Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 19




Chiếc xe dừng lại ở trước cổng kí túc, Khánh Minh xuống xe mở cửa cho nó. Hai mắt nó khóc nhiều quá và sưng húp lên

- Khóc xấu lắm này_ Anh kéo áo khoác lại cho nó

- Anh đừng nói chuyện này với ai nhé_ Nó hít một hơi sâu rồi nói

- Ừ... thôi không nghĩ đến nữa nhé. Kệ nó đi, đừng quan tâm đến nữa. Rồi em trong đi vào đi

- Em cảm ơn ạ_ Nó cười miễn cưỡng với anh rồi đi vào kí túc. Nhận ra nãy giờ mọi người cứ nhìn nó mãi rồi nói nói gì đấy. Bây giờ nó chẳng buồn quan tâm nữa rồi, ai muốn nói gì thì nói đi.

Mở cửa bước vào phòng, tụi kia còn đang xem phim thì quay lại nhìn nó.

- Ơ.... bà sao thế_ Thu Hà chạy lại chỗ nó rồi tụi kia chạy theo

Nó thấy có người hỏi đến lại khóc, tụi kia kéo nó lại bàn an ủi đủ kiểu. Mãi một lúc sau nó mới nín rồi kể mọi chuyện cho tụi kia nghe

- Thật là khốn nạn mà. Mai hắn chết với tôi_ Hà Anh tức giận

- Sao hắn lại có thể làm vậy được nhỉ. Thật không hiểu nổi_ Yến Anh vừa xoa đầu nó vừa tỏ thái độ bất bình.

- Mấy thằng con trai toàn không ăn được đạp đổ... hzzzz _ Thu Hà chép miệng

- Mấy bà đừng nói với ai nhé. Tôi không thích ai biết cả

- Tôi sẽ không để yên vụ này đâu_ Hà Anh

- Không đến lượt bà đâu. Bà nghĩ anh Minh để yên hắn chắc_ Yến Anh nói

- Ờ... phải đánh cho bố mẹ nó không nhận ra luôn_ Thu Hà tán thành

- Giờ tôi mới phát hiện bà độc ác vậy nhá Hà. Xưa nay tưởng thục nữ lắm cơ.

- Haha... tôi tưởng bà biết lâu rồi cơ chứ. Cơ mà thôi Đan đi vào tắm rồi ngủ đi_ Thu Hà

- Ừ_ Nó đứng lên đi vào nhà tắm

Ngoài này tụi kia bàn bạc kế hoạch trả thù giúp nó

- Tao sẽ cải trang thật xinh đẹp quyến rũ hắn, yêu đương mấy hôm rồi đá hắn thật đau đớn... haha_ Yến Anh cười bán nước hại dân

- Mày nghĩ mày quyến rũ lắm ư?_ Hà Anh phản bác

- Hai đứa bay lép như thế quyến rũ nổi gì_ Thu Hà vừa nói xong ăn ngay quyển vở vào đầu.

Và rồi lúc nó đi ra không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, phòng nó như bãi chiến trường

- Trời ơi. Tao giết tụi bay hết đi giờ_ Nó hét

Tụi kia dừng tay

- Nó kêu tao lép_ Yến Anh và Hà Anh đồng thanh chỉ tay vào Thu Hà, mặt cún con nhìn nó

- Đúng thế còn gì_ Nó nói xong rồi ung dung đi lên gác. Tụi kia ngơ ngác một lúc rồi nhận ra, Thu Hà thì lăn ra cười còn Yến Anh và Hà Anh thì im lặng không nói gì đi dọn phòng.

Nó lên gác cầm cái điện thoại thì thấy gọi nhỡ từ Gia Khanh, chắc chị định hỏi thăm nó sao về sớm vậy chắc. Nó gọi lại cho chị bảo đau bụng rồi về trước. Có lẽ Khánh Minh không nói nên chị cũng chưa biết

Như mọi lần thì kiểu gì nó cũng kể cho mẹ nghe rồi nhưng việc này thì nó chẳng dám đâu. Mẹ nó mà biết nó đi hát như thế chỉ có nước kéo nó về nhà luôn thôi. Nó có hư quá không nhỉ? Nó mới lớp 10... cơ mà trước kia là ở quê nó thấy việc đi chơi vậy là rất kinh khủng nhưng lên thành phố mới biết nó quá bình thường. Thôi thì chỉ duy nhất hôm nay thôi. Cho đến hết 3 năm cấp 3 nó chẳng dám đến những nơi như vậy nữa. Vừa nguy hiểm với lại ba mẹ nó không thích như vậy.

Cứ nghĩ lại nó lại thấy rùng mình, thật là đáng sợ. Nó không hiểu tại sao lúc đấy người nó cứng đờ, tay chân luống cuống, như kiểu não không còn hoạt động nữa. Nó giở chỉ muốn tát cho tên kia bầm dập mặt mũi luôn.Thực sự mà nói nếu không có Khánh Minh thì không biết hôm nay nó thế nào rồi. Giờ nhìn mặt anh cứ thấy xấu hổ. Cơ mà nói nó mới sực nhớ ra cái áo của anh. Lần trước cái khăn nó còn quên chưa trả anh nữa. Thật là hậu đậu quá mà. Mai chắc nó phải nhớ kiếm cái hộp để đem trả đồ cho anh.

Tua lại tua lại, phát hiện ra là lúc anh khoác áo cho, liệu có thấy gì không nhờ. Ôi không thể nào được

- Aaaaaaaa_ Nó bịt mắt không muốn nhớ lại nữa, thật là xấu hổ quá mà

Tụi kia ở dưới ngơ ngác, cùng suy nghĩ có khi nó nào bị điên rồi không nữa.

Tự nhiên nó thấy tin nhắn của Khánh Minh, nó hơi đơ đơ cầm điện thoại lên

-" Em đang làm gì đấy?"

- Dạ☺"_ Nó sent lại

- " không phải lại đang khóc đấy chứ"

- " Đâu có đâu☺"

- Thế thôi em ngủ đi mai còn đi học"

-" Dạ

Cơ mà áo của anh"

- " Cho em đấy😊"

- " Thật ư?"

- " Anh có nói đùa đâu."

- " Cho rồi hem được đòi lại đâu đấy"

-" em có thích anh không ảnh gả luôn cho này"

Ôi trời, nó điên mất anh cứ thả thính nó thế này

- " 😊😊😊 cơ mà cảm ơn anh nhé. Không biết hậu tạ thế nào luôn"

-" Ngoài em ra anh không nhận thứ gì khác đâu"

Nó muốn bình thường cũng không được nữa mà...

.................... tưởng chừng như nói chuyện vài câu rồi thoii ai mà ngờ anh cứ thả thính nó từ đầu đến cuối, nhắn tin cho đến 11h, nó buồn ngủ nên đi ngủ trước. Tóm lại là từ đâu đến cuối anh nói câu nào ngập tràn thính câu đấy. Bảo sao nó đứng không vững được là phải.

*************************************

😊😊😊😊😊😊😊

Hay là cho triển luôn đi nhỉ?

Cho tớ xin ý kiến 😊

Cơ mà mấy bạn vào sàn truyện đọc giúp tớ với. Chứ mấy trang khác hem có đầy đủ đâu. Nhé