Em Có Đau Lòng Không?

Chương 44




"Lục Tư Hoằng, chủ nhiệm tìm cậu." Hôm nay đến lượt Lục Tư Hoằng trực nhật, lúc anh đang lau bảng, lớp trưởng đi vào thông báo với anh một câu như thế.

Lục Tư Hoằng gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều, xuống văn phòng gặp chủ nhiệm, chỉ là anh không ngờ Mạc San Du cũng có mặt.

Trong phòng giám hiệu vẫn còn một vài giáo viên, Mạc San Du đang cùng chủ nhiệm của cô nói gì đó, cúi đầu ủ rủ, anh vừa vào thì chủ nhiệm bảo cô về lớp. Mạc San Du xoay người, lúc này mới nhìn thấy anh.

"Lục Tư Hoằng, em lại đây." Thấy ánh mắt của học trò cưng vừa vào đã bám dính trên người Mạc San Du, chủ nhiệm Tạ đau đầu, lại nghĩ đến chuyện đã nghe được, biểu cảm trên mặt càng biến đổi hơn, lập tức trầm giọng gọi anh.

Mạc San Du nhìn Lục Tư Hoằng, còn chưa kịp hé miệng thì chủ nhiệm của cô đã lập tức nhắc nhở: "Mạc San Du, mau về lớp đi."

"Vâng ạ." Mạc San Du đáp một tiếng, đành xoay người đi ra, lúc lướt qua Lục Tư Hoằng, ánh mắt của cô không khỏi rầu rĩ.

Lục Tư Hoằng đến trước bàn chủ nhiệm, dù không liếc ngang liếc dọc nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt khó nói rõ của một số giáo viên trong phòng bắn tới, mới đầu anh còn mờ mịt, nhưng sau khi nói chuyện cùng chủ nhiệm, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ những ánh mắt đó là gì.

"Lục Tư Hoằng, thành tích học tập của em từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt." Chủ nhiệm Tạ nhìn Lục Tư Hoằng, chầm chậm cất lời.

"Vâng." Lục Tư Hoằng lễ phép đáp.

"Cách kỳ thi đại học nói ngắn không ngắn nói dài không dài, vừa tròn năm trăm ngày, nhưng nếu đếm ngược thì chớp mắt sẽ trôi qua rất nhanh, cho nên thầy không hy vọng em bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì khác ngoài việc học." Chủ nhiệm Tạ dừng một chút, lại nói: "Em biết đấy, có rất nhiều giáo viên đặt kỳ vọng vào em."

Những lời này Lục Tư Hoằng đều hiểu, nhưng có chút thoáng mơ hồ, từ ngữ điệu đến sắc mặt của chủ nhiệm Tạ, anh biết trọng điểm không dừng ở đó, lại không đoán được rốt cuộc chủ nhiệm muốn nói gì.

"Trước đây trong trường có tin đồn em với Đỗ Tâm là một cặp, nhưng dù sao cũng không phát sinh chuyện gì quá đáng, cho nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở với bọn em."

Theo giọng điệu từ tốn của chủ nhiệm Tạ, Lục Tư Hoằng thoáng cau mày, không hiểu làm sao vô duyên vô cớ bị ghép chung với Đỗ Tâm một chỗ, "Thưa thầy, em không biết tin đồn từ đâu mà ra, nhưng em khẳng định, chuyện này không hề có ạ."

Thấy cậu học trò của mình lập tức phủ nhận chuyện hẹn hò với Đỗ Tâm, chủ nhiệm Tạ có chút hài lòng, nhưng, nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Lục Tư Hoằng rơi trên người Mạc San Du, trán ông lập tức nhăn một đường: "Được, vậy xoay ngoắt một cái liền biến thành Mạc San Du, cái này cũng thôi đi..."

Nói đến đây, ông cố ngừng một chút, đang đợi cậu học trò ngoan của mình phủ nhận giống như vừa rồi, đợi một lúc lâu lại thấy Lục Tư Hoằng chả thèm ừ hứ một câu, nhắc tới Mạc San Du là ngoan ngoãn như cún con, bộ dạng im thin thít đứng đực ra đó càng thêm chứng thực cái chuyện kia, còn mong đợi cái gì nữa, chẳng phải vừa rồi chủ nhiệm răng dạy Mạc San Du cũng lẳng lặng im re đấy sao, chủ nhiệm Tạ bắt đầu phát cáu: "Tối qua hai người các em ở sân bóng rổ làm cái chuyện... ngang nhiên dám hôn nhau trong trường học, đây là thế nào? Thậm chí còn không thèm nghĩ tới lỡ bị bạn bè bắt gặp, bị giáo viên bắt gặp?" Cả hai đứa vừa xuất sắc vừa ngoan ngoãn, đều là học trò cưng trong mắt giáo viên, vậy mà thế nào? Quay lưng một cái thì cùng nhau cấu kết làm bậy, đây là muốn không coi ai ra gì sao?

Vậy mà nhìn xem, cậu học trò ngoan của ông đáp gì đây này:

"Không nghĩ tới ạ."

Còn dám nói là không nghĩ tới? Chẳng thèm biện hộ luôn đấy.

Thật là quá quắt mà!

"Em có biết mình đang làm cái trò gì không? Có biết hai em đều là học sinh gương mẫu của trường không?" Chủ nhiệm Tạ tức điên lên được: "Thầy luôn tin tưởng em, trước đây tâm trí của em chỉ một lòng hướng tới việc học, nhưng bây giờ thì sao, em không thèm xem quy định của trường ra gì luôn hả, hay em đem quẳng lên chín tầng mây luôn rồi!!!"

"Em không đem quy định quăng đi, nhưng thưa thầy, có những việc nằm ngoài tầm kiểm soát ạ."

Không biết ngoài tầm kiểm soát trong miệng anh là đang nói đến việc hẹn hò hay việc hôn nhau ở sân trường, ý trước còn đỡ, nhưng nếu là ý sau thì thật hết chịu nổi.

Chủ nhiệm Tạ nổi tiếng khó tính, chẳng phải cái kiểu "mẹ hiền dạy con" như chủ nhiệm của Mạc San Du, cả buổi trời chỉ biết nói cái gì mà: không được để ảnh hưởng đến việc học tập, sau này chú ý một chút, phải cùng nhau tốt hơn...

Đây mà là răng đe? Rõ ràng là dạy bọn chúng sau này làm gì thì cũng nên kín đáo một chút thì có!

"Lục Tư Hoằng, tôi nói em nghe, tôi ở cái trường này đã mười lăm năm. Chứng kiến biết bao nhiêu cặp đôi như bọn em rồi, đừng nói là đợi đến lúc tốt nghiệp, khi vẫn còn trên ghế nhà trường mà cũng đã tách ra rồi, thậm chí còn có người bỏ học vì không thể đối mặt nữa kìa."

"Em và cô ấy sẽ không như vậy." Giọng Lục Tư Hoằng không rõ cảm xúc, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là một sự tức giận đang kiềm nén, anh không thích cái kiểu mỉa mai đó đem đi liên hệ với chuyện của anh và Du Du.

Chủ nhiệm Tạ nheo mắt lại, làm sao không rõ thái độ muốn chống đối của Lục Tư Hoằng.

Cậu học trò ngoan, giỏi lắm!!!

"Đúng, các người sẽ không như vậy, bất cứ cặp đôi nào bị phát hiện cũng đều dùng một câu khẳng định như thế, nhưng rốt cuộc thì sao... em có biết thế nào không?" Chủ nhiệm Tạ chỉ hận rèn sắt không thành thép, bao nhiêu năm đi dạy, hết đứa này đến đứa khác, tuổi nhỏ không lo học hành, chẳng biết yêu sớm để làm gì, hậu quả sa sút thành tích còn nhẹ, đấy là chưa nói đến những hậu quả lớn hơn mà chính bản thân chúng cũng không thể ghánh vác được: "Các em còn nhỏ, chưa ra ngoài xã hội nếm trải nên không hiểu, cứ cho tình cảm là trên hết, đợi khi tốt nghiệp, lăn lộn với cuộc sống bên ngoài rồi, bao nhiêu đôi có thể cùng nhau vượt qua... rất ít. Em biết vì sao không? Vì cuộc sống đã mài mòn hết thảy tình yêu, không phải tôi hù em, những đều tôi nói đều là sự thật."

Từng lời nói đều vô cùng sắc bén, bằng vào kinh nghiệm đã chứng kiến qua bao nhiêu chuyện, nói đến một tương lai mà người trong cuộc không hề ngờ tới, nhưng nó thật sự xảy ra với rất nhiều người khác, mà không ai biết rằng bản thân có thể may mắn được ngoại lệ hay không.

Nhưng, Lục Tư Hoằng lại rất nắm chắc, chuyện của người khác không liên quan đến chuyện của anh và Du Du, người ngoài không hiểu rõ, càng không có tư cách để phán đoán.

"Nếu là chuyện ở sân bóng làm ảnh hưởng đến mọi người, em sẽ tự kiểm điểm, sau này sẽ không làm ra hành vi quá giới hạn ở trong trường." Ánh sáng cuồn cuộn trong đôi mắt anh là một sự kiên định, nó hừng hực như dung nham không bao giờ dập tắt được. "Còn nếu là việc chúng em hẹn hò, chuyện này xin thầy chớ lo, mặc kệ có bao nhiêu người không thể vượt qua đều không liên quan, em chỉ biết em muốn mang đến tương lai tốt đẹp cho người con gái mà mình thích, không để cô ấy phải trải qua cái gọi là lăn lộn với cuộc sống. Để làm được điều đó, em bắt buộc phải có năng lực, đương nhiên, người con gái mà em thích, nhất định cũng phải ở cạnh em, để cả hai đều cùng tốt hơn."

Nghe coi cậu học trò ngoan nói gì kìa:

Không làm ra hành vi quá giới hạn ở trong trường!

Tức là ngoài trường thì có thể làm ra hành vi quá giới hạn phải không?

Lại nghe coi cái giọng điệu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" này đi, rõ là xem lời ông nói như đàn gảy tai trâu mà.

"Thưa thầy, cho dù chúng em hẹn hò thì cũng sẽ không lơ là việc học, thầy không cần quá lo lắng, em xin phép về lớp ạ." Lục Tư Hoằng nói xong nhẹ cúi đầu, cũng không để cho chủ nhiệm Tạ có cơ hội nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi phòng.

"Đây là cái thái độ gì! Đây là cái thái độ gì!!!" Chủ nhiệm Tạ chỉ vào bóng lưng Lục Tư Hoằng, quát lên.

Mấy giáo viên trong phòng vội đứng lên khuyên ngăn.

"Đừng tức giận, đều là trẻ ngoan hiểu chuyện, dạy bảo một chút là được, đâu cần phải nói mấy lời khó nghe như vậy."

"Đúng đó lão Tạ, anh xem, vừa rồi không phải Mạc San Du rất nghe lời chủ nhiệm Hoa đó sao, đấy là vì người ta biết khuyên nhủ đúng cách, nào có ai như anh chứ."

Chủ nhiệm của Mạc San Du cũng lên tiếng: "Anh cũng biết bọn chúng còn nhỏ, không nhẹ nhàng khuyên bảo được thì thôi, lại đi nói mấy lời đả kích như vậy làm gì, càng kích thích bọn chúng thêm chứ làm sao mà chia tách nổi."

Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, không yêu thì thôi, đã yêu là cứ ngu ngơ nhận định cả đời, không đâm vào tường đến bể đầu thì sao mà biết phân biệt đúng sai.

Chủ nhiệm Tạ bị mấy lời lải nhải làm lùng bùng cả tai, lửa giận đầy một bụng lại chẳng thể phản bác được câu nào, đùng đùng phất tay tỏ ý miễn nghe nữa, tức đến đau cả đầu ngồi thở phì phò.

* * *

Giáo viên vẫn đang giảng bài phía trên bục, nhưng Mạc San Du rõ ràng không để tâm tới, lúc về lớp đến giờ tâm trí cứ lơ đãng đâu đâu.

Vừa đổi tiết, Ngải Lâm tranh thủ thời gian lập tức sáp tới: "Sao thế, nãy giờ nhìn cậu cứ như trên mây ấy."

Mạc San Du nằm rạp trên bàn, thở dài.

"Nói đi." Ngải Lâm hỏi: "Chủ nhiệm đột nhiên gọi cậu đến văn phòng có phải có chuyện gì không?"

Mạc San Du áp mặt lên tay, uể oải gật đầu.

"Chuyện gì?"

Chuyện gì hả, không hỏi thì thôi, càng hỏi càng làm Mạc San Du tức thêm, thế là cô đùng đùng kể lại cho Ngải Lâm nghe, rõ là không thể chấp nhận được: "Chẳng biết là tên khốn nào rình trộm nữa, lại còn chạy đi mách lẻo, quá không có đạo đức rồi."

"Trời đất ơi!" Ngải Lâm vỗ trán, "Nghĩ sao mà lại làm giữa màn trời chiếu đất như thế, không bị bắt gặp mới lạ."

Câu này nghe hơi sai, Mạc San Du không hài lòng: "Cái gì mà "làm" hả, nói cho rõ ý, có tin tôi xẻo miệng cậu luôn không!" Lại còn giữa màn trời chiếu đất cái gì.

"Được rồi, là hôn nhau." Ngải Lâm tò mò: "Cậu thật sự không biết ai mách lẻo à?"

"Tôi biết được là ai thì đã không để yên rồi." Mạc San Du hầm hầm cái mặt.

"Nhưng lúc ấy cậu có thấy ai lãng vãng ở đó ngoài hai người không?"

Mạc San Du nhăn mày, "Tôi còn có thể thấy ai ngoài Lục Tư Hoằng nữa chứ."

Đúng vậy, tình cảnh lúc đó thì Mạc San Du còn có thể thấy ai ngoài tên mặt lạnh nữa chứ, Ngải Lâm bất lực lắc đầu, đúng là điên rồi mới hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.

"Vậy thì do cậu xui xẻo rồi." Ngải Lâm hả dạ cười hề hề: "Tự làm bậy tự chịu."

"Ai nói với cậu là làm bậy? Đó là tình cảm trào dâng." Mạc San Du nhấn mạnh: "Là tình cảm trào dâng đó cậu hiểu không?"

"Được, được, là tình cảm trào dâng khó kiềm nén." Ngải Lâm cười sặc sụa, qua một lúc mới hỏi tiếp: "Thế nhưng Lục Tư Hoằng thật sự dọn hết tuyết cho cậu á?"

Mạc San Du gật đầu, vừa nhắc tới thì vẻ mặt vui sướng thấy sợ.

"Không nghĩ đến tên mặt lạnh đó lại còn có thể làm chuyện lãng mạn như vậy." Ngải Lâm cảm thấy đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong rồi.

"Đừng có suốt ngày tên mặt lạnh, tên mặt lạnh, không cho phép cậu gọi như thế nữa." Mạc San Du quyết tâm phải sửa miệng Ngải Lâm: "Cậu ấy có tên, là Lục Tư Hoằng."

"Tôi cứ gọi tên mặt lạnh đó thì sao?" Ngài Lâm lườm cô, "Cũng chẳng cần gọi trìu mến làm gì." Cứ nhìn mặt là không thích, đều tại tên đó làm chìm thuyền của cô ấy.

Mạc San Du còn muốn mở miệng tranh cãi thì giáo viên của môn sau đã vào lớp, chỉ có lặng lẽ thể hầm hừ với cô ấy.

Buổi tối lớp Lục Tư Hoằng chỉ có hai tiết, giáo viên vừa ra khỏi cửa thì mọi người cũng lục đục ôm cặp đi về.

Đỗ Tâm thấy vẫn còn sớm, biết Lục Tư Hoằng chắc chắn sẽ chờ Mạc San Du, nhưng dù vậy, cô ta vẫn cắn môi đi tới.

"Lục Tư Hoằng."

Trên vai đeo balo, Lục Tư Hoằng xoay đầu lại.

"Cũng còn sớm, cậu... có muốn đến thư viện không?"

"Đang định đi." Lục Tư Hoằng gật đầu, anh đến thư viện để ngồi chờ Du Du, sẵn tiện giết thời gian.

Đôi mắt Đỗ Tâm loé sáng: "Tôi cũng đang có ý định đó, cùng đi nhé."

Thư viện không phải của Lục Tư Hoằng, anh không thể nói không được, chỉ bâng quơ cất lời, có vẻ không để tâm lắm: "Vậy à." Sau đó xoay đầu đi luôn, anh không cấm người khác đến đó được, nhưng đi cùng thì không, mắc gì phải đi cùng, tự đi một mình đi.

Mà rõ ràng Đỗ Tâm ngây thơ không biết được suy nghĩ của Lục Tư Hoằng, còn cho rằng anh ngầm đồng ý, dù sao thì anh cũng vốn là người trầm lặng ít nói mà.

Lục Tư Hoằng ngồi vào chỗ anh và Mạc San Du thường ngồi, vừa ngồi xuống thì phía đối diện lập tức có người. Lục Tư Hoằng ngẩng đầu, đầu mày tỏ rõ không hài lòng: "Sao cậu lại ngồi ở đây?"

Đỗ Tâm ngẩn ra, "Tôi... tôi ngồi cùng cậu mà."

Bây giờ là buổi tối, thư viện vắng người, không thiếu chỗ ngồi.

"Ngồi chỗ khác đi, tôi muốn ngồi một mình." Lục Tư Hoằng vẫn còn khó chịu vì vô cớ bị ghép đôi với Đỗ Tâm, nhưng nói chuyện vẫn xem như còn chừa mặt mũi, nếu không thì đã nói thẳng "không muốn ngồi cùng" rồi.

Nhưng, Đỗ Tâm lại lần nữa không hề biết điều, lúng túng nói: "Không thể ngồi cùng được ư? Tôi... tôi không làm ảnh hưởng cậu đâu."

"Nhưng tôi không muốn ngồi cùng người con gái khác, ngoại trừ bạn gái tôi." Trước khi mở sách, Lục Tư Hoằng nhàn nhạt nói một câu: "Còn rất nhiều bàn khác cho cậu chọn đó."

Lời của anh như quăng một cái tát vang dội vào mặt Đỗ Tâm, bỏng rát đau đớn, cô ta cắn môi, đôi mắt dần đỏ lên, lúc này Lục Tư Hoằng chợt ngẩng đầu, từ trong ánh mắt của anh chẳng có chút xíu nào thương tiếc, ngược lại cô ta còn nhìn thấy anh đang khó chịu, sợ anh buông lời nhẫn tâm thêm nữa, cô ta vội vàng đứng dây: "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi." Sau đó cũng không tìm bàn khác, gấp rút dọn đồ trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.

Khoảnh khắc quay người, cô ta vội quệt nước mắt, không thể che giấu đi tia căm giận.

Bạn gái tôi!

Lục Tư Hoằng, sao cậu còn dám nói thuận miệng như vậy, chẳng lẽ chủ nhiệm giáo huấn cậu chưa đủ ư?

Phải, cảnh tượng hai người hôn nhau vào đêm hôm qua cô ta thấy rất rõ, trong lúc ấm đầu đã chạy đi mách với chủ nhiệm. Nhưng cô ta chỉ viết một tờ giấy, thừa dịp vào văn phòng đặt lên bàn chủ nhiệm, dù cô ta rất tức giận, nhưng lại không có gan chạy đi giáp mặt mà mách lẻo, cho nên mới nghĩ ra cách như vậy. Chủ nhiệm Tạ là một người nổi tiếng nghiêm khắc lại nóng tính, cho dù chỉ là một tờ giấy không có chứng cứ, nhưng dựa vào việc Lục Tư Hoằng là học trò cưng của ông, thì ông cũng phải hỏi rõ, chắc chắn sẽ không để cho cậu ấy đi sai đường.

Lục Tư Hoằng không nên ở cùng Mạc San Du, rõ ràng Mạc San Du đã có một trúc mã kè kè bên cạnh mỗi ngày, sao lại có thể mặt dày mày dạn hẹn hò cùng Lục Tư Hoằng, cậu ấy là một người kỷ cương cỡ nào, vậy mà ngang nhiên hôn nhau ở trong trường không sợ bị ai bắt gặp, Đỗ Tâm đem mọi chuyện quy lên đầu Mạc San Du, chắc chắn là do cậu ta lôi kéo, phải tìm cách cảnh tỉnh Lục Tư Hoằng, nếu không chỉ sợ cậu ấy bị Mạc San Du hại mất.

Nhưng mà bây giờ xem ra, Lục Tư Hoằng chẳng còn biết cái gì ngoài Mạc San Du, ngay cả lời giáo huấn của chủ nhiệm cũng bỏ ngoài tai.

Bạn gái cậu ư? Cậu chắc chắn là bạn gái cậu mà không phải bạn gái Trình Gia Khải sao?

Lục Tư Hoằng là một tên ngốc bị Mạc San Du xoay mòng mòng, tôi hy vọng cậu sẽ sớm bị cậu ta đá đến nước mắt chảy thành sông, lúc đấy cậu mới sáng mắt ra.

Lúc Mạc San Du đến thư viện, Lục Tư Hoằng đang đeo phone nghe nhạc, mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, Mạc San Du rón rén chạy đến, nhưng ý đồ còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Lục Tư Hoằng phát hiện ra, cô bĩu môi, tuỳ tiện đặt găng tay trên bàn.

Lục Tư Hoằng gỡ một bên tai nghe xuống, Mạc San Du với tay tới: "Đang nghe gì vậy?"

Lục Tư Hoằng đưa cho cô nghe, "Anh đồng ý." Anh đang nói tên bài hát. Nhưng Mạc San Du lại bày ra vẻ mặt hết sức giả vờ: "Đồng ý gì cơ?"

Lúc này, thanh giọng da diết của Vương Kiệt đang hát đến đoạn:

Anh nguyện lòng vì em, nguyện vì em

Anh nguyện ý vì em mà quên cả tên họ mình

Mạc San Du cười tủm tỉm, "Hiểu rồi, hiểu rồi, muốn dùng lời bày hát bày tỏ nỗi lòng với tôi phải không?"

Lục Tư Hoằng tuỳ ý cô, anh cất di động và tai nghe đi, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ, anh vừa cầm balo, phát hiện trên cổ cô không có khăn choàng liền hỏi: "Khăn choàng của cậu đâu?"

"À, bị sữa chua làm bẩn rồi."

"Cậu là con nít hả?" Lục Tư Hoằng cau mày, vừa nói vừa cởi khăn choàng của mình ra: "Uống sữa chua mà cũng có thể làm đổ, hay thật."

Mạc San Du thấy anh nhường khăn choàng cho mình, cô ngửa cổ ra sau, từ chối: "Không cần đâu, tôi không lạnh mà."

"Ngoan." Lục Tư Hoằng sờ má đang đỏ ửng vì lạnh của cô, nhanh chóng choàng khăn lên cho cô, "Bị lạnh cóng bây giờ."

"Vậy còn cậu thì sao?"

"Tôi da dày thịt béo, vẫn chịu được." Lục Tư Hoằng hàm hồ nói.

Mạc San Du nhe răng, sờ loạn trên người anh: "Béo chỗ nào, béo chỗ nào, có chỗ nào béo đâu, đây là thịt chắc mà... không, không, là cơ săn chắc."

"Ừ, cơ săn chắc." Chỉnh sửa khăn choàng xong, Lục Tư Hoằng hài lòng gật đầu, lại hỏi: "Bịt tai của cậu đâu?"

Mạc San Du xoay người lại, Lục Tư Hoằng hiểu ý vói tay vào balo của cô, sau đó giúp cô đeo bịt tai vào.

Rèm mi đen nhánh phủ trên đôi mắt trong suốt sáng rực như ánh đèn lưu ly, khăn choàng cổ che gần nửa gương mặt của cô, lộ ra gò má đáng yêu nhẫn mịn như ngọc, cái bịt tai bằng lông mềm mại áp lên càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô, nhất thời làm Lục Tư Hoằng chăm chú nhìn không chớp mắt, cõi lòng như có sợi tơ nhẹ nhàng phẫy vào, ngưa ngứa tê dại.

Mạc San Du ấn ấn bịt tai, lại thấy Lục Tư Hoằng đang ngơ ngác, cô quơ tay trước mặt anh: "Cậu sao thế?"

Bàn tay đang đang giơ lên bị Lục Tư Hoằng nắm lại, anh thoảng giọng: "Không có gì."

"Ồ." Mạc San Du kéo tay anh, hai chân đứng một chỗ không yên, "Đi về thôi."

"Đeo găng tay vào đã." Lục Tư Hoằng giữ cô lại, lấy găng tay đeo vào cho cô, sau khi nhìn cô được che chắn chu toàn, anh mới nắm tay cô, nhẹ giọng: "Đi thôi."

Nhưng Mạc San Du có hơi là lạ, cô liên tục nhìn trước ngó sau, ra đến cửa vẫn như vậy, Lục Tư Hoằng không kiềm được, có chút tò mò: "Cậu làm gì vậy?"

"Nhìn xem có ai thấy không." Mạc San Du nói: "Lúc sáng cậu có bị chủ nhiệm mắng không?" Hỏi thế thôi chứ cô biết thừa, cả trường có ai không rõ về tính khí của chủ nhiệm Tạ.

"Một chút." Lục Tư Hoằng không nói cho cô biết những lời của chủ nhiệm Tạ.

"Một chút?" Chủ nhiệm Tạ nổi tiếng khó tính nhưng đối với đám học sinh giỏi thì biểu hiện y như người cha hiền, Mạc San Du nghĩ nghĩ, có lẽ cũng tin tưởng lời anh nói, cô gật đầu: "Ồ."

"Nhưng mà cái kẻ đi mách lẻo thật thiếu đạo đức quá đi." Cô nhăn mặt với Lục Tư Hoằng.

Lục Tư Hoằng gật đầu, lại nghe Mạc San Du lầu bà lầu bầu: "Sau này phải cẩn thận một chút." Khoé môi của anh ẩn chứa một tia cười ẩn ý, đồng tình với cô: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Mạc San Du lại dáo dác nhìn đông ngó tây, cô kéo tay Lục Tư Hoằng: "Đi thôi, đi thôi, lạnh quá."

Đêm tuyết rơi, hai người cùng đạp xe song song, chầm chậm gần nhau, đôi bàn tay khẽ nắm, đôi mắt cất chứa sự dịu dàng vô bờ bến của Lục Tư Hoằng đắm chìm trong nụ cười rực rỡ như tia nắng ấm của Mạc San Du.

_____

Cảm thán một chút: những lời chủ nhiệm Tạ đã nói chính là những lời năm đó giáo viên đã dùng để răng đe tôi và mối tình đầu. Chỉ là khi ấy cả hai đều không có dũng cảm nói ra như A Hoằng, nhưng những lời của A Hoằng lại là suy nghĩ của tôi vào lúc ấy. Được rồi, thật ra thì họ chỉ sợ học trò ngoan của họ bị tôi kéo xuống nước mà thôi. Nhưng dù sao thì họ cũng đã đúng, quả thật sau này đường ai nấy đi, không gặp lại và cũng không muốn gặp lại. Khi ấy tuổi trẻ nhiệt huyết, đã yêu thì kiên quyết nhận định cả đời, chết cũng không buông tay. Nhưng, thêm vài cuộc tình thì cả đời ấy rồi cũng sẽ vào quên lãng mà thôi. Có ai còn nhớ đến khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất, người ấy không ngại nắng mưa mà đến chứ.

Bài hát Lục Tư Hoằng nghe là bài "Anh đồng ý", bản của Vương Kiệt.