Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?

Chương 20: Hẹn gặp lại, Chung Nịnh




Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa bản dịch: Andrea

21

Lúc tiểu thiếu gia tìm tới nightclub, Ngu Hành Chu cũng không kinh ngạc mấy.

Hắn không tới tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia, cũng không tới cuộc hẹn vào buổi tối với tiểu thiếu gia.

Buổi tối tiểu thiếu gia đến nhà hàng đã hẹn trước, chọn một chỗ yên tĩnh nhất, toàn bộ nhà hàng chỉ còn một mình cậu, trên bàn đặt mấy ngọn nến mờ ảo, bên ngoài mưa phùn rỉ rách, hoa tường vi trong khuôn viên nở rộ, cánh hoa rụng xuống nền sỏi màu trắng bên đường.

Tách trà trước mặt tiểu thiếu gia đã lạnh từ lâu.

Cậu đợi một tiếng, Ngu Hành Chu cũng không tới.

Cậu đã biết Ngu Hành Chu sẽ không tới.

Ngu Hành Chu chưa bao giờ đến trễ, như thế này là vì hắn muốn bội ước.

Tiểu thiếu gia đứng lên, lúc đi ra ngoài người hầu bung dù cho cậu, nhưng cậu tự cầm lấy, quả chanh nhỏ trên mặt đồng hồ lắc qua lắc lại.



Hôm nay Ngu Hành Chu vốn muốn tới tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia, hắn đã chọn bạn gái xong rồi, là một người đẹp hoàn toàn khác tiểu thiếu gia, thành thục phong tình vạn chủng, da thịt màu bánh mật và tóc quăn dài màu đen, mùi thơm trên người ngào ngạt câu nhân.

Nhưng mà khi tay cô ta với lên trên, Ngu Hành Chu nhớ lại ban đêm hôm đó, tiểu thiếu gia mặc áo ngủ màu trắng nhào vào trong lòng ngực hắn, hương chanh tươi mát trên người phả ra, tóc màu nâu mềm mại dán vào cằm của Ngu Hành Chu, mềm mềm giống như tơ lụa vậy.

Nhưng cuối cùng hắn lại không đi, mỗi năm tiểu thiếu gia chỉ có một lần sinh nhật như vậy, một khi hắn lên sân khấu, chính là lúc phải ngả bài với tiểu thiếu gia.

Lúc tiểu thiếu gia đi vào nightclub, Ngu Hành Chu vừa mới uống ly rượu thứ ba xong, tửu lượng của hắn rất tốt, uống ba ly rượu không khác gì đang uống nước.

Nhưng khi hắn thấy tiểu thiếu gia bước vào từ cửa, trên người mặc áo sơ mi màu đen, lộ ra xương quai xanh thon dài và cần cổ mảnh khảnh, xinh đẹp đến mức không phù hợp với một nơi như thế này.

Tiểu thiếu gia không mặc cái áo da báo buồn cười giống như trước đây nữa, nhưng mà trên cổ tay áo sơ mi vẫn có hai bộ xương khô nho nhỏ, tóc được xử lý cẩn thận, trên lỗ tai đính một cái khuyên tai màu đen.

Cậu đã tỉ mỉ chỉnh trang qua.

Ngu Hành Chu nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay của tiểu thiếu gia, hắn đã cho đặt làm riêng, mặt ngoài có một quả chanh nhỏ sáng lóng lánh, nhưng mặt trái của đồng hồ lại được khắc một chữ “Z”.

Chữ cái đầu của Chung Nịnh là “Z”, Chu trong Ngu Hành Chu cũng là “Z”.

(Chung Nịnh – zhōngníng, Ngu Hành Chu – yúhángzhōu)

Đây là tư tâm không thể miêu tả của hắn.

Hiện giờ thấy tiểu thiếu gia chỉnh trang một thân như vậy xuất hiện, giống như thật sự đã trưởng thành trong một đêm, trên người còn đeo món quà mà hắn tặng.

Ba ly rượu mà Ngu Hành Chu nuốt xuống bụng đột nhiên nóng rực, nóng tới mức khiến đầu hắn trở nên mơ hồ, nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia.



Tiểu thiếu gia thấy bên cạnh Ngu Hành Chu có hai mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp ngồi hầu rượu, trong lòng có hơi nghẹn khuất, bạch bạch bạch chạy tới, lần đầu tiên không nói lễ phép đẩy người khác ra.

Cậu còn nhỏ tuổi, lớn lên trông cũng non nớt, cho dù cố ý trang điểm thành thục nhưng vẫn giống như đang làm nũng. Hai mỹ nhân cười khẽ vài tiếng, đều tránh sang một bên.

Bọn họ đã quá quen thuộc với mấy chuyện gió trăng rồi, Ngu Hành Chu và vị tiểu thiếu gia đột nhiên chạy tới này, ai cũng không phải là người mà bọn họ có thể chọc được, hai người thức thời tránh ra một bên, nhưng cũng không đến mức quá xa, như có như không đánh giá bọn họ.

“Anh đã nhận lời tới tham dự tiệc sinh nhật của em.” Tiểu thiếu gia không vui lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hoàn toàn ý thức được tâm tư của Ngu Hành Chu, còn ôm ý nghĩ ngây thơ, cảm thấy Ngu Hành Chu chỉ đang lừa cậu, sợ cậu giận mới không tới gặp cậu.

Cậu cũng muốn giận lắm, nhưng khi cúi đầu nhìn quả chanh nhỏ tròn trịa trong mặt đồng hồ đeo trên tay…

“Em không giận anh,” cậu kéo tay Ngu Hành Chu, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không đúng, “Bữa tối ban nãy anh cũng không đến khiến em có hơi tức giận.”

Cậu không hiểu vì sao Ngu Hành Chu lại dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn cậu chằm chằm, giọng nói cũng mềm xuống, có hương vị trấn an, “Em biết anh là Ngu tiên sinh, chị em nói anh rất lợi hại, mới không phải là Ngưu Lang gì đó. Nhưng em thích anh, vốn dĩ cũng không phải bởi vì anh là Ngưu Lang.”

“Em chỉ thích mình anh thôi, Ngu Hành Chu.”

Cậu cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, bộ dạng giả vờ thành thục lập tức lộ ra, “Dù anh có đưa em đồng hồ sang quý hay là hoa dại ven đường, em đều sẽ vui vẻ nhận lấy. Anh là Ngưu Lang hay là Ngu tiên sinh, cũng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện em thích anh.”

Ngu Hành Chu nắm chặt chén rượu, dạ dày hắn bỏng cháy một mảnh, thậm chí còn lan tới ngực hắn, trái tim kia nhảy lên thình thịch.

Hắn gần như định đáp lại phần thâm tình của tiểu thiếu gia theo bản năng, muốn giao cả tính mạng này vào tay của tiểu thiếu gia, mặc cậu sử dụng.

Nhưng gương mặt tái nhợt lạnh băng của Lê Phồn, đập xuống mặt sông, hắn cầm lấy đao cắm vào bụng của người khác, tơ máu trộn lẫn nước mưa chảy xuống mặt đất ô trọc…

Lại nhìn Chung Nịnh, tiểu thiếu gia của hắn.

Ngu Hành Chu nhìn gương mặt sạch sẽ trắng nõn của tiểu thiếu gia, cậu xinh đẹp như đóa hoa lê mềm mại nhất, trong sáng thuần khiết như giọt sương bông tuyết.

Hôm nay cậu mới mười tám tuổi.

Mà Ngu Hành Chu hắn đã ba mươi hai.

Tiểu thiếu gia mà rơi vào tay hắn, không khác gì một đóa hoa lê tuyết trắng bị một con rắn độc xảo trá nuốt trọn vào bụng.

“Chung tiểu thiếu gia, sao cậu vẫn không chịu hiểu vậy, trò chơi đã kết thúc rồi.” Ngu Hành Chu nhắm mắt lại, khi mở ra hắn chính là vị Ngu tiên sinh – nụ cười trên mặt tựa Tu La.

Ngu Hành Chu gõ gõ mặt bàn, bartender thức thời mở ngăn kéo ra, rút một phần hợp đồng ra đưa cho Ngu Hành Chu.

Đó là hợp đồng bao nuôi giữa tiểu thiếu gia và Ngu Hành Chu.

Mặt trên còn có chữ ký của tiểu thiếu gia, nghiêm túc thanh toán năm mươi vạn, sau lại bổ sung thêm một trăm vạn nữa, bao nuôi Ngu Hành Chu ba tháng.

Hiện giờ đã tới kỳ hạn.

Ngu Hành Chu đốt bản hợp đồng kia, tùy tay vứt vào thùng rác ở ngay trước mặt cậu.

Sắc mặt Bartender vặn vẹo, rất muốn nói rằng: ông chủ à, ngài đừng đốt lửa trong quán thế chứ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Ngu Hành Chu lại không dám nói lời nào.

Xoay người sang chỗ khác lau ly pha lê, làm bộ không phát hiện Tu La tràng ở sau lưng.

Tiểu thiếu gia ngơ ngác nhìn bản hợp đồng kia.

Thật ra cậu cũng đoán được Ngu Hành Chu không phải Ngưu Lang, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng, chỉ cần Ngu Hành Chu không nói, mình cũng không nói, quan hệ bao nuôi ái muội không rõ này của bọn họ vẫn có thể tiếp tục, chờ tới một ngày nào đó sẽ có thể công khai, cậu có thể quang minh chính đại nắm tay của Ngu Hành Chu, nói đây là bạn trai của tôi.

Nhưng Ngu Hành Chu lại đốt hợp đồng.

Cậu nhìn gương mặt của Ngu Hành Chu, rõ ràng là thật gần, lại cảm thấy thật xa xôi, giọng nói của Ngu Hành Chu rất gần, nhưng lại giống như từ nơi rất xa.

Cậu nghe thấy Ngu Hành Chu nói, hắn chưa bao giờ thích tiểu nam sinh cuồng dã gì đó, hắn thích bạn giường ngoan ngoãn nghe lời. Mà giống con cháu gia tộc lớn giống như tiểu thiếu gia, hắn sẽ không chạm vào dù chỉ một chút, bởi vì quá phiền phức.

Cậu còn nghe thấy Ngu Hành Chu nói, hắn không ngờ sẽ khiến Chung tiểu thiếu gia thích mình, chiếc đồng hồ kia coi như là quà xin lỗi cậu, là hắn lỗ mãng, nhất thời chơi ác ý, lừa dối cậu.

Hiện giờ hợp đồng đã hết thời hạn, kiên nhẫn của Ngu Hành Chu cũng đã chạm nóc rồi, nên kết thúc trò đùa này thôi.

Hắn không tới tiệc sinh nhật, không đến nơi hẹn ăn tối, không phải bởi vì sợ tiểu thiếu gia giận, mà là cảm thấy không cần thiết.

“Về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa, Chung tiểu thiếu gia.”

Ngu Hành Chu lau nước mắt thay tiểu thiếu gia, nhưng cũng nhanh chóng lùi lại. Sau khi nước mắt của tiểu thiếu gia rời khỏi hốc mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo, dính trên hàng lông mi dài rậm, lại cọ ở trên mu bàn tay của Ngu Hành Chu.

Chung Nịnh nói không nên lời, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

Cậu nhìn thấy một màn khiến cậu tan nát cõi lòng, mỹ nhân vừa mới rời khỏi Ngu Hành Chu lại thò người qua, eo mảnh như dương liễu, nhu nhược không xương ngã vào trong lồng ngực của Ngu Hành Chu, hôn hắn.

Bàn tay của mỹ nhân kia thăm dò vào bên trong áo sơ mi của Ngu Hành Chu, cái mông cọ xát trên đùi Ngu Hành Chu, môi của hai người dán sát nhau, giữa khe hở còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi hai người đang dây dưa.

Ngu Hành Chu ôm cô ta lên, bartender đứng bên cạnh nhanh nhạy dâng thẻ phòng lên bằng hai tay, “Phòng 3149 trên lầu vẫn luôn để trống.”

Ngu Hành Chu ôm mỹ nhân vẫn luôn cười duyên làm nũng, không hề an ủi Chung Nịnh đang lặng lẽ rơi lệ.

“Chờ lát nữa đưa Chung tiểu thiếu gia về nhà.” Hắn dặn dò, mỹ nhân trong lòng ngực còn hôn gió tiểu thiếu gia.

Ngu Hành Chu hôn hôn mỹ nhân, “Đừng có linh tinh.”

Sau đó hắn liền ôm người ta đi mất, để lại một mình Chung Nịnh đứng đó.

Chung Nịnh vẫn luôn im lặng.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, cậu cũng đã đặt phòng trước ở khách sạn rồi, bên trong bố trí hoa hồng hồng nhạt và bóng bay, Thẩm Văn Hiên vừa cười cậu có tâm hồn thiếu nữ vừa giúp cậu rải cánh hoa hồng, hai người bận bịu cả một buổi trưa.

Cậu muốn trải qua đêm đầu tiên sau khi thành niên cùng Ngu Hành Chu, cậu muốn dựa vào trong lòng ngực của Ngu Hành Chu để ngủ một giấc, nói với hắn rằng sau này cậu là người lớn rồi – anh có thể để em chính thức theo đuổi anh được không.

Cậu thậm chí không mong đợi Ngu Hành Chu sẽ đáp ứng làm bạn trai cậu ngay lập tức.

Cậu chỉ muốn Ngu Hành Chu sẽ cho cậu một cơ hội, để cậu theo đuổi hắn.

Nhưng Ngu Hành Chu lại chẳng chịu cho cậu lấy nửa phần cơ hội.

Bartender đứng bên cạnh thấy Chung Nịnh vẫn luôn rơi nước mắt, đau lòng đến không biết làm sao cho tốt. Hắn có đứa em trai họ lớn cũng tầm Chung Nịnh, mấy ngày trước thất tình cũng khóc như vậy.

“Ông chủ nhà chúng tôi thật sự không thích hợp yêu đương,” hắn không nhịn được nói xấu sau lưng ông chủ, muốn an ủi tiểu thiếu gia, “Từ lúc tôi biết hắn, bạn giường bên cạnh hắn đều không được giữ quá ba tháng. Gia thế của Chung thiếu gia như ngài rất tốt, mấy nữ sinh thích ngài, a, còn cả nam sinh cũng sẽ nhiều lắm phải không, ngài hãy quên ông chủ nhà chúng ta đi, hắn không phải người tốt.”

“Tôi gọi người đưa ngài về nhà nhé?” Bartender hỏi.

Chung Nịnh lắc đầu.

Sau một lúc lâu, cậu lại gật đầu. Cậu cởi đồng hồ trên tay xuống, đẩy cho bartender.

Cậu không được làm quả chanh nhỏ của Ngu Hành Chu nữa rồi.

“Trả lại cho hắn giúp tôi đi.”

Cậu rời khỏi quán, đèn điện bên ngoài đã sáng lên hết rồi.

Một chiếc xe hơi màu đen chờ tiểu thiếu gia vào chỗ.

Tiểu thiếu gia nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình ở trên cửa sổ xe đen, vô cùng xấu xí, quả thực khác mỹ nhân trang điểm tinh xảo kia của Ngu Hành Chu một trời một vực.

“Tới khách sạn Hi Thành.” Cậu khàn giọng nói.

Cậu đã đặt một phòng ở đó, bên trong rải đầy hoa hồng, cậu muốn đi xem.

Cậu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ có lẽ Ngu Hành Chu đã ôm mỹ nhân lăn lên giường rồi.

Cậu thống khổ nhắm mắt lại, nhỏ giọng khóc lên, rồi sau đó càng ngày càng không nhịn được, rốt cuộc biến thành gào khóc.

Cậu mới mười tám tuổi, còn chưa học được kĩ năng mặt không đổi sắc giống như Ngu Hành Chu, cậu bị uất ức nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể không biết làm sao mà khóc nấc lên.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì mới là dàn ý, có một vài chỗ chưa kịp triển khai để viết. Vì sao Ngu Hành Chu không dám ở bên tiểu thiếu gia? Một lão cẩu giống như Ngu Hành Chu cũng cảm thấy tuổi của mình lớn hơn tiểu thiếu gia quá nhiều. Hiện tại tiểu thiếu gia còn nhỏ nên mới thích hắn, chờ cậu trưởng thành, gặp được người tốt hơn rất có thể sẽ rời khỏi hắn, hắn cảm thấy mình không chịu nổi chuyện đó. Còn có một nguyên nhân là do Lê Phồn, khi Lê Phồn chết, Ngu Hành Chu cũng coi như đã công thành danh toại, nhưng Lê Phồn vẫn chết thực thảm. Cho nên hắn có bóng ma tâm lý, cảm thấy mình đã tạo nghiệt quá nhiều, cho dù quyền thế ngập trời, nghiền chết toàn bộ đối thủ, nhưng vẫn luôn lo lắng liệu có cá lọt lưới hay không. Tiểu thiếu gia ở bên hắn, nếu gặp phải nguy hiểm vậy e là mệnh của Ngu Hành Chu sẽ không còn nữa. — Nhưng mà chị gái Chung gia sẽ dạy hắn làm người.

[/SPOILER]

*Chuyện hậu trường* 

Sau khi beta xong Andrea said: Đm sao 18 dồi mà cậu dịu dàng trong sáng thế Chung Nịnh, tôi chưa 16 đã ăn chơi đàn đúm mặt không đổi sắc láo lếu tỏ ra lạnh nhạt với crush dù lòng đau như cắt đầy ham mê huhuhuhuhuh tình là đau thương quá đi.

Mị: =))) [cười ẻ].