Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?

Chương 8: Hình như em càng ngày càng thích anh hơn




Edit: Agehakun

Beta: Andrea

10.

Chờ công mần mò hộp chocolate kia tới khi có thể ăn, thời gian đã trôi qua nửa tháng rồi.

Chung quy thì hắn cũng không phải một Ngưu Lang hàng thật giá thật, mỗi ngày trong công ty đều có việc chờ hắn xử lý, cuộc hẹn hò giữa tiểu thiếu gia và hắn đã bị hắn dời đi rất nhiều lần.

Mỗi lần như thế tiểu thiếu gia đều không tức giận, giọng nói cách di động truyền tới nghe không ra có chỗ nào không vui, chỉ dịu dàng đáp, “Vậy em sẽ đợi tới khi anh có thời gian rảnh.”

Cậu không nói cho công lần trước cậu thi được thứ hai toàn thành phố, trường học cho tiền thưởng. Cậu cầm đi mua một cái khăn lụa cho chị cả, lại mua thêm một cái cà vạt cho công, hiện giờ cái cà vạt kia đặt ở trong cặp sách của cậu, mà cậu thì vẫn luôn không tìm thấy cơ hội để tặng nó cho công.

Thứ sáu, công rốt cuộc cũng có thời gian tới đón tiểu thiếu gia đi ăn cơm.

Tiểu thiếu gia đeo cặp sách ngoan ngoãn chờ hắn, đồng phục đã thay rồi, mặc một thân quần dài áo dài đen nhánh, còn đeo một bộ kính râm che khuất nửa khuôn mặt, muốn để cho mình có vẻ đẹp trai mà lại cực ngầu.

Nhưng cậu lại đứng thẳng tắp, giống tiểu Bạch Dương* quy quy củ củ, trong miệng còn ngậm một cây kẹo que.

(*Tiểu Bạch Dương: Chỉ các anh lính sáng sủa đẹp trai ngời ngời.)

Công đoán là vị dâu tây, tiểu thiếu gia thích dâu tây.

Công dừng xe ở trước mặt cậu, ánh mắt tiểu thiếu gia sáng rực lên một chút, còn ngậm kẹo que, giọng nói có hơi khó nghe, khen nói, “Hôm nay anh thật đẹp trai.”

Công mới rời khỏi công ty, mặc âu phục, tóc vuốt lên, cả người toát lên vẻ thành thục cẩn trọng hơn là ngày thường, chỉ là đôi mắt vẫn không giống như những doanh nhân, luôn có chút gì đó tàn nhẫn giấu ở bên trong.

Nhưng hắn được tiểu thiếu gia khen một câu, cặp mắt kia liền cong lên, tan đi rất nhiều lạnh lẽo.

“Cậu cũng rất đẹp trai.” Hắn kéo kính râm của tiểu thiếu gia xuống, bên dưới là một gương mặt tinh xảo trắng nõn, đôi mắt to tròn, sáng lên giống như trân châu đá quý. Hắn hôn tiểu thiếu gia một cái, gương mặt của tiểu thiếu gia liền đỏ lên.

Công mang tiểu thiếu gia tới một nhà hàng thuộc quyền sở hữu của mình, có tính bảo mật rất tốt. Vừa đi vào liền có người tiến lên tiếp đón, nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đi theo bên cạnh công, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Mang người bạn nhỏ tới ăn cơm.” Công nói, đưa tiểu thiếu gia tới vị trí ngồi xuống.

Tiểu thiếu gia thật ra muốn nghe công gọi cậu là bạn trai hơn, người bạn nhỏ nghe có vẻ như nhỏ hơn công rất nhiều.

Nhưng lúc công gọi cậu như vậy, giọng nói rất dịu dàng. Cho nên khi mà tiểu thiếu gia ngồi xuống, lại không giữ được phong cách cuồng dã, cười hết sức vui vẻ.

Trên tay cậu hôm nay không dán hình, ngón tay xinh đẹp và cánh tay đều vươn ra, dưới ánh đèn trắng đến mức giống như một khối bơ đang tan chảy.

Công vừa gọi món vừa nhìn cậu, cảm thấy tiểu thiếu gia thật nhỏ, rõ ràng sắp thành niên tới nơi rồi, nhưng mà ôm cái ly uống nước lại giống như một con mèo nhỏ.

Hai cái bóng của bọn họ chiếu vào cửa kính, hắn là một người đàn ông thành thục âu phục giày da, khóe mắt đuôi lông mày đều có vết nhăn do năm tháng đọng lại. Mà tiểu thiếu gia vẫn còn ngây thơ, đang ở độ tuổi xinh đẹp hơn cả hoa.

Công cảm thấy hôm qua anh cả mắng không sai chút nào, hắn còn không phải là một lão lưu manh đạp hư nụ hoa sao.

Hắn vừa nghĩ vậy, vừa đưa hộp chocolate bị dấu giếm hồi lâu cho tiểu thiếu gia. Đây cũng là lần đầu tiên hắn tặng chocolate cho người khác.

Công không biết thời điểm hắn làm chocolate ở trong phòng bếp, đám thủ hạ của hắn vừa hoài nghi đầu óc của lão đại bị hư, vừa lén lút liên hệ với những người khác, nói bọn họ có thể sẽ có đại tẩu sớm thôi.

Nhóm cấp cao cùng đi theo công dốc sức làm việc rất có tâm đắc, “Có bao giờ mấy người thấy lão đại tiêu phí nhiều công sức như vậy chưa, có khi nào mà hắn không thích lấy tiền đập người hả. Ngay cả thứ đồ mà mấy em gái nhỏ yêu thích giống như chocolate lão đại đều chịu làm, không phải là “đổ” rồi thì còn là cái gì được nữa chứ?”

Mấy chuyện ở sau lưng này công cũng không biết, hắn chỉ biết là, khi tiểu thiếu gia – người mà hắn rất thích – thu được chocolate, gương mặt lập tức sáng lên. Trắng nộn nộn, chỉ có môi là tươi tắn đỏ nhuận, xinh đẹp giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.

Công bất chợt nở nụ cười, vị tiểu thiếu gia ở trước mắt hắn rõ ràng là người sinh ra đã ngậm muỗng vàng, không biết đã gặp qua bao nhiêu thứ đồ xa xỉ tinh quý, kết quả lại chỉ vì một hộp chocolate chưa đến một ngàn mà vui vẻ không thôi.

Trong nháy mắt đó, hắn rất muốn hôn tiểu thiếu gia một cái.

Môi của tiểu thiếu gia, nhất định còn ngọt hơn cả chocolate.



Cơm nước xong, tiểu thiếu gia mở hộp chocolate kia ra, nhét vào trong miệng mình, lại nhét một cái vào trong miệng của công, sau đó lập tức gói kín hộp chocolate kia lại.

Công liếc cậu một cái, có phần hoài nghi tiểu thiếu gia sẽ coi hộp chocolate này thành đồ sưu tầm, chung quy thì cách nghĩ của tiểu thiếu gia luôn có phần không giống hắn.

Lúc này bọn họ đang tản bộ quanh bờ sông, tiểu thiếu gia muốn tới quảng trường cạnh bờ sông. Gió đêm nơi này thổi thực thoải mái.

Bờ sông có nơi chuyên môn dành cho thả đèn, còn có bán cả bóng bay nữa. Hắn mua một chiếc hoa đăng cho tiểu thiếu gia, hoa đăng có màu trắng ngà, bên trong còn có ánh sáng màu vàng ấm, bên ngoài có thể viết chữ.

Tiểu thiếu gia cầm bút, không cho công nhìn thấy cậu đang viết cái gì. Viết xong lại quay đầu qua.

Cậu gọi tên của công.

“Ngu Hành Chu, hiện tại anh có thích em chút nào hay không?” Cậu hỏi.

Ngu Hành Chu, hiện tại anh có thích em chút nào hay không?

Ngu Hành Chu không trả lời, thả rất nhiều hoa đăng trên sông, chiếu sáng một mảng trời đêm. Tiểu thiếu gia của hắn ngồi xổm trên mặt đất, giống như con mèo nhỏ đang sợ sệt, hoa đăng trên tay cậu sáng rực, ngọn đèn vàng soi rõ cặp mắt e lệ bất an của tiểu thiếu gia, chờ mong một câu trả lời.

Ngu Hành Chu biết, tiểu thiếu gia đang đợi hắn nói “Có”.

Nhưng hắn chỉ im lặng nhìn tiểu thiếu gia, người chung quanh đi tới đi lui, trên quảng trường thực náo nhiệt, có thể nghe thấy tiếng cười đùa của đám trẻ con, cũng có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng của mấy đôi yêu nhau.

Hắn thấy ánh mắt chờ mong của tiểu thiếu gia dần ảm đạm.

Tiểu thiếu gia không ép Ngu Hành Chu phải trả lời.

Cậu thả hoa đăng xuống nước, nhìn cái đèn trôi ra xa, hòa chung với các đàn hoa đăng sáng rực khác, xua đuổi màu đen vô biên.

“Ngu Hành Chu.” Tiếng nói của tiểu thiếu gia vẫn mềm mại, dịu dàng, giống như dù có thế nào cậu cũng sẽ không tức giận vậy.

Ngu Hành Chu đứng ở sau lưng cậu, lên tiếng đáp.

“Hình như em càng ngày càng thích anh hơn,” tiểu thiếu gia cười nói, cậu quay đầu nhìn Ngu Hành Chu, “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”

Ngu Hành Chu nghe thấy tiếng đập mãnh liệt từ trái tim mình.

Trước khi hắn kịp phản ứng, hắn đã kéo tiểu thiếu gia vào trong lồng ngực, hai người dán môi vào nhau, hương vị chocolate bạc hà hòa quyện với vị chocolate sữa bò, tràn đầy ngọt ngào.

Đầu lưỡi của tiểu thiếu gia thực mềm, bờ môi ướt át trơn bóng, Ngu Hành Chu một tay ôm hắn, giống như một người bệnh cần dưỡng khí, xâm lược mỗi một tấc trong miệng của cậu.

Tiểu thiếu gia lén lút nhón chân, ôm lấy cổ của Ngu Hành Chu.

Ngực của cậu dán sát vào ngực của Ngu Hành Chu, cậu cảm nhận được lồng ngực của Ngu Hành Chu đang nhảy lên kịch liệt.

Giống như cậu vậy.



Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại Ngu Hành Chu chính là: Tôi cảm thấy tôi còn chưa sa ngã hoàn toàn, tôi rất thích cậu ấy, nhưng tôi có thể chịu đựng.

Tác giả: Anh có thể cái b*ep.