Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 18: Không Hối Hận






Trình Vương thấy quá nửa phần ngực của Cố Tiểu Khả liền bất giác đưa tay lên che mắt mình lại, mặt anh dần đỏ.
“Tiểu Khả, để anh đưa em về.” Vừa nói anh vừa mò mẫm, muốn kéo quai váy của Cố Tiểu Khả lên, cô như một món bảo vật quý giá đối với anh, anh sẽ không tùy tiện làm bừa.
Ấy thế mà ông trời có mắt...dù anh không muốn thì tay của anh vẫn vô tình chạm vào nơi mềm mại đó của cô.
Trình Vương giật thót mình quay đầu lại, tay của anh quả nhiên đang đặt lên ngực trái của Cố Tiểu Khả, anh thậm chí cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn lên của cô.

Lập tức Trình Vương muốn rụt tay lại, nào ngờ tay anh bị Cố Tiểu Khả giữ, cô giữ tay anh không cho rời đi.
Cố Tiểu Khả nhìn anh, đôi mắt chớp nhẹ nhàng lại ủy mị khiến đối phương vừa ngỡ ngàng vừa thêm rung động.
“Thích không?” Cô cười mỉm.
Trình Vương xem vậy mà tức giận, anh nhíu mày trầm giọng.

“Tiểu Khả!”
Cố Tiểu Khả không sợ hãi mà còn lấy tay anh ấn mạnh vào nơi đó hơn.


“Vương, chỉ cần anh chạm vào em, em liền thấy thoải mái, hạnh phúc.”
Anh sững người không kháng cự lại sức yếu đuối của Cố Tiểu Khả, liền giãn đôi chân mày, hai người nhìn nhau.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
“Em biết.” Cô trả lời.
“Có thể em sẽ hối hận.”
“Không hối hận.” Cố Tiểu Khả trả lời lưu loát, cô nhìn anh không chớp mắt, tại sao Trình Vương chạm vào cô liền thấy mát lạnh như này chứ, loại rượu kia đúng là không thể coi thường, cô đúng là say lắm rồi, say đến nỗi không biết bản thân mình là ai khi bên anh.
Thấy Cố Tiểu Khả tiếp tục muốn kéo váy mình xuống, Trình Vương càng khó chịu cúi người xuống bế bổng cô lên.

Kỳ lạ thay khi bế cô, người anh như có một dòng điện chạy xẹt qua.

Chết tiệt, hôm nay uống rượu rất ít, lẽ nào anh lại say như Cố Tiểu Khả?
Bên trong thang máy đi xuống, Trình Vương phải giữ lấy váy của Cố Tiểu Khả, đề phòng cô lại kéo xuống một lần nữa.

Anh cũng không nhìn cô, linh cảm của anh trước giờ rất tốt, mỗi lần nhìn cô anh thấy tâm mình không ổn định.

“Tiểu Khả, trên đường về muốn ăn gì không? Tối nay em chưa ăn gì cả.” Vừa đi anh vừa hỏi.
Cố Tiểu Khả vòng tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt, rúc đầu vào cổ anh, hít lấy mùi hương trên cơ thể anh.

“Đừng, em muốn ở gần anh.”
Hơi thở nóng ran của Cố Tiểu Khả gần như khiến Trình Vương bủn rủn chân tay, anh cắn răng.


“Tiểu Khả...nếu anh...làm chuyện đó với em, em ghét anh không?”
Không khí có phần bối rối, Cố Tiểu Khả bỗng nhiên im lặng, cô không trả lời anh.

Đối với Trình Vương đây là câu trả lời rõ ràng nhất.

Đối với Cố Tiểu Khả rõ ràng anh chưa đủ sự an toàn để cô có thể giao phó cả cuộc đời con gái cho anh, cũng như do cô chưa đủ tin tưởng vào anh, càng không muốn nghĩ đến chuyện anh vừa nói tới.

Vậy thì hà cớ gì Cố Tiểu Khả lại dụ dỗ anh như này chứ.
“Không thành vấn đề.” Cố Tiểu Khả đột nhiên trả lời, dường như bây giờ cô đang suy nghĩ rất kỹ lưỡng, dứt lời cô chồm lên hôn lấy cổ của Trình Vương, cô mút chặt cổ anh như một con thỏ nhỏ đói khát, cô nghe thấy tiếng rên khẽ từ anh phát ra, có lẽ rất đau, xong cô lại không thể dừng lại, cứ thả buông môi ra lại lựa chọn một chỗ khác trên cổ anh để cắn lấy, giống như muốn đánh dấu lãnh thổ của mình, cô không muốn ai đặt môi lên cổ anh ngoài cô.

Người ta nói khi hôn lên cổ đối phương tức là đang đem lời ẩn ý người đó rất quyến rũ gửi gắm vào môi mình, người được hôn nhất định có phản ứng.
Quả nhiên không sai, Trình Vương sau khi ra khỏi thang máy, anh lạnh lùng đi thẳng dọc hành lang đến trước cửa một căn phòng, tiếng bước chân lạnh lẽo của anh khiến người nghe phải rùng mình.
Cửa phòng mở ra, Cố Tiểu Khả nhìn xung quanh, đây vừa giống một phòng làm việc vừa giống một phòng nghỉ ngơi.


Nơi đây đều là mùi hương của anh, nơi nào cũng chứng minh rằng anh đã đi qua.

Cũng đúng, có chìa khóa thì đương nhiên là nơi nghỉ của anh rồi, thảo nào lại đẹp hơn căn phòng mà cô ở chiều nay.
Đặt Cố Tiểu Khả xuống dưới giường êm, Trình Vương quay lại chốt cửa, anh nhìn Cố Tiểu Khả vẫn đang co mình trên giường, trong lòng trào dâng sự chờ đợi.

Chẳng trách bản thân lại khó chịu như thế, Trình Vương thở vội vàng nhìn xuống, quần của anh từ khi nào đã sưng phồng lên, cảm giác bức bối này thật sự...anh muốn được giải phóng.
Đè mình bên trên Cố Tiểu Khả, Trình Vương nhìn vào sự khổ sở của cô, dường như cô đang rất khó chịu khi mặc chiếc váy.
“Vương...em…” Cô lắp bắp.
“Tiểu Khả, anh cho rằng nếu bây giờ em hối hận cũng không chạy thoát được nữa.” Anh ghé sát miệng mình xuống tai cô, lại cắn vành tai nóng của cô một cái.
“A…” Cố Tiểu Khả nhắm mắt.
Trình Vương mở to mắt, đến khi cô rên như vậy cũng khiến anh hưng phấn, một Cố Tiểu Khả ngây thơ hóa ra cũng có một mặt đen tối như vậy.