Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 6




Ta không đợi An An, chạy vội tới trước mặt Kỳ Kỳ, có lúc dè dặt quá sẽ không ăn được thịt! Kỳ Kỳ thấy ta tới, lấy ra một chiếc đĩa nhỏ, thả xuống một tí xíu, thật sự chỉ là một tí xíu thịt không có ướp gia vị, hình như đã chuẩn bị sẵn, ăn không nóng lắm, chỉ âm ấm, lâu rồi không được ăn thịt, dù không có gia vị, chỉ nướng vàng óng ánh, dù chỉ có một miếng nhỏ xíu…. cũng khiến ta thỏa mãn tới mức sắp khóc!

Chương Nguyệt thấy ta ăn xong còn giương mắt nhìn miếng thịt trong tay, bèn kêu Trừng Trừng đổ thức ăn kèm lạp xưởng dành riêng cho chó đã chuẩn bị sẵn ra, còn nói với Trừng Trừng và  Kỳ Kỳ, “Đừng cho hai đứa nó ăn thịt, để quen mùi rồi sau này sẽ không chịu ăn thức ăn cho chó nữa đâu!” 

Trừng Trừng lấy chén dành riêng cho ta ra, đổ lạp xưởng đã cắt nhỏ và cháo để lạnh vào, khuấy khuấy, đặt trước mặt ta, sờ sờ đầu ta nói, “Ngoan ngoãn ăn cơm nha!”

Chó có rất nhiều thứ không thể ăn, ta biết, cho nên thấy bọn họ cẩn thận như vậy cũng không trách, đó là biểu hiện của việc có trách nhiệm với thú cưng, cho nên ta không tiếp tục dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào thịt nướng nữa…. Mặc dù rất muốn ăn, rất rất muốn ăn, rất rất rất muốn ăn.

Ta lặng lẽ ăn cháo trộn của mình, thật ra mùi vị cũng không tệ lắm. Ta tự an ủi mình.

Ăn một lát, ta ngẩng đầu lên, thấy An An đang đứng im bên bờ hồ, bèn nghĩ chờ ăn xong rồi gọi nó cũng không muộn, có thể lúc này nó chưa muốn ăn.

Ta gần ăn tới đáy chén, lại ngước lên, thấy An An đi xuống hồ. Hôm nay trời quá nóng, ăn xong Sta cũng muốn đi bơi! Nghĩ vậy, ta tăng nhanh tốc độ, ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén. Kỳ Kỳ đổ cho ta thêm nửa chén sữa dê nữa. Sau khi liếm hết sữa dê, ta hấp tấp chạy đi tìm An An.

Ta chạy tới bờ hồ, phát hiện An An vừa rồi vẫn đứng ở đây giờ đã không thấy đâu. Ta nhìn ra mặt hồ tìm bóng dáng An An, vẫn không thấy!

Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng vừa thấy An An chạy xuống nước, chẳng lẽ đã lên bờ rồi? Ta nhìn lại phía Kỳ Kỳ, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, vẫn không thấy bóng dáng An An, sau đó ngó xuống mặt hồ lần nữa thấy cái bóng của mình, chợt nghĩ, chẳng lẽ An An chìm trong hồ?

An An bị chìm, An An không biết bơi?!

Lòng ta nóng như lửa đốt, vội nhảy vào hồ, huy động cả bốn chân đạp nước, thỉnh thoảng vùi đầu xuống nhìn xung quanh xem có thấy An An không.

Lúc ta nhấc đầu lên, nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Kỳ Kỳ, “Phì Phì, đừng bơi xa quá, mau về đi….” Hiện giờ trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ: An An bị chuột rút, chìm trong hồ. diễmn/đàn/lêq.ms,quý,đôn Tim ta đập cực nhanh. Ta quét mắt khắp hồ thấy có một chỗ nổi lên bóng nước liên tục, mừng như điên, dốc sức bơi qua chỗ đó. 

Tới nơi, An An trợn tròn mắt nhìn ta. Ta vươn móng vuốt túm lấy An An, sau đó dùng miệng cắn lưng nó kéo vào bờ.

Ta vất vả lắm mới kéo được An An vào bờ, nằm lăn ra thở dốc một hồi mới có sức nhìn xem An An thế nào.

“Cậu không biết bơi thì nhảy vào hồ làm gì? Không biết tự lo cho bản thân gì hết! Nếu cậu có mệnh hệ gì anh phải làm sao? Chỉ có một mình anh, cô độc lắm biết không?! Nếu không nhờ anh bơi giỏi thì hôm nay cậu đã chết đuối trong hồ rồi đó, biết không hả?!” Ta phê bình An An một tràng.

An An vô cùng bình tĩnh nghe xong, nhìn ta nói, “Ai nói tôi không biết bơi?”

“Vậy cậu chím trong đó làm gì, muốn tự sát à?!” Tất nhiên ta không tin lời An An, cười nhạo nó.

“Tôi nghĩ lẳng lặng.”

“Lẳng Lặng là ai?”

“….”

“Anh biết rồi, cậu chìm trong nước nghĩ về Lẳng Lặng đúng không! Sao, thầm mến một người tên Lặng Lặng? Nó thuộc giống gì? Mới bây lớn đã biết yêu rồi ha? Muốn anh làm quân sư cho không?” Ta lật người lại nói với An An.

Nét mặt của An An, phải nói thế nào đây, thật sự rất khó miêu tả bằng lời. Ta quan sát thật cẩn thận, dường như có thể thấy được trong mắt nó mấy từ sau: cậu là cái đồ điên…. Cùng với: tôi muốn cách xa cậu một chút để bình ổn lại cảm xúc. Không hề có vẻ xấu hổ! 

Thật không khoa học! 

An An không đợi ta tiếp tục biểu đạt sự hăng hái của mình đã lật người cách ta thật xa, thấy ta muốn sáp lại thì lập tức cự tuyệt, “Cậu để tôi yên tĩnh một lát….”

Ta lắc lắc nước trên người, chìm trong ánh mắt trời ấm áp, toét miệng cười, nhiệt tình nói, “Biết đâu anh có thể nghĩ kế cho cậu….” An An kiên nhẫn nói, “Cậu nên an phận ở lại đây thì hơn….” An An còn chưa nói xong, ta đã chạy đến trước mặt nó, thân mật dùng đầu cọ cọ nó. Sau đó, nó đè ta xuống đất! 

Ta sững sờ trợn to hai mắt nhìn An An.

“Mặc dù tôi không hề muốn tự sát, nhưng cũng cám ơn vừa rồi cậu đã nhiệt tình bơi ra cứu tôi, nói thật, tôi rất cảm động, có điều cũng không thể vì vậy mà ngăn được việc tôi muốn đánh cậu….”

Mợ nó chứ….

Ta lại bị An An đánh cho một trận.

Ta hỏi An An tại sao lại đánh ta. Nó nói tại vì ta ngu quá không cách nào chịu được. Ta không tin! Hẳn là nó lại đánh trống lảng đây!

Trừng Trừng và Kỳ Kỳ nhìn bọn ta nói, “Vừa rồi chị còn lo Phì Phì không còn sức bơi về nữa kìa!”

Ta duỗi móng vuốt ôm lấy An An, nói, “Thiếu niên, đừng manh động!”

Kỳ Kỳ đáp lời Trừng Trừng, “Chúng ta ăn tiếp thôi, để hai đứa nó phơi nắng rồi tự chơi đi, có An An ở đó em rất yên tâm.” 

Ta nghe vậy rất không phục, “Kỳ Kỳ nói không đúng tí nào, rõ ràng là anh đang chăm cậu, không để cậu gặp nguy hiểm! Kỳ Kỳ đang trông mặt mà bắt hình dong! Vừa rồi nếu không có anh thì cậu còn yên lành đứng đây được sao?” 

Ta bị An An đẩy ra xa. An An không đợi ta bò dậy đã ấn ta xuống đất tiếp, đè chặt không cho ta ngọ quậy. dm"iễn.đàn/llee,quýdơdoon Ta vẫn tiếp tục nói, “Cậu có biết cái gì gọi là ‘trông mặt mà bắt hình dong’ không? Câu này có nghĩa là chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài mà phán đoán phẩm chất của một con chó đó!”

“Thật sự tôi chưa từng thấy một con chó nào ngu như cậu!”

“Cậu dám nói anh như vậy?!” Ta thẹn quá thành giận hét lên.

“Cậu đúng là đồ ngu….” An An dùng giọng điệu khẳng định nói lại một lần.

“Anh yêu cậu biết bao nhiêu, sao cậu nỡ nói vậy?! Cậu có còn xứng đáng với tình cảm của anh hông?” Ta bi thương nói, chỉ thiếu dùng nước miếng bôi mắt để tăng thêm phần thê thảm.

An An giật giật khóe miệng, hình như có chút mệt mỏi, không thèm để ý tới ta nữa, thả lỏng bốn chân, nằm ườn trên cỏ, thở dài một hơi, nhìn không trung.

Ta thấy An An hình như là mệt thật, nên không diễn trò nữa, yên tĩnh lại. Thật lâu sau, ta nén không nổi tò mò hỏi, “Rốt cuộc Lẳng Lặng là ai? Nói cho anh biết đi….”

Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, An An không thèm để ý ta.

Một lát sau, ta nghiêng thân nhìn nó, nghiêm trang nói, “Anh chọc cậu chơi thôi, anh biết ý cậu là muốn được yên tĩnh một mình, mặc dù không biết cậu bị sao vậy, nhưng vừa rồi đúng là hù anh mém chết!”

An An không động, chỉ há miệng nói một câu, “Cám ơn.”

“Không cần cám ơn, chúng ta là bạn bè tốt, là anh em tốt, anh lo lắng cho cậu là chuyện đương nhiên!”

“Lúc cậu không phát bệnh, trông cũng rất bình thường….” An An thản nhiên nói.

“Ừ…. Như vậy…. Cậu thật sự không yêu thầm một em chó nào tên là Lẳng Lặng thật sao?”

“….”