Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 21




Niễu niễu thành biên liễu

Thanh thanh mạch thượng tang

Đề lung vong thải diệp

Tạc dạ mộng Ngư Dương.*

*Bài "Xuân khuê tứ" của Trương Trọng Tố.

Hạ Dạ Dương, Hạ Mộng Ngư.

Vừa nghe hai cái tên đó thì ai cũng cảm thấy chắc chắn giữa họ có một mối duyên phận vô cùng sâu sắc...

Nhưng đúng ra là mối "nghiệt duyên" sâu không thấy đáy!

Không chỉ là mối nghiệt duyên sâu không thấy đáy, mà trong lòng Hạ Mộng Ngư, Hạ Dạ Dương còn là mồ chôn sâu hun hút, vì vị tiểu tổ tông này từ nhỏ đến lớn đều gài bẫy hại cô. Vậy nên Hạ Mộng Ngư vẫn nghĩ không biết có phải kiếp trước mình đã một đao chém chết Hạ Dạ Dương hay không, thì kiếp này Hạ Dạ Dương mới luôn nghĩ cách bức tử cô như thế...

Hạ Mộng Ngư ngoan ngoãn đứng sau lưng Hạ Dạ Dương, cúi đầu không nói được câu nào, gương mặt đầy vẻ buồn bã, như thể đang ăn năn hối hận vì hành vi sai lầm của mình.

Hạ Dạ Dương đứng phía trước cô, nói đỡ cho cô.

"Chú dì, chú dì đừng trách Hạ Hạ, chuyện này chủ yếu là tại cháu. Đợt vừa rồi bọn cháu cãi nhau, bạn ấy không muốn gặp cháu nên mới trốn mấy buổi học ạ."

Loại người thay bạn gái còn chăm hơn thay tất như Hạ Dạ Dương, quả nhiên trình độ kiếm lý do là số một thiên hạ, đến cô còn không bì kịp.

Lý do này cực tốt, ha ha, e là chính Hạ Dạ Dương còn không biết, việc cô cãi nhau với cậu ta còn khiến bố mẹ cô tức giận hơn cả việc cô bỏ học.

Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ Hạ Mộng Ngư chỉ yêu cầu ở cô hai điều, một là không gây phiền toái, hai là không chọc tức Hạ Dạ Dương. Vì bố của Hạ Dạ Dương là cấp trên của bố Hạ Mộng Ngư...

Vào năm bố Hạ Mộng Ngư vẫn chưa làm thư ký cho bố Hạ Dạ Dương, hai bà mẹ đều mang thai cùng lúc, sinh trong cùng một bệnh viện. Bố Hạ Mộng Ngư là điển hình cho kiểu người chỉ số thông minh bình thường, được cái mã anh tuấn tiêu sái, lại chịu cố gắng, hơn nữa vô cùng giỏi nịnh bợ cấp trên. Vậy nên, lúc hai bà vợ hai nhà họ Hạ* cùng sinh trong bệnh viện, ông bố này đã nhờ sếp đặt tên cho con gái mình.

*Cùng họ Hạ nhưng chữ viết khác nhau, họ của Hạ Mộng Ngư mang nghĩa "mùa hè", còn của Hạ Dạ Dương mang nghĩa "chúc mừng".

Đúng là nghiệt duyên...

Bác Hạ bình thường thích nghiên cứu tử vi, vừa nhìn bát tự của Hạ Mộng Ngư đã vô cùng kinh ngạc.

"Lão Hạ à, con gái chú mệnh tốt cực kỳ, ở thời cổ đại là có mệnh hoàng hậu đấy, mạng lớn. Mà kể cũng khéo thật, bát tự của con gái chú vô cùng vượng con trai anh."

Bố Hạ Dạ Dương cảm thấy chắc chắn Hạ Mộng Ngư có duyên với nhà họ nên lấy ngay bốn chữ trong câu thơ mình thích nhất, hai chữ cho con trai, hai chữ cho Hạ Mộng Ngư. Sau này, quan hệ giữa hai gia đình không tệ. Lúc được thuyên chuyển công tác, bố Hạ Dạ Dương đã đặc biệt tiến cử bố Hạ Mộng Ngư, vì vậy bao năm nay, bố Hạ Mộng Ngư vẫn đi theo ông ấy, làm thư ký cho ông ấy luôn.

Chuyện chọn tên này là nỗi đắc ý của bố Hạ Mộng Ngư, lần nào kể với người khác cũng vô cùng tự hào, nhưng đó lại là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời Hạ Mộng Ngư.

"Tạc dạ mộng Ngư Dương", ha ha, quả là kẹp mình giữa một đầu một đuôi.

Hạ Mộng Ngư trời sinh tính tình phóng khoáng, yêu tự do. Cô cảm thấy người quản cả nhân sinh quan như mình sao có thể bị người khác kìm kẹp? Chỉ có thể là tên rác rưởi Hạ Dạ Dương!

Hơn nữa, Hạ Mộng Ngư vẫn luôn cảm thấy nhà họ Hạ không hẳn có lòng tốt. Nói cái gì mà, tính ra mệnh cô tốt, là mệnh hoàng hậu, cho tên con trai họ ghép với tên cô, chẳng phải chính là hy vọng mệnh con trai họ còn tốt hơn cô sao?

Hoàn hảo hơn mệnh hoàng hậu, chỉ có thể là mệnh hoàng đế.

Mẹ kiếp, sao không ngẫm thử xem cái đồ tiểu thiếu gia như Hạ Dạ Dương có nhận nổi không đi.

Bố Hạ Mộng Ngư lại lấy chuyện này làm kiêu hãnh, thường xuyên thổi phồng lên, cho rằng mình có quan hệ rất tốt với cấp trên, hai nhà thân thiết khăng khít, không như người bình thường. Mỗi lần Hạ Mộng Ngư ngồi bên cạnh nghe bố nói chuyện này, cô đều lấy làm xấu hổ thay bố, thay chính bản thân cô nữa.

Cũng bởi vậy mà Hạ Mộng Ngư không muốn qua lại quá nhiều với Hạ Dạ Dương. Nhưng trớ trêu, từ nhỏ bố mẹ đã dạy Hạ Mộng Ngư phải chơi cùng Hạ Dạ Dương, bất cứ chuyện gì cũng phải nhường Hạ Dạ Dương. Chỉ cần Hạ Mộng Ngư thoáng có biểu hiện không phục Hạ Dạ Dương, hoặc nói lời không phù hợp với cậu ta, là khi về nhà sẽ bị bố mẹ dạy cho một bài, mắng cô không hiểu chuyện.

Dựa vào cái gì chứ, đều là con người như nhau, vì sao cô phải cúi đầu, cô không phải là nha hoàn của Hạ Dạ Dương!

Hồi còn nhỏ, Hạ Mộng Ngư còn quật cường, dám đứng trước mặt bố mẹ mà cao giọng, nhưng trứng chọi đá, có cứng đầu đến đâu cũng không thắng nổi đòn roi của bố.

Cô sợ đau.

Bị bố đánh nhiều, Hạ Mộng Ngư rất ngoan ngoãn, không hề để lộ ra vẻ ngang bướng, bắt đầu biết nghe lời Hạ Dạ Dương, vâng dạ phục tùng.

Vậy nên, gần như từ hồi bảy tám tuổi, Hạ Mộng Ngư đã chôn giấu một ý định trong lòng. Đó là đợi đến lúc cô dày lông cứng cánh, những người này, từ bố mẹ cô cho đến cả nhà Hạ Dạ Dương, nhất là Hạ Dạ Dương, cô tuyệt đối sẽ không nhịn nữa!

"Mộng Ngư, sao con lại cãi nhau với Dạ Dương?", ánh mắt sắc lẹm của bố như lưỡi lê lướt qua Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư lập tức tỏ ra sợ hãi.

"Con xin lỗi..."

Hạ Dạ Dương vội vàng nói, "Không trách Hạ Hạ được ạ, tại tính tình cháu không tốt. Thật đấy, chú, nếu chú trách Hạ Hạ, cháu áy náy lắm, sau này chẳng còn dám gặp Hạ Hạ nữa."

"Ôi dào, con gái chú mong manh, Dạ Dương đừng để bụng nhé."

"Hạ Hạ mà mong manh thì trên đời này không có con gái mong manh đâu ạ.", Hạ Dạ Dương lại nhìn Hạ Mộng Ngư, mỉm cười rồi nói tiếp: "Bạn ấy rất ngoan, bố mẹ cháu vẫn hay bảo, giá mà đổi được cháu với Hạ Hạ, để bạn ấy qua nhà cháu làm con gái của bố mẹ cháu thì tốt, chắc chắn có thể sống thêm vài năm nữa."

Lời vừa nói ra, quả nhiên tâm trạng của bố Hạ Mộng Ngư tốt hẳn.

Hạ Mộng Ngư thấy Hạ Dạ Dương mỉm cười với mình thì cũng nở một nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt vô cùng cảm kích.

Mẹ kiếp, Hạ Dạ Dương, cậu có thể đừng dùng cái vẻ mặt này mà nhìn tôi được không? – Hạ Mộng Ngư thầm rít gào trong lòng.

Cô tuyệt đối sẽ không cảm kích Hạ Dạ Dương, cô không bị chứng Stockholm*! Nếu không vì Hạ Dạ Dương, thì thông minh như cô sao có thể bị bố mẹ phát hiện là đã trốn học!

*Hội chứng mà nạn nhân lâu ngày trở nên yêu quý, đồng cảm với người hại mình.

Thấy Hạ Mộng Ngư cười đến ngọt ngào với mình, Hạ Dạ Dương mới thu lại ánh mắt, rồi nhìn về phía bố mẹ cô, "Cũng không còn sớm nữa, chú dì nghỉ sớm đi ạ, cháu về đây."

"Phải, phải, mai còn phải đến trường, về sớm đi."

"Mộng Ngư, tiễn Dạ Dương xuống lầu đi con."

"Vâng ạ."

Hạ Mộng Ngư thầm lừ mắt xem thường, nhưng ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cô im lặng đưa Hạ Dạ Dương xuống lầu, rồi vẫy tay tạm biệt với cậu ta.

"Hôm nay cảm ơn cậu, đi đường cẩn thận, chú ý an toàn, tôi lên đây, tạm biệt, ngủ ngon."

Hạ Mộng Ngư xoay người định bước đi, nhưng bất chợt bị người ta tóm cặp lại.

"Quay lại đây!"

Biết ngay là sẽ không bỏ qua cho cô mà...

"Trong cặp có gì mà nặng thế này?", Hạ Dạ Dương buông tay,cau mày hỏi.

Hạ Mộng Ngư thầm thở dài, bất đắc dĩ xoay người lại, cúi đầu nhìn mũi giày, vẫn là bộ dạng nhu mì đó, "Sách..."

Dáng vẻ ngoan ngoãn quá mức này của Hạ Mộng Ngư, Hạ Dạ Dương vừa nhìn đã phát phiền.

"Rốt cuộc cậu bị làm sao đấy? Lén lút làm cái gì? Không phải là đang yêu thật đấy chứ?"

Hạ Dạ Dương cũng từng có nghe tin đồn, rằng vị công tử nhà giàu của khối, Mạnh Huy, đang theo đuổi Hạ Mộng Ngư, hơn nữa động tĩnh còn rất lớn, đến cả giáo viên còn biết.

Hạ Mộng Ngư vội vàng xua tay, lắc đầu nguây nguẩy, vẻ mặt sợ hãi, "Sao có thể thế được... Không có đâu, tôi đâu có dám. Nếu tôi mà làm thế, bố mẹ biết thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi không thể..."

Hạ Dạ Dương quan sát Hạ Mộng Ngư, đúng là cô không dám làm thật. Nếu cô dám, người đầu tiên đánh gãy chân cô sẽ là cậu ta.

"Thôi, cuối tuần nhớ đi học thêm, không được trốn học nữa."

"Biết rồi."

"Đi đây."

Hạ Dạ Dương xoay người đi, Hạ Mộng Ngư vẫn nhìn theo cậu ta.

Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, Hạ Dạ Dương lại quay đầu lại.

Con người này lần nào cũng đi không dứt khoát như thế, cứ phải một bước ba lần quay đầu mới chịu.

Mẹ kiếp, có chuyện gì không thể nói một lần cho xong được sao?

Hạ Mộng Ngư cong khóe môi, dùng nụ cười tươi tắn giả tạo nhất cho Hạ Dạ Dương thấy.

"Sao vậy?", Hạ Mộng Ngư vờ cười.

"Mai là ngày gì cậu không quên đấy chứ?"

"Đương nhiên không rồi."

Định mệnh, mai là ngày gì?

"Tạm biệt, về cẩn thận."

"Ừ, đi đấy."

Lần này Hạ Dạ Dương đi thật.

Cho đến khi bóng dáng Hạ Dạ Dương biến mất trong màn đêm, Hạ Mộng Ngư mới có thể lừ mắt đi lên lầu. Sức chiến đấu của tên Hạ Dạ Dương này đúng là quá dư thừa, cả ngày nghĩ ra chuyện để lấy mạng cô.

Lúc quay về, bố mẹ vẫn đang chờ trong phòng khách.

Hai người lại ca cho Hạ Mộng Ngư một bài, không phải vì cô trốn học, mà là vì chuyện tại sao cô có thể cãi nhau với Hạ Dạ Dương. Có điều vẫn tốt, vì Hạ Dạ Dương đã có lời nên bố không lôi roi ra nữa.

"Bố là thư ký của bác Hạ, sau này bác Hạ về hưu, bố bị cử đến đơn vị nào đều do một tay bác ấy sắp xếp đấy."

Lời dạy bảo ân cần của mẹ lại vang bên tai, "Tương lai của cả nhà đều nằm trong tay con đấy, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy?"

Hạ Mộng Ngư bị lên lớp hơn nửa tiếng, nhưng cô đầy mình kinh nghiệm để xử lý tình huống này, thái độ nhận sai vô cùng đáng khen.

Cuối cùng bố mẹ cũng buông tha cho cô, để cô về phòng ngủ.

Rửa mặt xong, Hạ Mộng Ngư mới vào phòng xem điện thoại.

Có một tin nhắn của Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung: Về đến nhà báo tin bình an.

Hạ Mộng Ngư lập tức trả lời.

Hạ Mộng Ngư: Về lâu rồi. Hôm nay trốn học bị Hạ Dạ Dương bán đứng, vừa bị bố mẹ ca thán cho một lúc, vừa mới đọc được tin nhắn.

Bên kia gần như trả lời lại ngay trong tích tắc, quả thật không giống với phong cách của Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung: Có chuyện gì không?

Hạ Mộng Ngư: Không sao, yên tâm.

Từ Tử Sung: Vậy là tốt rồi, ngủ đi.

Hạ Mộng Ngư: Ừ!

Hạ Mộng Ngư: Ngủ ngon!

Hạ Mộng Ngư: *Trái tim*!

Hạ Mộng Ngư: *Hôn gió*!

Hạ Mộng Ngư: *Chụt chụt*!

Từ Tử Sung:...

Từ Tử Sung: Được rồi.

Hạ Mộng Ngư chỉnh đồng hồ báo thức để chuẩn bị đi ngủ, vừa lúc kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Đã sang ngày mới, cô để ý thấy đã đến mùng một tháng Tám rồi.

Mùng một tháng Tám là ngày gì mà Hạ Dạ Dương xem trọng như vậy?

Ngày gì nhỉ?

Mùng một tháng Tám có phải ngày lễ không nhỉ?

Đậu má...

Dạo gần đây chỉ để ý đến Từ Tử Sung, vậy mà lại quên mất một chuyện lớn như vậy!

Cuối tháng Bảy, bạn thuộc chòm Sư Tử.

Đầu tháng Tám, bạn cũng thuộc chòm Sư Tử.

Hành động theo tình cảm, ý muốn bảo hộ quá mức, thích chỉ huy người khác, chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa nam quyền mạnh mẽ, thích được khen, hấp tấp nóng nảy, ăn nói không kiêng dề, lòng tự trọng cao, và là kẻ vô cùng sĩ diện... Hạ Dạ Dương tuyệt đối là người đặc cái tính của Sư Tử nhất mà cô từng gặp.

Hôm nay là sinh nhật Hạ Dạ Dương...

Chết rồi, chết rồi, chết rồi, cô không chuẩn bị quà gì hết, tối muộn thế này cũng không đâu bán, nghĩ thế nào cũng thấy không kịp.

Tiểu tổ tông chắc chắn sẽ lại nổi điên rồi.

cu