo đám bụi bay thốc lên. Tôi cứ nằm, nheo mắt và nhìn lên 1 cách không xác định, cảnh vật không có gì hơn ngoài 1 màu trắng xóa.

Phải mất 1 lúc, sự định hình về không gian và cảnh vật mới dần quay trở lại, tôi có thể nhìn rõ ràng hơn nhưng vẫn còn nhức mỏi. Những đám mây trắng nằm trên bầu trời nhẹ nhàng lướt, từng mảng xô vào nhau trôi đi bồng bềnh không chút vội vã, thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua nhấn nhá cho khung cảnh thêm vẻ yên bình.

Giờ cũng là lúc cả cơ thể tôi bắt đầu thức dậy, và bộ phận đầu tiên chịu sự quản lý của não bộ chính là chiếc cổ. Vô thức tôi quay đi nhìn về bên trái.

Tôi hoảng hốt khi thấy những thanh cốt thép trong bê tông trên cầu lộ ra lỉa chỉa, cong veo. Đột nhiên, 1 thanh giằng cố định trên cầu rời bùm xuống kèm theo tiêng lách cách của bu lông vang vọng!!!!

1 cơn đau như dòng điện bất ngờ chạy xẹt qua làm tôi buốt óc!!!

– Đúng…rồi… – tôi nói trong tiếng thở yếu ớt

– Không, không!!! – tôi kêu lên 1 cách bất lực

Bố ơi, mẹ ơi, anh chị ơi, mọi người ở đâu?! Tôi vừa nghĩ vừa cố gắng vùng vẫy thân thể buộc chúng phải phục tùng mệnh lệnh. Tiếng thở gấp gáp tăng dần và bụi bay đầy mặt không sao chịu nổi.

Phải khó khăn lắm tôi mới có thể nâng đầu lên. Khung cảnh xung quanh đập vào mắt khiến tôi kinh hoàng!

Tôi không phải là người duy nhất. Có rất nhiều người đang nằm ở đây, trên những đống đổ nát giống tôi hoặc thậm chí bị vùi sâu bên trong, rất nhiều người chết đã không còn nguyên vẹn hình hài, 2 bờ môi tôi run run không tài nào điều khiển được, không chỉ những người trên cầu bị tai nạn chết thảm, mà nhà cửa chung quanh cũng phải chịu kết cục nặng nề, chỉ còn thanh vì kèo đổ xiên vẹo gác lên tường gạch.

Đưa mắt nhìn xuống dưới, từng con sóng đập vào đá cuốn theo máu loang lổ trôi đi trên con sông Hồng!

Chợt ký ức ùa về trong đầu tôi 1 cách không kiểm soát!!

Tôi cùng gia đình rời khỏi Hà Nội vì 1 cơn dịch bệnh mất kiểm soát khiến con người như lũ dại!! Đúng rồi, chúng tôi trốn chạy trên cầu Chương Dương và điều cuối cùng tôi nhớ là 1 tiếng vút xé gió, không! 1 quả tên lửa bay đến đây!!! Những ký ức này cứ đổ về liên tiếp như dòng thác, tôi cần thoát ra khỏi đây tìm kiếm gia đình mình, hy vọng mọi người đều sống sót.

Tôi cố gắng hết sức ngồi dậy, đôi tay phải bị đè lấp bởi 1 mảng vữa. Xung quanh vẫn im lặng như tờ.

– Chẳng lẽ không còn người nào sống sót sao?!

Tôi phủi bụi dính đầy trên người, dùng mọi sức tàn nhấc mảng vữa kéo tay ra khỏi rồi bò xuống sát mép sông, soi mình.

Cả đầu bụi bám trắng xóa với những vết xước trên má và trán, nhưng thật lạ là chúng đã khô lại, đóng vẩy, không phải vết thương mới! Điều này làm tôi hoảng hốt.

– Mình đã nằm ở đây bao lâu rồi?

Tôi tự hỏi rồi nhanh chóng lau mặt.

– Bịch..

Tôi ngã vật xuống khi lần đầu đứng dậy, cả cơ thể vẫn chưa quen với việc giữ thăng bằng, có lẽ tôi đã ngất ở đây được 1 khoảng thời gian rồi. Những gì đang xảy ra khiến tôi lo lắng, tự hỏi về thời gian và ngày tháng chính xác.

Tôi cố gắng bò lên, bám vào từng mảng bê tông và gạch, thều thào cất tiếng gọi.

– Bố ơi, mẹ ơi, anh chị ơi..

Chẳng ai trả lời tôi cả!! Chỉ có những người chết nằm xung quanh đây hiện lên trước mắt!

Tôi khóc nấc lên như đứa trẻ con dù rất mệt. Tôi cứ tiếp tục tìm kiếm mọi người trong đống đổ nát ngay dưới dầm cầu đã sập, hy vọng sẽ thấy ai đó trong gia đình.

Những con sóng không ngừng đập vào bãi đá làm khung cảnh càng trở nên cô liêu.

Tôi không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, chỉ biết khi ngước cổ nhìn lên bầu trời đã chuyển sang màu tối thăm thẳm.

Tôi gục xuống, mặc cho những vết thương trên tay lại nứt ra.

– Mọi người ơi, sao không thấy ai?? Trả lời con đi mà..hu..hu

Có gì đó như đang bóp chặt lấy lồng ngực, tôi nấc không thành tiếng, nước mắt vẫn cứ chảy ra, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi trở thành người mất đi cả gia đình vì sự kiện chết tiệt.

1 cú sốc lớn quá, tôi nằm lăn ra không sao chịu nổi, nỗi đau liên tục xoáy vào tim gan. Đôi bàn tay cứ đập liên hồi vào đống gạch mang theo sự uất ức, tức giận, tôi không cảm thấy 1 cảm giác đau đớn nào hết, tất cả ý chí lúc này chỉ muốn chúng vỡ nát đi.

Bỗng, đôi mắt đóng lại vì quá mệt mỏi.

Mở mắt ra, chẳng có gì thay đổi, tiếng sóng cứ đập từng hồi và bầu trời vẫn xanh trong như vậy. Tôi chỉ mong đây là giấc mơ, cứ nhắm mắt lại rồi mở ra hy vọng thoát khỏi sự thật chua chát này! Tôi cứ cố phủ định nhưng càng phủ định, lại càng cảm thấy tâm hồn bị giằng xé bởi nỗi đau mất đi gia đình bấy nhiêu, nó khó thở, đè nén và không sao chịu đựng nổi.

Sự sống và cái chết thật mong manh trong gang tấc.

Tiếng ọc ọc phát ra từ dạ dày kèm theo triệu chứng hoa mắt, chóng mặt, cả người tôi lúc này cực kỳ yếu, cuống họng khô không khốc, tôi cố gắng bò lê lết đến chỗ tỉnh tìm lại chiếc balo.

– Đây rồi..

Cũng may nó vẫn còn đây!! Tôi kéo phéc mơ tuya xuống, quần áo lộn xộn và ít đồ ăn thức uống vẫn còn đó! Tôi vội vã mở chai nước tu ùng ục, rồi tiếp đến là gói bánh ăn 1 cách nhồm nhoàm, chưa bao giờ tôi đói đến vậy, nhưng khi quét ánh mắt về phía 1 con người đã chết dập đầu không xa chỗ ngồi. Bất chợt tôi ói hết ra ngoài không còn đọng lại gì cả!

1 cảnh tưởng hết sức dã man!

Tôi lại trực muốn khóc nhưng lần này không còn nước mắt. Nỗi đau gia đình thật sự khó thở quá nhưng tôi lại bất lực chẳng thể tìm thấy ai, tôi giận dữ ném phăng chai nước xuông sông, rồi tuyệt vọng gục mặt xuống bất thần.

Được một lúc, 1 mùi khó ngửi bốc lên, tôi chợt nhận ra những xác người nơi đây đang vào giai đoạn phân hủy.

Chẳng thể ở đây mãi được!!

Tôi đành đứng dậy trong 1 sự chán nản đến cùng cực, cởi chiếc áo cũ kỹ, rách rưới và bám đầy bụi bẩn cùng chiếc quần đã chẳng còn nguyên vẹn lội xuống sông vệ sinh thân thể. Sau đó, lấy tạm bộ quần áo trong balo mặc vào, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen ai đó bỏ lại, nhanh chóng nhặt nhạnh những gì còn lại của người đã khuất dù biết rằng hành động này là thất đức nhưng sự thật chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cầu nguyện cho họ sớm được siêu thoát, bao gồm cả gia đình tôi.

Mùi tử thi càng lúc càng nặng nề, tôi cúi mặt bịt mũi rời khỏi mang theo trong lòng 1 nỗi đau không thể nào lành.

– Tạm biệt gia đình của con.. – tôi nói trong từng tiếng nấc trải dài

Từng bước chân nỗ lực đi về phía trước,  mọi góc phố, cung đường bây giờ im ắng, vắng vẻ và có 1 chút gì đó cô quạnh quá. Tôi vừa đi vừa xét nét mọi thứ xung quanh đồng thời lấy miếng vải trong balo băng bó đôi tay trầy xước, những chiếc xe máy ngã rạp bên vệ đường bừa bộn, vật dụng sinh hoạt rơi vãi khắp mọi nơi, nhà cửa đóng im lìm, mọi thứ bây giờ mang lại 1 cảm giác như thời loạn lạc nhưng có phần kinh dị hơn nhiều.

Vác balo nặng trĩu trên đôi vai, những giọt mồ hôi đổ xuống khiến 2 vai áo tôi thấm mệt, chẳng biết mình đang đi đâu. Tôi cảm thấy bản thân vô định với cuộc sống này, nhà không thể về, người thân thì đã mất. Liệu tôi còn tiếp tục sống trên cõi đời này làm gì?

Bỗng!!! Trước mắt tôi là 1 nam 1 nữ đang cắn xé xác của 1 đứa bé!

Lũ người chết hẳn vẫn còn xuất hiện thêm xung quanh đây!! Nhìn cách chúng cắn nát đôi tay bé bỏng kia làm tôi không kìm được sự sợ hãi, 2 chân luống cuống ngã chúi húi về phía sau!

Ơn trời! Bọn chúng vẫn không để ý gì đến phía này. Tôi vội vã lùi về sau nhổm dậy chạy mất dạng khỏi đây.

Nói là chạy nhưng đúng hơn là 1 dáng vẻ lê lết trong vội vã, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn xem bọn chúng có đuổi theo không, 2 chân lại bắt đầu đau nhức. Tôi cứ đi mà không biết đi đâu, chỉ mong chạy khỏi lũ người chết càng xa càng tốt.

Chợt thấy cửa hàng Vinmart mở toang, tôi liền ghé vào nấp khỏi bọn xác sống, trong này hàng hóa trống trơn nếu không thì những gì còn lại cũng chẳng nhiều. Những gói bánh nhỏ lẻ nằm vương vãi, vài ba đồ dùng lặt vặt, từng giá hàng trống trơn nằm phủ bụi.

Bên cạnh quầy thu ngân, tiền bạc vứt bừa bãi, nhăn nhúm..

– Có ai ở đây không?? – tôi nói

Sau khi kiểm tra kỹ càng bên trong tôi mới hoàn hồn, vội vã lấy hết những gì dùng được và nhanh chóng biến khỏi đây.

– Bộp!

Chân tôi vấp phải thứ gì đó, hình quyển là 1 quyển nhật ký, tiêu đề bên ngoài có ghi dòng chữ “Story of my life” cách điệu rất bắt mắt kèm theo nhiều emotion đáng yêu. Vô thức tôi cúi xuống cầm lên, hình như gáy đã bong tróc do dẫm phải quá nhiều, chắc của cô bé nào đã bỏ quên lại đây, tôi thổi bay bớt bụi, giở qua vài trang đầu thì bị ấn tượng bởi nét chữ xinh xắn, đẹp đẽ nhưng không có thời gian đọc bèn nhét vô balo rồi quay ra.

Vừa rảo bước chân đi được 2m, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập lại gần phía sau lưng! Cảm giác bất an trào dâng mạnh mẽ, tôi xoay lưng lại nhìn.

4 con xác sống xuất hiện từ trong Ô Quan Trưởng chạy ra!!

Lần này thì tôi co cẳng chạy thật nhanh, bọn chúng dữ tợn đuổi theo

– Có ai không! Cứu…Cứu với…..

Tôi hét gọi sự giúp đỡ, tiếng gào rít mỗi lúc một to hơn, tôi vội vàng chạy cắt vào con ngõ nhỏ, bên trong này chật hẹp bừa bãi, tôi nén cơn đau buốt băng qua các vật cản. Phía sau bọn chúng điên loạn vồ đến, nước miếng bắn tung ra ngoài.

– Aaaa……

Chân tôi loạng choạng, cảm giác đau nhức buốt lên tận não. Tôi cố gắng đảo mắt nhìn xem nhà nào có thể trốn vào lúc này!!

– Khốn thật!

Nhà nào cũng cửa khóa im ắng, không gian lại càng chật hẹp khi chạy sâu vào trong, cảm giác đau mỗi lúc 1 dữ dội tưởng như bóp chết dây thần kinh.

– Á! – tôi hét lên

Bây giờ lại càng hãi hùng khi phía trước có đến 2 con thấy động chạy lại!

Đột nhiên nhìn lên trên ban công 1 căn nhà 2 tầng, trước cửa nhà khóa kín là chiếc xe SH màu trắng để lại. Tôi ngay lập tức trèo lên yên xe nhảy lên bám lấy cột trụ ban công.

– Đau quá!!

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra chỉ trong tích tắc, 2 bả vai mệt mỏi rã rời, tôi cố gắng bám, tay quờ quạng rồi nhấc chân lên khẩn trương bò vào nằm thở đầy khó nhọc. Nhìn xuống bọn chúng chỉ còn cách với tay cùng vẻ mặt cực kì máu lạnh, cả người xộc xệch, rũ rượi, chúng tiến đến đập cửa cuốn ruỳnh ruỳnh, phá phách nhưng không tìm được cách vào trong.

Dù sao cũng giữ được mạng sống, tôi nằm thở 1 lúc mặc kệ chúng ở phía dưới, đưa đôi mắt nhìn quanh tôi nhận ra chiếc mái trên đầu với kiến trúc kiểu Thái quen thuộc cùng từng đường nét trạm khắc tinh xảo, nó khiến tôi nhớ về căn nhà quen thuộc, nhớ về mọi người.

Tôi quá chán nản, nhanh chóng ngồi dậy đi vào trong nhằm trốn tránh nỗi đau. Dường như khi con người ta gặp những biến cố xảy ra trong cuộc đời, 1 sự tác động nhỏ nhất cũng có thể khiến vết thương rỉ máu trở lại.

Bên trong căn phòng, trước mặt là chiếc giường ngủ và ảnh cưới của 1 đôi vợ chồng trẻ treo bên trên, vây quanh bàn làm việc là những con thú nhỏ xinh được làm theo phong cách handmade, mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp chỉ trừ 1 vài đồ dùng trang điểm để trên giá sách.

Tôi quăng balo ra 1 góc, đi xuống cầu thang, bên dưới có thể nói nội thất theo cảm quan của tôi được bố trí 1 cách hài hòa, tiện nghi và sang trọng. Nhận thấy không có ai, tôi nhanh chóng lấy bộ sofa, bàn ghế ra chặn cửa đề phòng, xong xuôi đi vào nhà bếp mở tủ lạnh. Vẫn còn vài mớ rau, nhưng chỉ khác rằng chúng đã héo úa, mốc meo, 1 vài đồ dùng có thể ăn được cùng 2 3 chai nước khoáng Lavie đã mở nắp…

1 đôi vợ chồng trẻ, 1 căn nhà đẹp đẽ ấm cúng, chắc hẳn là niềm mơ ước của bao nhiêu người, tiếc thay mọi chuyện đã xảy ra rồi.

– Lũ chết tiệt! – tôi đập phăng cánh cửa tủ lạnh

Bước lên tầng 2, tôi thả mình lên giường, 1 cảm giác ức chế bắt đầu len lỏi, tôi cố gắng che lấp bằng cách nghĩ ngợi về mọi chuyện trước khi xảy ra cho đến lúc mở mắt cảnh vật đã lại tối đen.

– Lại ngủ quên mất rồi!!!

Người cũng đỡ mệt, nhưng vẫn còn choáng, tôi ngồi dậy vơ chiếc đèn trong balo đi ra ban công và soi ra ngoài, không có con nào, chỉ còn sự im lặng và bóng tối như muốn nuốt chửng.

Không còn ai sao??

1 cảm giác cô đơn, sợ hãi trào dâng trong tôi, ở trong nhà của 2 người xa lạ, xung quanh không có lấy 1 ánh sáng, bên dưới là những con người đã biến đổi suốt ngày rình rập, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ phải đối mặt với tất cả những sự việc khủng khiếp 1 mình như thế này. Tôi nhớ mọi người, nhớ gia đình, nhớ bạn bè, nhớ Chi, nỗi nhớ nhung hiện lên 1 cách da diết mãnh liệt làm tôi trào nước mắt, 1 tay phải ôm ngực, 1 tay cần bám vào lan can để không gục xuống. Tôi ước, thật sự ước chiếc máy bay đó chưa bao giờ đến và cơn dịch bệnh này chưa từng xảy ra, nếu như vậy, có phải rằng bây giờ tôi sẽ được ăn bữa cơm cùng với gia đình, sẽ không đòi hỏi những món mình thích, những thứ mình cần.. khuôn mặt của 4 người không lúc nào hiện lên rõ nét trong trí óc của tôi như bây giờ…

Tôi lại tự dằn vặt bản thân về những gì trước kia đã làm không tốt, để đến bây giờ hối hận muốn sửa chửa cũng chẳng còn cơ hội.

– Cốp…cốp..cốp..

1 tiếng động không biết từ đâu ra cứ vang vọng theo từng hồi, ngân vang. Bỗng chốc trong lòng tôi run sợ, tim đập loạn nhịp, vội vã rời khỏi ban công đi vào trong khép cửa, lủi thủi vác balo xuống nhà bếp.

Lại là cuốn nhật ký trước mắt, tôi lôi ra vứt sang 1 bên bàn, dụng cụ sinh hoạt cũng lấy nốt, vài chai nước, đồ ăn để lên. Tôi bóp trán suy nghĩ liệu có thể cầm cự được bao lâu với đống đồ ăn này nhưng rồi những tư tưởng đó cũng nhanh chóng bị đánh bại bởi cảm giác đói bụng.

Tôi lấy tạm 1 gói bánh Cosy, bật bếp gas cho ngọn lửa xua tan đi màn đêm u tối. Ngồi xuống ghế, tôi thở dài, nhìn mông lung trong không gian heo hắt, rồi lại tìm đến ngọn lửa xanh trước mặt, bóng chúng in về phía sau nhảy múa, điệu múa chẳng thể vui tươi nhộn nhịp mà ẩn sau đó là 1 sự ma quái, dập dình, ghê sợ khó gọi thành tên.

Tôi cắn miếng bánh mà sao khó nuốt, tuy rằng bụng đói mà lại chẳng muốn ăn, tôi xoay tròn chiếc đèn pin trên mặt bàn như 1 thói quen chán ngắt. Bỗng nó trượt khỏi tay lăn mạnh về cuốn nhật ký khiến cả 2 rơi xuống.

Tôi liền đứng dậy đi ra nhặt, 1 xấp giấy từ trong cuốn nhật ký rơi ra.

Trước ánh đèn pin léo lắt rọi vào, thì ra không phải giấy như tôi đã tưởng. Chúng là những tấm hình của 1 người con gái đáng yêu, môi đỏ má trắng hồng hào, trên gương mặt hội tụ những tiêu chuẩn của nét đẹp thời đại với mái tóc dài mượt ngang vai, đôi mắt to lay láy có sức mạnh thu hút mọi ánh nhìn, trên cổ em đeo 1 chiếc vòng ren bằng vải đen ôm sát càng làm tăng thêm độ dễ thương. Bên cạnh, là 1 chàng trai cũng điển trai không kém, 2 người cười rạng rỡ, vài bức hình sau đó là những nụ hôn ấm áp, tình cảm giành cho nhau.

– Họ là người yêu của nhau – tôi nghĩ vậy

Tôi ngậm chiếc đèn pin vào miệng, lặng lẽ xem từng tấm hình rơi ra. Có rất nhiều bạn bè của em đang ăn trong cửa hàng Lotteria, chắc hẳn là ngày lễ hay kỉ niệm nào đó, không khí rất vui tươi. Mọi người nô đùa, nghịch ngợm 1 cách thoải mái không chút âu lo bên chiếc bàn ăn. Bức tiếp theo, nhân vật chính trong bức ảnh vẫn là em, trên tay nâng niu chiếc bánh gato để 1 bạn cắm những cây nến đang cháy dở đẹp lung linh và nhiều màu sắc, em diện 1 bộ váy hồng để lộ đôi vai trần gợi cảm. Ánh đèn mờ ảo vây kín xung quanh, chiếc micro đặt trên bàn và đặc biệt, là màn hình TV với dòng lời của 1 bài hát tiếng anh đang chạy cho tôi biết tất cả đang ở trong 1 quán karaoke. Tôi ngắm nhìn em, rồi lật đằng sau bức hình, những dòng chữ được viết khá nguệch ngoạc:

“Chúc mừng sinh nhật Hoàng Yến. Hà Nội, 12/06/2016… Chúc bạn thêm tuổi mới xinh xắn, đánh yêu và thành công trong học tập và cuộc sống….”

Thì ra em tên là Hoàng Yến, cùng tên với 1 loài chim trong câu chuyện cổ tích nào đó mà tôi đã nghe qua khi còn nhỏ. 1 bức ảnh khác chợt xô ra trước mắt tôi, là em và mọi người đang cạn ly trong 1 nhà hàng, cả thảy 5 người, rất nhiều đồ ăn dọn ra bày xung quanh 1 nồi lẩu, trên bức ảnh phông chữ được chèn vào đã mốc meo, nhàu nhĩ nhưng không vì thế mà tôi tôi không đoán được tất cả.

“Happy family”

Lòng tôi chợt như có ai đó ở bên trong đang xé xác, đau nhói, 1 lần nữa ký ức gia đình lại tràn về ngập trong không gian tối om và lạnh lẽo. Tôi quyết định không xem nữa, nếu tiếp tục tôi sợ mình không thể chịu đựng được…

Tôi vứt xấp ảnh trên bàn, chúng xô bừa kín cả chiếc bàn ăn bằng gỗ. Đặt lưng dựa vào tủ bếp, trên đầu là bếp gas vẫn bật để lấy chút ánh lửa heo hắt, tôi khoanh chân, ngước cổ lên nhìn trần nhà lốm đốm bóng đen phản chiếu từ chiếc bếp mang theo nỗi buồn sâu thăm thẳm, trong tay vẫn cầm quyển nhật ký.

Từng tiếng thở dài nặng trĩu, tôi cứ ngồi bần thần như vậy, chẳng có tiếng nói bên tai, cũng không còn được thấy những nụ cười, cuộc sống đột nhiên dừng lại 1 cách đáng sợ để cho màn đêm thỏa sức bao trùm, phủ lên sự tồn tại của con người bằng lớp vải tuyệt vọng. Liệu tôi có nên tự tử bây giờ? Còn hơn là làm bữa ăn cho lũ người chết thập thò ngoài kia!

Những suy nghĩ về cách chết mới chớm nở trong đầu đã nhanh chóng bị dập tắt bởi tôi không đủ can đảm.

Bên ngoài tôi vẫn nghe vang vọng tiếng cốp..cốp..cốp.. khiến cả người lạnh sống lưng. Vô thức đặt quyển nhật ký vào trong lòng, không hiểu sao tôi lại mở ra, dường như bản thân đang thôi thúc tôi kiếm tìm, tập trung vào thứ gì đó nhằm át đi nỗi sự hãi đang xâm chiếm.

Từng trang đầu được lặng lẽ mở ra bởi đôi bàn tay trầy xước. Tôi chăm chú đọc từng câu chữ:

” HN, 12/06/2016…21h48′.. Hihi, lần đầu gặp anh, mình đã biết là anh ấy cute mà. Đáng yêu quá đi mất thôi, ăn nói dễ nghe lại galăng, hôm nay lại còn chủ động bắt chuyện qua facebook mình chứ. Được rồi, phải làm kiêu 1 chút thôi nào…

HN, 18/06/2016…22h05’…   Chiều nay, là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình. Thật sự rất vui, hihi, nhưng mà đang vui thì trời lại đổ cơn mưa bất chợt khi đi trên đường, xe lại chỉ có 1 chiếc áo mưa, anh không ngần ngại đưa nó cho mình, cảm động ghê ta, cuối cùng anh cũng đưa mình về đến nhà. Ngày mai chắc phải mang áo sang trả mới được…”

Những dòng chữ ngộ nghĩnh, đáng yêu. 1 cuộc sống rất đỗi bình thường, tôi cứ đọc chăm chú, mỗi 1 đoạn nhật ký tôi để ý em đều viết ngày giờ, chắc hẳn em là người cực kỳ ngăn nắp về thời gian.

Tất cả đều là những kỷ niệm về gia đình, bạn bè, người yêu, những ngày đặc biệt, những cảm xúc vui tươi xen lẫn tiêu cực của 1 cô bé mới lớn. Mỗi 1 đoạn nhật ký đặc biệt quan trọng, em đều ghim 1 bức ảnh minh họa bên cạnh trông khá là dễ thương. Tôi chỉ đọc lướt qua vì những dòng kỷ niệm này thật sự rất nhiều, phải đến gần giữa quyển. Hơn nữa, tôi cũng không muốn tìm hiểu sâu quá vào đời tư của em cho dù trong trường hợp xấu nhất em đã không còn trên cõi đời.

Chợt 1 đoạn nhật ký gần cuối không ghi ngày tháng với nét chứ nguệch ngoạc, run run xen lẫn vội vã thu hút sự chú ý của tôi.

” Trời đất ơi!!! Hôm nay mình thấy 1 sự kiện hết sức kinh khủng, chiếc máy bay đâm vào tòa tháp Keangnam. Sau đó, mọi người như bị bệnh dại…”

Em ám chỉ đến nguyên nhân khiến tôi mất cả gia đình chỉ trong 1 đêm. Lặng lẽ lật dở trang sau, tôi chỉ thấy 1 tờ giấy trắng tinh. Có lẽ em cũng bị sốc như tất cả mọi người khi được chứng kiến. Trong phút chốc, đêm tử thần hiện về trong đầu tôi, đến lúc này chỉ có thể nói tất cả thoát ra khỏi đó giống như 1 phép màu mà không thể giải thích được.

Tiếng xoạt xoạt cứ phát khẽ ra bởi đôi bàn tay hòng tìm kiếm bút tích còn lại, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm vậy, có lẽ là tò mò. Đến khi xuất hiện 1 đoạn nhật ký với dòng chữ to đùng, tôi đã vô cùng sửng sốt, sau đấy là 1 sự thông cảm vô cùng.

” 3h sáng, lúc này mình đang ngồi trên xe ô tô, mình cùng mẹ và em trai vừa chôn cất bố tại bãi đất trống trong công viên Thống Nhất. Bố đã bị chúng cắn, bố chọn cách tự tử vì muốn không muốn lây nhiễm cho cả gia đình, mẹ mình bây giờ rất mệt mỏi, mình cũng vậy. Huhu, tại sao mọi việc lại trở nên đáng sợ thế này? Mình không chịu nổi nữa, mình rất sợ, huhu. Ai đó, làm ơn.. làm ơn…đến cứu chúng tôi với…”

Dòng chữ cuối cùng này được viết rất nhanh, đầu bút đâm rách trang giấy mang theo cảm giác vừa tức giận vừa sợ hãi khép lại toàn bộ nội dung quyển nhật ký.

Tôi chỉ biết thở dài bất lực, đôi tay với để cuốn nhật ký đã bong tróc lên bàn. Có lẽ tôi không phải là người duy nhất mất đi gia đình, phần nào trong lòng cảm thấy 1 chút gì đó được an ủi nhưng không vì thế mà dễ dàng chấp nhận.

– Lũ chó chết! – tôi hét lên

Chẳng biết em cùng gia đình có còn bình an vô sự không nhưng bản thân tôi lại không quá bận tâm về điều đó, bởi sự tồn tại của chính mình lúc này cũng không khác gì ngọn đèn treo trước gió, sớm vụt tắt 1 cách mong manh.

– Phụt!

Ánh sáng đèn bỗng nhiên biến mất.

– Vậy là hết pin rồi! – tôi tự nhủ

Đôi tay bám vào thành ghế cố gắng đứng dậy, tôi nhai tạm nốt mấy miếng bánh Cosy đã không còn cứng xốp và tắt bếp gas. Màu đen được thể bao trùm không gian mạnh hơn trước và dường như không hề có ý định dừng lại, tôi có thể ngửi thấy mùi của sự cô đơn, lạnh lẽo đang vây hãm. Vứt mọi thứ trên bàn, tôi lê từng bước lên cầu thang, quay lại phòng ngủ đôi vợ chồng trẻ 1 cách mò mẫm.

Hai người họ lại làm tôi nhớ đến anh chị, nhớ cả lúc còn đi ăn hỏi, nhớ Chi, chẳng biết em đang ở đâu lúc này, có làm sao không nữa, những câu hỏi cứ hiện lên không ngớt trong đầu, chúng thay phiên nhau trằn trọc tôi.

Nằm trên giường của những người lạ, bên ngoài ban công đã đóng kín cửa chỉ còn xung quanh tối om. 1 lần nữa tôi cố gắng vồ vễ giấc ngủ nhằm tránh đi cảm giác cô đơn, buồn chán và tuyệt vọng.