Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 8-1: Yêu thì sẽ tranh thủ (1)




Tô Thiển Oanh vào đại học A theo diện sinh viên nghệ thuật, ở đây cô cũng xem như may mắn, không cần lo lắng đến việc phải học Anh ngữ và tin học, như vậy đối với cô cũng là một loại hạnh phúc. Đã từng nghe qua câu nói, hạnh phúc là khi người ta làm mọi cách cũng không thể có được một đôi giày mình thích, nhưng cuối cùng lại nhớ ra mình vốn không có chân. Ngay cả hạnh phúc cũng có thể so sánh như vậy, thực ra đối với người bình thường mà nói, hạnh phúc rất đơn giản, lại dễ dàng thỏa mãn.

Lần nữa trở lại vườn trường, cô cũng không rõ ràng cảm giác của mình là gì, lúc mê man lúc rõ ràng. Nhìn những khuôn mặt dạt dào thanh xuân tươi tắn, cô cảm thấy mình có lẽ đã già. Là thời gian quá tàn nhẫn hay là tại trái đất quay quá nhanh, cô tin chắc không phải vế sau.

Lúc này, cô nghe thấy bọn họ nói muốn đi nghe nhạc thính phòng bàng Anh ngữ, cả đám người đều vây quanh kéo dài ra tận ngoài cửa phòng, vô cũng chen chúc. Nhưng đến bài thứ hai, dần dần mọi người lục đục rời đi, cuối cùng chỉ còn lác đác vài người.

Thực ra, cô cũng chỉ học ở đây vebr vẻn hai năm, có lẽ cái gì cũng không lĩnh hội được, ngay cả thành tích về mỹ thuật cũng không tính là đặc biệt so với người khác, có rất nhiều người có thánh tích cao hơn.

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy chính mình thật vô dụng. Lần này trở về, lúc nào cô cũng nghĩ về hai chữ vô dụng này, từ khi bắt đầu nghĩ đến giờ, càng nghĩ càng thấy tự ti.

Giữa trường học có một hồ nước nuôi rất nhiều cá, sắc hồng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng xem như cảnh quan. Cô ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một sinh viên đang ngồi nhỏ giọng đọc Anh ngữ. Trước kia có người nói không khí học tập ở ngôi trường này rất tốt, cô còn không tin, đến bây giờ đã phần nào thấy đúng.

Cá ở trong nước tự do tự tại bơi lội, tâm tình cô cũng vui vẻ không ít.

Cô không nghĩ đến sẽ gặp được Trương Linh ở đây, hai người nhìn nhau cười, dường như không có gì ngăn cách.

Trương Linh đánh giá cô, vẫn xinh đẹp như vậy, trong mắt vẫn là vẻ bất cần, tuy rằng nhiều thêm vài phần ưu sầu, nhưng vẫn là cô.

"Hiện tại tốt không?"

Tô Thiển Oanh ngọt ngào cười một cái: "Bình thường, không tính là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

"Lần này trở về quyết định ở lại bao lâu?"

"Không biết, bọn họ không cho tôi đi." Nói đến đây, cô có chút buồn bực.

"Cô rất muốn đi sao?"

"Nhất định phải đi." Tô Thiển Oanh chắc chắn, lại nhìn Trương Linh: "Cô thì sao?"

Trương Linh rất bình tĩnh tự thuật: "Tôi hiện tại chỉ làm nội trợ ở nhà, có một người chồng hết mực cưng chiều, có một đứa con khả ái. Như vậy khiến tôi rất thỏa mãn, cũng rất vui vẻ, có lẽ cho tới bây giờ, tôi mới chân chính hiểu ra, tôi chỉ thích hợp với cuộc sống bình thản."

Tô Thiển Oanh mơ hồ cảm thấy không đúng: "Mỗi người đều có quyền theo đuổi ước muốn của mình."

Trương Linh đồng ý: "Chỉ là lúc theo đuổi phải hiểu, cái mà mình theo đuổi là ước muốn, chứ không phải hiện thực. Mà chúng ta ở trong hiện thực, càng phải hiểu rõ cái gì mới là của mình."

"Có ý gì?" Cô có chút kỳ quái.

Trương Linh nhăn mi: "Tôi chỉ châm chích chính mình, có những thứ không thuộc về tôi, cho nên ta vĩnh viễn tôi không bao giờ chạm đến. Nhưng cô không giống tôi."

"Có cái gì không giống nhau?"

Trương Linh cảm thán thở dài: "Lần trước con tôi bị ốm, tình cờ gặp được Lộ Thừa Hữu tại bệnh viện." Cô dừng một chút: "Cùng với bạn gái."

"Cô muốn nói cái gì?"

Trương Linh cười một cái, câu nói này cũng thực là quen thuộc: "Không nghĩ nói cái gì, chỉ là muốn khuyên nhủ cô, muốn cái gì thì phải tranh thủ."

Tô Thiển Oanh cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhưng một lát sau lại nhìn Trương Linh: "Có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Say. "

"Cô từng hối hận không?"

"Không có." Trương Linh kiên định mở miệng: "Tôi trước giờ chưa từng hối hận, cho dù đến cuối cùng đều không có được cái gì, những nếu như không thử, tôi vĩnh viễn sẽ tiếc nuối, sẽ không bao giờ biết được người đó không thích hợp với mình. Lộ Thừa Hữu rất tốt, nhưng anh ta luôn nằm ngoài quỹ đạo của tôi."

"Vì sao cô lại khuyên tôi?" Tô Thiển Oanh rầu rĩ: "Kỳ thật, chúng ta cũng như nhau mà thôi."

Trương Linh cười: "Có câu: người trong cuộc thường u mê."

Tô Thiển Oanh nhún nhún vai: "Các người luôn cho rằng mình nhìn rõ hết thảy, dường như mọi chuyện dêud rõ ràng." Cô rất khó chịu: "Thật ra, thích hợp hay không, chỉ có thể để tự mình ngộ ra, người khác sao có thể nói rõ ràng được. Dù sao, tôi cũng sẽ đi, nhất định rời đi, không quan tâm gì hết."

Trương Linh bật cười: "Cho nên, người thích hợp với cô chính là người có thể giải quyết tốt hậu quả mà cô gây ra."