Ếch Ngồi Đáy Giếng

Chương 1




Lâu thật lâu trước kia, ở một nơi gọi là Thiên Tỉnh thôn, trong thôn có một cái giếng cạn, trong giếng cạn có một con ếch tinh.

Ếch tinh đã tu được 290 năm đạo hạnh, chỉ cần mười năm nữa là có thể hóa hình người.

Vì thế, ếch tinh tự đặt cho mình một cái tên— Tiểu Thanh.

Nhà của ếch tinh— cũng chính là cái giếng cạn nằm ở phía đông của thôn. Ở bên cạnh có mấy hộ nông gia, ở trong nông hộ họ Giang có một tiểu hài tử tên là Giang Đại Ngưu.

Người trong Thiên Tỉnh Thôn, mấy đời nay đều lấy nghề nông sinh sống, già trẻ lớn bé Giang gia cũng không ngoại lệ. Nhưng con trai độc nhất của tam đại đồng đường Giang gia— Giang Đại Ngưu, ngay từ nhỏ đã ôm trong lòng hùng tâm tráng chí không giống với người bình thường.

Giang Đại Ngưu nói với nhà đối diện: sau này ta không muốn làm ruộng, ta muốn làm đại quan!

Mọi người trong thôn, ngay cả song thân của Giang Đại Ngưu đều khuyên hắn đừng suy nghĩ viễn vông ([1]: cứ như: Tía em là nông dân, má em là nông dân, lớn lên tất nhiên em cũng là nông dân =]]). Trước nay chưa từng nghe nói có vị quan nào ngay cả chữ đại (大) cũng không biết viết, cho dù là tên Đỗ Đại hư hỏng dùng tiền để mua chức quan kia, từ nhỏ cũng đã bị tiên sinh nhốt trong phòng phạt roi bắt đọc sách thánh hiền mà lớn lên.

Giang Đại Ngưu không phục, nói: Ta nhất định sẽ làm đại quan, các ngươi cứ chờ xem đi!

Nói xong, bỏ chạy trong tiếng cười ồ của mọi người.

Vài canh giờ sau, mọi người cười cũng đã cười đủ rồi, vẫn không thấy Đại Ngưu trở về.

Cha mẹ Giang Đại Ngưu hoảng sợ, những người vừa nãy cười nhạo Đại Ngưu cũng bắt đầu lo lắng.

Đêm đã khuya, mọi người đốt đuốc, đổ xô xuống đường đất cao giọng gọi Đại Ngưu, nhưng vẫn không tìm thấy hắn.

Bây giờ Giang Đại Ngưu ở đâu?

Lúc từ trong nhà chạy ra, Giang Đại Ngưu nhắm hướng Đông mà chạy. Chạy mãi chạy mãi, đến lúc trời sụp tối, Đại Ngưu bắt đầu hoảng sợ. Mấy đứa nhỏ trong thôn trước khi đi ngủ luôn được nghe kể chuyện ma quỷ buổi tối thường hay đến ăn thịt tiểu hài tử.

Gió thổi vù vù, lá cây xào xạc, Giang Đại Ngưu bắt đầu run rẩy, bên tai dường như nghe được tiếng người rên rỉ thê lương. Hắn xoay người muốn chạy ngược hướng về nhà. Rốt cuộc, bước chân lảo đảo, giẫm lên một khối đá đầy rêu xanh, “xoạt” một tiếng ngã xuống phía sau.

Mà phía sau hắn, hoàn hảo là một cái giếng cạn.

Lá cây vẫn xào xạc xào xạc, đám chó hoang mai phục trong bụi cỏ hừ hừ mấy tiếng, như là đang nói “hụt ăn rồi hụt ăn rồi”. Vẫy vẫy đuôi, rời đi.

ღღღ

Một mùi hương xộc lên mũi, Giang Đại Ngưu tỉnh lại.

Hắn khẽ hé mắt, mở to mắt ra liền nhìn thấy một mảng trời đêm tròn tròn.

A…? Tròn tròn?

Giang Đại Ngưu ngồi bật dậy, ngạc nhiên phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lớn mà chỉ có người thợ mộc trong khách *** ở thôn tây thỉnh thoảng hắn gặp qua vài lần nghe nói có rất nhiều bạc mới có thể mua được.

“Ngươi tỉnh a?” Một thanh âm mỏng manh theo góc sáng trên giường truyền tới, Giang Đại Ngưu giật mình nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ đó đề phòng.

Một nhúm tròn tròn nhô lên từ hoa văn hoa mẫu đơn trên giường, thanh âm từ nơi đó phát ra.

Giang Đại Ngưu cố thu hết can đảm, nghĩ thầm rằng dù sao “nó” cũng không lớn… Xốc chăn đệm lên, sau đó ngây ngẩn cả người.

Hoa văn loang lổ, làn da màu xanh đậm, mắt phồng to… Giang Đại Ngưu nhảy xuống giường hét lên: “Yêu quái! Yêu quái!”

Sinh vật nho nhỏ xanh xanh kia bất mãn phùng má: “Ta là yêu tinh, không phải yêu quái.”

Giang Đại Ngưu không trả lời, vung tay đấm đá loạn xạ trong phòng.

Ếch tinh phồng má: “Không được làm loạn, hãy nghe ta nói!” Chân trước nặng nề vỗ xuống, “ba” một tiếng, Giang Đại Ngưu ngã lăn ra đất.

“Ta là ếch tinh, chỉ ăn thịt sâu không ăn thịt người.”

Giang Đại Ngưu run rẩy nhìn hắn, thấy hắn không có hành động gì nữa, cố gắng trấn tĩnh. “Vậy ngươi bắt ta làm gì!” Hắn nhìn trong này đã rất lâu, như thế nào vẫn chưa tìm được đường ra, rõ ràng là yêu pháp!

“Ta đâu có bắt ngươi! Là tự ngươi rơi xuống!” Ếch tinh tức giận nói.

“Phải vậy không đó?” Giang Đại Ngưu chậm rãi hồi tưởng, hình như đúng là mình không cẩn thận ngã xuống. “Kia, nếu ngươi không ăn thịt người, ngươi thả ta đi.”

“Không được”. Ếch tinh quả quyết cự tuyệt: “Ngươi thoát ra rồi, nhất định sẽ nói cho người khác biết ta ở trong này, sau đó nhất định tới phóng hỏa đốt ta, ta vừa mới dọn xong nhà mới!”

“Sẽ không! Ta thề ta sẽ không làm vậy!” Giang Đại Ngưu lắc đầu liên tục giống cái trống bỏi, trong lòng oán thầm, chờ ta thoát khỏi ngươi xong, liền kéo người trong thôn tới thiêu ngươi!

“Thật không?”

“Thật!”

“Ân— vậy được, ngươi đã hứa rồi!” Ếch tinh suy nghĩ một hồi, vung chân trước lên, dưới chân Giang Đại Ngưu liền xuất hiện một luồng gió mạnh, vù một cái hắn đã bay ra ngoài. “Ta biết ngươi, ở thôn đông tên Giang Đại Ngưu! Nếu ngươi không tuân thủ lời hứa, buổi tối ta tới đốt nhà ngươi!” Ếch tinh không quên đe dọa hắn.

Giang Đại Ngưu lảo đảo chạy về nhà

ღღღ

Lần thứ hai Giang Đại Ngưu gặp ếch tinh, là một buổi chiều hoàng hôn gió nhẹ.

Trên người hắn đầy bùn đất, tóc cũng rối bù, hai mắt tràn ngập lệ hoa ngồi ở mặt cỏ ven đường.

Ếch tinh nhảy một cái nhảy một cái đứng trước mặt hắn “Ê! Giang Đại Ngưu!”

Giang Đại Ngưu không thèm chú ý tới hắn, cố gắng dùng sức nén nước mắt.

Ếch tinh thấy thế dùng chân trước lay lay chân hắn: “Uy, ngươi làm sao vậy?”

Giang Đại Ngưu nói: “Có phải hay không con nhà nghèo sẽ không thể đọc sách, làm quan?” ([1]: ý ẻm là cuộc đời đã định ẻm làm nông dân)

Ếch Tinh kêu to: “Ta làm sao biết! Ta chưa từng thấy quan!”

Giang Đại Ngưu cũng không thể mong ếch tinh trả lời cho hắn, gặp một lần liền biết con ếch tinh này chỉ là một tên ngốc ít dây thần kinh.

“Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ếch tinh chán ghét nhìn hắn. “Bẩn quá!” Vung tay ếch lên, quần áo Giang Đại Ngưu thần kì khôi phục như mới.

Giang Đại Ngưu nói cảm ơn, “Nếu về nhà nương thấy quần áo ta bẩn, nhất định đánh ta.”

Ếch tinh nghiêng nghiêng đầu, ngượng ngùng kỳ lạ: “Lần đầu tiên có người nói cảm ơn với ta, ôi.”

“?”

“Ta nói, lần đầu tiên có “người” cảm ơn ta.”

Giang Đại Ngưu nhìn y phục của mình, suy nghĩ mông lung nửa ngày, bỗng dưng xoay người đối diện ếch tinh nói: “Ngươi giúp ta một tay được không?”

Ếch tinh sửng sốt: “Được thôi”

“Ngươi có thể biến ta thành ai cũng không nhìn thấy?”

“Ngươi nói— là ẩn thân thuật!” Ếch tinh nghĩ nghĩ, “Ngươi ẩn thân làm cái gì?”

“Học đường của thôn, lão tiên sinh bên trong là một người bảo thủ, ta ngồi bên ngoài nghe một chút cũng đuổi ta đi!” Giang Đại Ngưu giận dữ nói, trong mắt lóe lên tia hiểm độc.

“Nga! Ngươi phải ẩn thân đi nghe giảng bài nha!” Ếch tinh thông cảm, tỏ vẻ nguyện ý chiếu cố giúp hắn.

Giang Đại Ngưu cười tủm tỉm vỗ đầu của hắn. Hắn đã rõ ếch tinh này kỳ thật chỉ là con hổ giấy, hôm đó đe dọa đốt nhà hắn và gì đó, người đần như vậy mới làm không được mà.

Ngày hôm sau, ếch tinh ngồi trên vai Giang Đại Ngưu, thi triển ẩn thân thuật lên người hắn.

Cả ngày Giang Đại Ngưu đều ghé vào cửa sổ của học đường nghe giảng bài, dùng cành cây vẽ lên mặt đất những chữ đám học sinh ngồi bên trong viết trên giấy.

Ngày thứ ba, ếch tinh vẫn ngồi trên vai Giang Đại Ngưu, thi triển ẩn thân thuật lên người hắn.

Hôm nay Giang Đại Ngưu đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi vào học đường, ngồi trước mặt tiên sinh nghe giảng bài.

Ngày thứ tư, ếch tinh vẫn ngồi trên vai Giang Đại Ngưu, thi triển ẩn thân thuật, thêm một cái tiêu âm thuật lên người hắn.

Bây giờ Giang Đại Ngưu không chỉ ngồi một bên đọc sách viết chữ, còn học bài chung với các môn sinh khác.

Ngày thứ năm…

Ngày thứ sáu…

Ba năm thấm thoát đã qua, hôm nay, Giang Đại Ngưu vừa nghe hết khóa học xong, lấy một mảnh vải nhỏ tẩm mật ong nhét vào trong đai lưng của lão tiên sinh, động tác cực nhanh nên không bị ếch tinh phát hiện.

Hôm sau, lão tiên sinh không có đến lớp, ếch tinh ngồi trên vai Giang Đại Ngưu ảo não nói: hôm trước tiên sinh lúc về nhà ngang qua rừng cây bị ong mật đốt.

Giang Đại Ngưu vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Không sao, dù sao hiện tại ta cũng không còn gì học với hắn nữa.”

Ếch tinh xúc động cảm khái: “Ẩn thân thuật và tiêu âm thuật thành hai cái pháp thuật ta thuần thục nhất.”

ღღღ

Giang Đại Ngưu năm nay mười sáu tuổi, hắn nói hắn muốn thi khoa cử.

Tin tức nhanh chóng truyền đi, mọi người trong thôn sửng sốt, ngay cả Giang phụ mẫu cũng không ngoại lệ— đứa con của họ chữ đại cũng không biết, lại muốn thi cái thứ khoa cử đó a?

Giang Đại Ngưu không thèm để ý tới người ngoài chê cười, hắn thu thập hành lý xong liền rời khỏi nhà.

Trước khi đi, hắn nói với ếch tinh, ngươi theo ta lên kinh thành!

Ếch tinh từ chối hắn: “Nhà của ta ở trong này, ta không muốn đi.”

Giang Đại Ngưu trầm mặc một hồi lâu, nói: “Vậy, chờ ta làm đại quan xong sẽ quay về tìm ngươi.”

Ếch tinh nói, hảo.

Lúc Giang Đại Ngưu lên đường, mọi người trong thôn đều tới tiễn hắn, bất quá mọi người đều cảm thấy rằng nhất định là đầu óc hắn có vấn đề mới muốn đi kinh thành thi cái gì kinh thành khoa cử.

Giang Đại Ngưu một bước một bước hướng trấn trên mà đi, bóng dáng thập phần cô đơn.

Ếch tinh sau khi nhìn Giang Đại Ngưu đi khỏi thì nhảy về giếng cạn, chỉ còn vài năm nữa hắn sẽ có thể biến thành người, tu luyện không thể bị gián đoạn.

Ba năm trôi qua, lại thêm ba năm sau ba năm đó nữa, mọi người trong Giang gia ai cũng không mong Giang Đại Ngưu trở lại, mấy người ở trấn trên từ vùng khác về đều rằng nói ở kinh không có vị quan nào tên Giang Đại Ngưu.

Ếch tinh vẫn đợi trong giếng cạn, sáu năm nay hắn một bước cũng không rời khỏi nơi này.

Sang năm, hắn có thể biến hình.

Ếch tinh nghĩ, nếu chờ tới lúc hắn biến hình rồi mà Giang Đại Ngưu vẫn không trở lại, hắn sẽ lên kinh thành tìm Giang Đại Ngưu.

Ếch tinh từng hỏi Giang Đại Ngưu, làm đại quan quan trọng như vậy sao?

Giang Đại Ngưu trả lời, rất quan trọng.

Ếch tinh ngồi trên đầu gối hắn nghiêng nghiêng không hiểu, Giang Đại Ngưu vỗ đầu của hắn, nói: “Ta sẽ không ở mãi trong thôn nhỏ này, ta sẽ sống vinh quang hơn tất cả mọi người.”

Thêm một mùa xuân nữa đã đến, ếch tinh biến hình thành công, nhưng mà Giang Đại Ngưu vẫn chưa trở lại.

Ếch tinh đem vải bố lót trong kết giới dưới giếng, hóa thành hình người, gói gém một chút châu báu, lên đường.

Hắn muốn lên kinh thành.