Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 1: Đêm động phòng




Người ta nói ngày phụ nữ nở nụ cười đẹp nhất chính là khi được mặc trên người chiếc váy cưới lộng lẫy mà đời người chỉ có thể mặc một lần. Nhưng ngay lúc này Khả Hân lại không thể nào cười nổi, dù cô đang mặc chiếc váy cưới được đặt may riêng từ nhà thiết kế hàng đầu Paris, giá trị gần cả triệu đô.

Khả Hân một mình đứng trong lễ đường, hai tay siết chặt, người chồng đáng lẽ lúc này phải xuất hiện bên cạnh cô lại chẳng hề thấy bóng dáng.

“Phu nhân, cô có thể ký vào giấy đăng ký kết hôn được rồi.” - Quản gia Thuận đưa giấy tờ đến trước mặt cô.

Khả Hân thật sự không dám tưởng tượng ngày tháng sau này của mình sẽ thế nào, từ chuyện bước vào lễ đường hay ký giấy cũng là một mình cô tự trải qua. Khả Hân hít sâu một hơi, cô đã không còn cơ hội quay đầu nữa, cô cầm cây bút lên, nặng nề ghì xuống từng nét ký ra tên của mình.

Quản gia Thuận hài lòng gật đầu, gấp giấy tờ lại sau đó vô cùng cung kính nói:

“Phu nhân, bây giờ tôi sẽ cho người đưa cô trở về biệt thự trước.”

Khả Hân khẽ gật đầu, cô cũng không dám có ý kiến khác, trước mắt cứ nghe theo sự sắp xếp của người nhà họ Lâm.

Khả Hân ngồi trong xe, nhìn khung cảnh hai bên đường cứ vụt qua trước mắt. Trong lòng không khỏi có chút chua chát, chú của cô lúc trước từng đồng ý hôn sự với nhà họ Lâm, bây giờ họ đến muốn thực hiện lời hứa. Nhà họ Lâm vốn là danh môn thế gia, không những giàu có bậc nhất thành phố A còn có gốc gác vinh hiển. Vốn dĩ đây là một hôn sự tốt nhưng thiếu gia nhà họ Lâm bị tai nạn, toàn thân bị bỏng, cơ bản có thể nói là dung mạo bị hủy, còn bị đồn thổi là nhìn đáng sợ hơn cả quỷ.

Chú của Khả Hân có đến ba người con gái nhưng cuối cùng người gả đi lại là cô đủ hiểu câu chuyện trong đó là thế nào. Cô nhớ lại hôm nhà họ Lâm đưa sính lễ đến, chú và thím cô đã cãi nhau rất gay gắt, thím nhất quyết không để con gái gả đi, cuối cùng hai người đều hướng về Khả Hân nói.

‘Khả Hân, chú thím nuôi con hơn 12 năm, con coi như là báo đáp công ơn của chú thím, gả qua nhà họ Lâm đi.’

‘Nhà chúng ta không đắc tội với Lâm gia được, vốn công ty chúng ta bọn họ bỏ ra không ít đâu. Con gả cho Lâm Vĩ Thành đi.’

“Phu nhân, đến nơi rồi.” - Giọng nói của tài xế cắt đứt dòng hồi tưởng của Khả Hân.

Cô bước xuống xe, cả người ngây ra, choáng ngợp bởi sự đồ sộ của căn biệt thự trước mắt. Chưa bàn đến thiết kế bên trong, kiến trúc từ cổng ra vào cho đến khoảng vườn phía trước đã vô cùng sang trọng và tinh tế. Khả Hân thoáng nghĩ dù sao hạnh phúc cả đời này cũng coi như xong rồi, có thể ở một nơi không lo ăn lo mặc cũng không tệ.

Ngay lập tức có người hầu bước ra thay cô cầm váy cưới, Khả Hân cũng lịch sự gật đầu cảm ơn họ. Một người phụ nữ lớn tuổi hiền hậu đứng đón cô ở cửa chính, cười nói:

“Phu nhân, tôi chịu trách nhiệm quản lý người hầu trong nhà này, cô có thể gọi tôi là dì Ba.”

“Chào dì ba, con tên là Khả Hân, sau này con có gì làm không đúng dì Ba nhớ nói con biết.”

Dì Ba không ngờ thiếu phu nhân mới này là một người rất lễ phép, tính ra cô cũng là tiểu thư của một gia đình có tiếng tăm nhưng tính cách lại không hề kiêu ngạo.

“Chắc phu nhân ngồi xe cũng mệt, để tôi đưa phu nhân lên phòng.”

Khả Hân vừa đi lên cầu thang vừa đưa mắt quan sát tổng thể căn biệt thự được thiết kế theo phong cách châu âu cổ điển. Vật dụng trong nhà đều là đồ đắt tiền, cả thành cầu thang cũng được chạm khắc tỉ mỉ, so với nhà chú của cô đúng là khác biệt quá lớn.

“Đây là phòng của phu nhân, người hầu ở ngay bên ngoài, phu nhân có thể gọi họ bất kỳ lúc nào.” - Dì Ba nói xong thì bước ra ngoài đóng cửa lại.

Khả Hân vốn muốn lên tiếng hỏi ‘chồng’ của cô đâu rồi nhưng lời lại không thể nói ra khỏi miệng. Khả Hân nhìn quanh căn phòng, lớn hơn phòng ở nhà trước đây của cô đến ba lần. Chỉ là dù nơi này có tốt đến đâu cũng không xoa dịu được cảm giác bất an trong lòng cô.

Khả Hân ngồi trên giường, lẳng lặng chờ đợi, giống tân nương ngày xưa đợi phu quân đến mở khăn trùm đầu. Khả Hân không dám mong có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, chỉ mong Lâm Vĩ Thành không phải người quá xấu tính, có thể yên ổn sống chung là được.

Đợi mãi đến tối vẫn không thấy động tĩnh gì, cánh cửa kia vẫn không mở ra lần nào nữa. Khả Hân nhịn không được bước ra ngoài gọi người hầu mang một ít thức ăn đến cho mình.

“Anh Vĩ Thành đang ở đâu ạ?” - Khả Hân nhìn thấy dì Ba vừa mang đồ ăn vào đã định rời khỏi liền tranh thủ hỏi.

Dì Ba có chút lúng túng, sau đó chỉ nói qua loa một câu:

“Phu nhân không cần vội, cứ chờ ở đây là được.”

Khả Hân giật giật khóe môi, cô đâu có vội, cô thật sự có chút mong ước không cần phải gặp gỡ người ‘chồng’ kia nữa kìa. Chỉ là ước mong của cô rất nhanh tan thành mây khói.

Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, lần này không phải người hầu hay dì Ba mà là một người đàn ông, cả người đầy vết bỏng, gương mặt biến dạng đến không nhìn rõ. Khả Hân siết chặt váy cưới, cúi gầm mặt không dám nhìn, cô cắn chặt môi để ngăn lại cảm giác sợ hãi.

‘Đó là chồng mình, là chồng của mình, không thể sợ hãi như thế, mình không được sợ.’

“Sợ sao?” - Người đàn ông kia lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm - “Khả Hân, đừng sợ, đến đây nào.”

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng Khả Hân vẫn không thể ngay lập tức tiếp nhận sự thật này. Mắt thấy người đàn ông kia càng bước lại gần, cô liền đứng dậy lùi vào một góc phòng.

“Anh… anh đừng lại đây.”

“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà, em chê tôi xấu sao? Nếu em sợ, tôi có thể tắt đèn.” - Người đàn ông vừa nói dứt lời thì hành động cũng đi kèm theo.

“Không! Đừng tắt đèn!” - Trước mắt bây giờ chỉ còn khoảng không tối đen, nỗi sợ trong lòng Khả Hân gần như lên đến đỉnh điểm, gương mặt đáng sợ của người đàn ông kia càng ngày càng gần.

“Em làm sao vậy? Mau đến đây.” - Người đàn ông kia rất nhanh đã bắt được cánh tay cô.

Nước mắt Khả Hân lúc này đã không kìm được nữa, rơi xuống thành dòng:

“Tôi không có chê anh, tôi… tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt, anh buông… buông tôi ra đi mà.”

“Xẹt!” - Một bên tay áo của Khả Hân bị anh thô bạo xé rách.

“Không!” - Cô hét lên ra sức chống cự nhưng chỉ khiến người nọ càng giữ lấy tay cô chặt hơn.

“Đừng mà, Vĩ Thành, tôi van anh, hiện tại tôi rất sợ.” - Khả Hân dùng hết sức lực đẩy người đàn ông kia ra.

Người nọ nghe đến hai chữ ‘Vĩ Thành’ đột nhiên cũng dừng tay lại, Khả Hân cứ như thế hớt hãi mở cửa chạy ra ngoài. Bên ngoài cũng không có ánh đèn, hành lang phía trước như một đường hầm vô tận. Khả Hân cảm giác như mình bị lạc vào trong một mê cung chỉ biết chạy không dám quay đầu lại.

Dì Ba muốn đi đến bật đèn lớn trong phòng khách nhưng bị quản gia Thuận ngăn lại:

“Không nên làm trái ý nhị thiếu gia.”

“Cậu xem nhị thiếu gia dọa người ta sợ đến phát khóc rồi kia, lỡ phu nhân không cẩn thận va phải thứ gì té ngã thì sao?”

“Sẽ không có chuyện gì đâu, dì đừng lo, chẳng phải nhị thiếu gia đang đi theo phu nhân hay sao.”

Chuyện nhị thiếu gia giả làm đại thiếu gia dọa Khả Hân từ trên xuống dưới biệt thự này đều biết nhưng lại không dám can thiệp gì. Chuyện trong gia đình này từ lâu đều do nhị thiếu gia sắp xếp.

Khả Hân chạy một lúc thì tìm được một góc khuất, cô nhanh chóng ngồi xuống lui mình vào trong đó. Khả Hân cố gắng kéo chiếc tay áo đã bị anh xé rách lên, tủi thân úp mặt vào đầu gối khóc tức tưởi.

Cô đồng ý gả qua đây, đã biết bản thân phải đối diện với những gì, chỉ cần cho cô thời gian cô cũng sẽ cố gắng tiếp nhận, tại sao ‘Lâm Vĩ Thành’ khi nãy lại đối xử với cô thô bạo như thế. Khả Hân khóc một lúc, mệt quá tựa đầu vào bức tường bên cạnh ngủ lúc nào không hay.

Người đàn ông đáng sợ kia hiện tại đang đứng ngay bên cạnh dùng đôi mắt sắc bén đánh giá cô. Anh đưa tay lên kéo lớp mặt nạ trên mặt ra để lộ một khuôn mặt lành lặn vô khuyết.

“Nhị thiếu gia, cho phép tôi bế phu nhân về phòng.” - Quản gia Thuận nhỏ giọng nói.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, phất tay ý bảo ở đây không còn việc của quản gia nữa. Anh đứng nhìn cô thêm một lúc, cuối cùng vẫn cúi xuống bế Khả Hân lên.

“Dọa một chút đã khóc, giờ lại ngủ ngon lành không phòng bị gì như vậy. Nhà họ Đặng đưa cô đến đây là muốn giở trò gì chứ?”