Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 5




"Cô... có sao không?" Ngôn Bỉnh Sơ bật điều hòa lên một nhiệt độ tương đối cao.

Lý Nhĩ Lạc rất tỉnh táo, từ lúc tỉnh lại cho đến giờ đây là lúc cô tỉnh táo nhất. Lúc mới tỉnh lại ở bệnh viện đầu óc cô là một mảng hỗn độn không có sức lực để đau đớn, huống chi lúc đó Lưu Hạ còn ở đó cô không muốn làm cô nàng phải lo lắng.

Bây giờ cái cảm giác đau đầu khó chịu ấy một lần nữa xuất hiện, mỗi sợi dây thần kinh đều đang kêu gào, đau đến mức cô càng lúc càng thêm tỉnh táo.

Không khí vắng vẻ trong phòng làm cô gần như không thể hít thở, làm thế nào để trả lời anh đây?

Cô thật sự không ổn.

Nghe được hơi thở yếu ớt của cô, cùng với bộ dạng không muốn trả lời, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không tức giận, "Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi kêu cơm hộp, cô chịu khó ăn đỡ."

Trước tiên Ngôn Bỉnh Sơ rót một ly sữa tươi cho cô, để trên tủ đầu giường liền đi ra ngoài.

Sữa tươi trong ly thủy tinh hơi rung động, sau đó sữa tươi lại giữ vững ở đúng chuẩn hai phần ba ly, để lại một chút độ ấm thích hợp.

Đúng là phong cách của Ngôn Bỉnh Sơ.

Lần thứ hai Ngôn Bỉnh Sơ đi vào đã là một tiếng sau, ngoài cửa sổ đã không nhìn thấy ánh mặt trời, bóng đêm lặng lẽ chiếm lấy.

Như dự đoán, Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thấy ly sữa tươi trên bàn không có dấu vết bị uống qua, đưa cho cô cơm hộp mà anh đã kêu.

Lần này không phải cháo, phần ăn của Lý Nhĩ Lạc là một món mà cô không biết tên, nhìn chung là rất thanh đạm, ở trên đất Mỹ mà có thể gọi phần ăn này cũng đã làm khó anh.

Lý Nhĩ Lạc ăn vài miếng, lại ăn không vô nữa, mà lúc này, di động của cô vang lên.

Tiếng chuông chỉ dành riêng cho một người, Lý Nhĩ Lạc không xem cũng biết là ai.

Mặt cô trở nên trắng bệch, tựa như có vật gì đó siết lấy tim cô, mỗi một lần điện thoại vang lên, đồ vật đó siết càng ngày càng chặt.

Nê hay không nên nghe máy đây, cô muốn nghe Lâm Cảnh giải thích, muốn nghe Lâm Cảnh cùng cô xin lỗi, muốn cho Lâm Cảnh dỗ dành cô......

Chẳng qua là khi Lý Nhĩ Lạc muốn nhấc máy thì điện thoại đã cúp rồi.

Thì ra hết duyên phận là loại tình cảnh này, Lý Nhĩ Lạc cười khổ, hai hàng nước mắt tràn mi.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn thấy cái tên trên điện thoại cùng với bộ dáng kinh hồn bạt vía của cô, trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ, định nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

"Khoan đi." Giọng nói cô nhàn nhạt.

Ngôn Bỉnh Sơ dừng bước, xoay người lại nhìn về phía cô.

"Giúp tôi vứt nó." Lý Nhĩ Lạc nói.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn món đồ cô đưa tới -- chiếc điện thoại cô mới nhấc máy cùng với cái hộp trang sức, tầm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ chuyển đến mặt cô.

Viền mắt đo đỏ, nước mắt bao phủ hết khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay của cô, anh nhận lấy món đồ.

Ngôn Bỉnh Sơ đem món đồ đó cùng với túi rác trong phòng khách vứt vào thùng rác ở ngoài nhà, ngày mai sẽ có người đến thu gom.

Thật sự là đã vứt đi.

Ngôn Bỉnh Sơ trở lại trên lầu, trông thấy đèn trong phòng ngủ của mình không có bật đèn, lúc này đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Lý Nhĩ Lạc ngồi dưới đất dựa vào góc tường, cô vẫn nhịn không được muốn quay lại.

Tình cảm nhiều năm như vậy, cái tên Lâm Cảnh này, sớm đã như xương cốt hòa vào máu cô, đột nhiên bỏ đi, cái kiểu đau đớn này, cái kiểu cảm giác trống rỗng không thể nắm bắt được thứ gì, cô không chịu đựng được...

Thế nhưng hơn ai khác Lý Nhĩ Lạc hiểu rõ nhất, giữa bọn họ đã xuất hiện vấn đề, cái cảm giác này đã duy trì một năm rồi, chẳng qua lần này hiện thực bắt ép cô phải thừa nhận nó mà thôi.

Cứ coi như hôm nay cô nghe điện thoại của anh ta đi, dành thời gian nghe anh ta giải thích hiểu lầm, thế nhưng những ngày sau này thì sao, bọn họ vẫn sẽ có vô số tranh cãi, vô số giải thích.

Giữa bọn họ, sao có thể đi đến tình trạng không không còn tương lai như hôm nay.

Hiện giờ Lý Nhĩ Lạc như một con cá sắp chết, chỉ cần một giọt nước Lâm Cảnh, cô sẽ sống lại, dù cho biết rằng phía trước sẽ không có hạnh phúc, không có kết quả không có tương lai.

Như vậy thật đáng sợ, cô không thể như thế, cô không muốn như thế.

"Cốc cốc..."

Ngôn Bỉnh Sơ đang nửa nằm đọc sách, nghe được cửa phòng bị gõ anh có chút bất ngờ, "Mời vào."

Lý Nhĩ Lạc nhìn anh, ăn mặc một bộ quần áo màu xanh đậm khiến cho người ta cảm thấy được sự tĩnh mịch sâu sắc, xuyên qua cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh, tự dưng thêm vài phần gợi cảm.

Ngôn Bỉnh Sơ quan sát ánh mắt của cô đang đi về phía mình, không giống với ánh mắt lúc ban ngày, giống như là đang nhìn...

Ừ, con mồi.

Một giây sau cái ý nghĩ này đã được cô xác minh.

"Có bạn gái không?" Lý Nhĩ Lạc hỏi.

Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt nhìn cô, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không có."

"Chúng ta lên giường đi."

Lý Nhĩ Lạc bắt đầu cởi cúc áo.

Vẻ mặt của Ngôn Bỉnh Sơ từ đầu đến cuối không có chút nào dao động, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Không khí rất im lặng, chỉ có vụn vặt âm thanh cởi quần áo của cô.

Mắt thấy cái cúc áo cuối cùng sắp bị cởi ra, Ngôn Bỉnh Sơ khép lại cuốn sách trên tay, đi đến trước mặt cô nắm lấy tay cô đang cởi áo.

"Lần đầu tiên của tôi, không có bệnh." Lý Nhĩ Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô cùng với khuôn mặt bình tĩnh, nên hình dung như thế nào nhỉ? Can đảm không sợ cái chết?

"Làm không?"

"Không làm."

Lý Nhĩ Lạc cúi đầu, một lần nữa đóng lại cúc áo mới vừa cởi ra, không nhìn anh, về lại phòng kế bên.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn cửa phòng đóng lại, vẻ mặt không hề tức giận còn đang sót lại trước mặt anh, còn có cơ thể gầy yếu kia...

Anh cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Lúc sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa, Ngôn Bỉnh Sơ mở cửa phòng đi ra, trông thấy cô đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Ngôn Bỉnh Sơ hỏi.

"Quán bar."

Không biết vì sao, hai chữ "quán bar" khiến Ngôn Bỉnh Sơ hơi hơi bực bội, là một người đàn ông trưởng thành, Ngôn Bỉnh Sơ biết rõ, cô đi quán bar dĩ nhiên không chỉ để uống rượu.

Ngôn Bỉnh Sơ muốn gọi cô lại, nhưng gọi cô lại thì như thế nào? Cùng cô lên giường sao?

Cuối cùng âm thanh đóng cửa truyền tới.

Ngôn Bỉnh Sơ ngồi trên sô-pha trong phòng khách, nghĩ lại những việc đã xảy ra trong vài ngày qua.

Quan hệ của cô và anh chỉ thân thuộc hơn người xa lạ một tí, anh sợ phiền phức, không muốn dây dưa nhiều. Lại nói tiếp những việc anh làm mấy ngoài qua có chút không giống anh, anh là một người có tính cách rất lãnh đạm, những việc lương thiện như vậy anh rất ít làm.

Mà hiện giờ cô chỉ muốn tìm một người đàn ông để quên đi người đàn ông kia, chỉ cần là đàn ông là được, cho nên cũng không liên quan đến anh.

Nghĩ đến đây, Ngôn Bỉnh Sơ cầm ly rượu trên bàn trà thủy tinh lên uống một hơi cạn sạch, xoay người lên lầu.

Anh tiếp tục đọc cuốn sách mà anh chưa đọc xong --《THE RED BOOK》, chỉ là ánh mắt lại không thể tập trung, anh khó được có chút bực bội.

Không lâu sau, vẫn là đóng sách lại.

Nhìn đồng hồ trên tường, khoảng cách từ lúc cô đi ra ngoài đã hơn một giờ.

Nhớ đến cổ tay cô vừa mới cởi quần áo, mảnh mai như vậy, vết máu đông trên mu bàn tay do truyền nước biển vẫn rất rõ rệt, hôn mê ba ngày cùng với hôm nay mới tỉnh lại cơ hồ không ăn gì cả, bước đi đều có khuynh hướng ngất xỉu.

Cô vừa nói cái gì? Lần đầu tiên? Với cơ thể hiện tại của cô... Quán bar là nơi như thế nào, bộ dạng này của cô làm sao có thể chịu đựng được những người đàn ông đó dày vò chứ.

Anh lấy điện thoại ra, mới nhớ không có số điện thoại của cô, cho dù là có đi chăng nữa, điện thoại của cô cũng đã bị anh vứt đi, tự tay vứt đi.

Ngôn Bỉnh Sơ thay quần áo xong, lái xe lang thang trên đường tìm không có mục đích, như thế không phải là cách, chỉ dựa vào tình trạng chết tâm hết hi vọng của cô, nói không chừng đã tìm một người đàn ông đi khách sạn rồi.

Trong lòng Ngôn Bỉnh Sơ có chút sốt ruột nhưng không thể hiện trên mặt, anh gọi điện thoại cho Kevin.

"Đang ở đâu vậy?" Ngôn Bỉnh Sơ hỏi.

"Đang ở nhà nè! Sao thế, cô gái nhỏ cậu nhặt được lại bị bệnh nữa rồi?" Kevin nói theo phản xạ có điều kiện.

"Cô ấy... đi quán bar rồi, cậu xem có người quen nào quen biết không, tìm một chút." Ngôn Bỉnh Sơ nói.

"Cơ thể này của cô ấy có ổn không? Còn đi quán bar? Quán bar nào?" Kevin đối với câu trả lời này có chút bất ngờ, người trẻ tuổi đúng thật là có thể chơi.

"Không biết." Ngôn Bỉnh Sơ có phần mệt mỏi.

"Cậu... làm sao mà tìm, cậu có hình chụp không?" Kevin hỏi.

"Không có."

"Thầy Ngôn! Giảng dạy bằng lời nói! Cậu không phải đang làm khó người khác sao?" Không có thông in, như vậy sao mà tìm.

"Cứ theo những quán bar gần nhà tôi, tìm từng cái một, nhanh lên, muộn chút nữa là có chuyên đấy." Ngôn Bỉnh Sơ không biết tại sao bản thân lại lo lắng như vậy, có thể là lo là cô mất mạng.

"Được, tôi biết rồi!"

Kevin lại hỏi hôm nay cô mặc quần áo ra sao, sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại, có một số là chủ quán bar, có một số là bạn nhậu thường hay đi chơi chung.

Không thể không nói, anh chàng là cái kiểu người đi bar lâu năm vào thời điểm này mà nói, đúng là có ích.

Rốt cuộc lúc gọi xong vài cuộc gọi, có người nhìn thấy một người rất giống người anh miêu tả, đừng nói, đúng là không cách nhà anh không xa, Kevin nói cho Ngôn Bỉnh Sơ, bản thân cũng chạy qua bên đó.

Lý Nhĩ Lạc ngồi trong góc rót vài ly rượu, thế nhưng không có chút nào men say.

Không khí lờ mờ lòe loẹt tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, âm thanh điếc tai, cả nam lẫn nữ ở đây đều điên cuồng nhảy nhót, phụ nữ quyến rũ xinh đẹp và đàn ông chộn rộn động dục, mặc dù Lý Nhĩ Lạc ngồi trong góc, cũng bị lây nhiễm hơi nóng mạnh mẽ này.

Một người đàn ông có thể coi là khôi ngô kéo cô vào sàn nhảy, lợi dụng mê ly lờ mờ ánh đèn mà sờ soạng trên người cô.

Ngôn Bỉnh Sơ dưới tình huống như vậy tìm được cô, vẫn may là không phải ở khách sạn tìm được cô.

Ngôn Bỉnh Sơ thấy tay người đàn ông kế sát cô sắp chui vào quần áo cô, anh nhanh chân chen vào đám người rộn ràng nhốn nháo, duỗi tay kéo cô vào trong ngực, không quan tâm đến sự kinh ngạc trên mặt cô, lôi kéo cô đi ra khỏi đám người.

Ngồi lên xe, Ngôn Bỉnh Sơ mở cửa sổ, gió ban đêm lạnh đến thấu xương thổi vào, thổi tan mùi thuốc lá và ý loạn tình mê trên người Lý Nhĩ Lạc.

"Tìm được rồi, cậu trở về đi."Ngôn Bỉnh Sơ gọi điện thoại cho Kevin.

Nghe thấy giọng điệu bình thản của anh, Lý Nhĩ Lạc không biết anh gọi điện thoại cho ai, cũng không muốn hỏi, chẳng qua là khẳng định có liên quan đến mình.

Về đến nhà, Ngôn Bỉnh Sơ trực tiếp kéo tay cô lên lầu, trở về phòng ngủ của anh, xoay người ấn cô lên cửa.

"Tại sao" Ngôn Bỉnh Sơ hỏi

"Tôi muốn quên đi quá khứ."

Cô muốn triệt để chặt đứt đường lui của mình.

"Có người nói quên mất một người chỉ cần hai loại: Thời gian và niềm vui mới. Bây giờ thời gian đối với tôi mà nói chỉ có thể là ngọn lửa cháy bỏng, tình cảm nhiều năm như vậy sẽ khiến tôi muốn liều lĩnh quay đầu lại, đến cuối cùng ngọn lửa ấy sẽ thiêu đốt tôi đến tro bụi cũng không còn, hiện giờ tôi chỉ là kẻ yếu, chỉ là một kẻ trốn chạy, đó là lý do tôi chọn phương án thứ hai."

"Tôi không phải."

"Tôi không phải là niềm vui mới của cô."

Anh nhìn vào mắt cô lặp lại hai lần.

"Anh có thể."

"Anh có thể là niềm vui mới của tôi."

Ngôn Bỉnh Sơ cởi áo khoác trên người mình ra, bắt đầu cởi quần áo của cô, thong thả ung dung, từng món từng món một, hiểu được ý nghĩ của anh, Lý Nhĩ Lạc cũng duỗi tay cởi dây thắt lưng của anh, thủ pháp không lưu loát nhưng trên mặt lại không chút nào ngượng ngùng.

Đến lúc cả hai đều cởi ra hết thẳng thắn nhìn vào mắt nhau.

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn cô dưới thân mình, cô rất đẹp, có thể đẹp an tĩnh, có thể đẹp quật cường, có thể đẹp nhiệt tình, có thể đẹp lạnh lùng.

"Còn muốn tiếp tục không?"

"Tiếp tục!"