Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 49




Quả đúng như người nào đó đã suy đoán, Triệu Tử Mặc nhất định sẽ trốn anh.

Ngày hôm sau khi Cố Thành Ca gọi điện tới, Triệu Tử Mặc ngó lơ cái màn hình đang nhấp nháy liên hồi, mặc kệ nó réo vang inh ỏi khắp nhà, vẫn nhất quyết không thèm nghe máy; anh nhắn tin đến hỏi, cô cũng chỉ hừ mũi mấy cái, tuyệt đối không nhắn lại.

Mấy ngày trôi qua, người nào đó vô cùng biết điều, không quấy rầy cô nữa. Cơ mà lúc này Triệu Tử Mặc nhìn thấy chiếc điện thoại vẫn đang im lìm kia thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại buột miệng hừ hừ mấy tiếng.

Không chỉ có thế, Triệu Tử Mặc lại còn ra “thánh lệnh”, cấm mấy đứa bạn cùng phòng ký túc, tuyệt đối không được nhắc đến cực phẩm, Cố Thành Tây ban đầu còn định nói với cô chuyện gì đó, nhưng hết lần này đến lượt khác nhìn thấy vẻ mặt đầy “quyền lực” của cô, cô nàng muốn nói rồi lại thôi.

Còn Khương Khương, cô nàng cũng biết chính vì mấy câu của mình lúc nói về Thi Tiểu Phì mới dẫn tới hậu họa ngày hôm nay, cho nên vô cùng sáng suốt không nói thêm một câu nào.

Về phần Thi Tiểu Phì, cô nàng này dạo gần đây ít khi ló mặt ở ký túc xá, cũng chỉ bởi mẹ Chu Đại vừa mất vì tai nạn giao thông, cho nên cô nàng này cực kỳ ngoan ngoãn, suốt ngày chạy đôn chạy đáo gánh vác bổn phận “vợ hiền dâu thảo”.

Có đôi lúc Triệu Tử Mặc cũng tự cảm thấy quái lạ, chuyện đâu có gì mà cô phải làm ầm lên như thế chứ? Người nào đó có ý đồ một chút thì đã sao? Nhưng mà càng nghĩ lại càng thấy tức, lần đầu tiên đến nhà anh, hai đứa vẫn chưa hề xác định quan hệ rõ ràng gì, vậy mà động cơ của anh đã không chính đáng rồi, lại còn mưu đồ bất chính, chẳng phải Đăng Đồ Tử (*) thì là gì!

(*) Thuyết kể rằng: Ngày xưa có một người tên là Đăng Đồ Tử, hắn bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn. Tống Ngọc nói: “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở. Mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần. Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần Đông Lân. Cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.

Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy đã làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ “Đăng Đồ Tử” để chỉ những phường háo sắc.

Hơn nữa, chẳng lẽ anh còn không biết cô đang giận anh sao? Cô không nghe máy, cũng chẳng trả lời tin nhắn của anh, vậy mà anh cứ để thế, chẳng có chút kiên trì bền bỉ nào cả, cũng không thèm xuất hiện trước mặt cô chút mảy may!

Cho nên, Triệu Tử Mặc khí thế bừng bừng, tiếp tục tức giận!

Đến khoảng nửa tháng sau, vào một buổi tối ngày thứ sáu, cô bỗng nhận được một tin nhắn thế này:

Hôn em. >>

Này này này! Từ lúc nào mà anh lại trở nên vô lại như thế hả!!!

Thế là, bạn Triệu Tử Mặc nhà ta thuận tay nhắn lại một cái tin siêu dài.

Lúc bấy giờ, bạn cực phẩm Cố Thành Ca của chúng ta đang ở KTV, nhìn Hà Tất Tranh và Tề Lỗi thi nhau rống suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa nhận được tin nhắn, mở ra liếc mắt một cái, anh liền bật cười.

>

Một hàng chữ dài thườn thượt trải khắp màn hình di động.

Haiz, đúng là không nghi ngờ gì nữa, anh đã giẫm lên cái đuôi của cô rồi.

Anh khoan khoái tựa lưng vào ghế salon, từ từ đánh chữ, nhắn lại cho cô một tin nhắn cũng siêu dài.

Triệu Tử Mặc vừa mở tin nhắn ra, đã điên cuồng hộc máu mà tử trận, tứ chi co quắp, toàn thân run lên bần bật không thôi.

>

Cũng một hàng chữ dài, trải dàn hết màn hình điện thoại.

Trời ơi, từ lúc nào mà anh đã tu luyện cho da mặt mình trở nên dày đến thế này!

Triệu Tử Mặc buồn bực ném điện thoại sang một bên, hai tay giơ lên, điên cuồng cào vào không khí.

Lúc này trong phòng ký túc chỉ có mỗi cô và Cố Thành Tây, cô nàng Thành Tây này vừa lén lút sờ soạng điện thoại của A Mặc cô, vừa đưa mắt liếc ngang ngó dọc, cười đến mím chi.

Há há, anh trai bị A Mặc nhúng chàm rồi, càng ngày càng đáng yêu ra!

Triệu Tử Mặc một thân “Ưng trảo quyền” (*), trong chớp mắt đã cướp lại được cái điện thoại, hùng hùng hổ hổ dí tắt luôn nguồn.

(*) Ưng trảo quyền: Đây là môn quyền thuật của Bắc Thiếu Lâm mà kỹ pháp chủ yếu là các động tác vồ, chụp, khóa, bẻ, điểm, đâm …. =)))))

Cố Thành Tây gọi với theo: “A Mặc à…”

Triệu Tử Mặc lập tức bịt chặt tai lại: “Đừng có nhắc tới người đó nữa!”

Cố Thành Tây giả vờ tỏ ra đáng thương: “A Mặc, có phải là ta muốn nói về chuyện của anh ấy đâu, ta có tâm sự mà, hơn nữa còn là tâm sự rất sâu xa ấy, thật lòng muốn nói chuyện với mi mà.”

“Mi có tâm sự?”

“Chính xác.”

“Vậy nói thử coi, ta nghe.” Triệu Tử Mặc xích lại gần bức tường bên cạnh, chừa ra một nửa chiếc giường: “Nằm xuống đây.”

Hai người nằm song song nhau, cùng đặt lưng xuống giường.

Cố Thành Tây lúc bấy giờ mới nói: “A Mặc, mi có từng nghe anh trai ta nói…”

“Cố Thành Tây!” Triệu Tử Mặc nghiến răng, không chút lưu tình chặt phăng: “Mi vừa nhắc đến anh ấy!”

Cố Thành Tây thở dài: “Được rồi, vậy bây giờ ta nói, ta muốn nhờ mi giúp một việc.”

Triệu Tử Mặc: “Sao hôm nay lại vòng vo tam quốc thế hả? Muốn nhờ ta giúp gì thì cứ nói thẳng.”

Cố Thành Tây: “…”

Bực mình rồi nhá, lúc nãy người ta nói thẳng toẹt ra đấy thì lại không cho, đã thế còn không chút thương xót gì mà cắt ngang câu nói của người ta!

Yên lặng một lát, cuối cùng cô mới khẽ lên tiếng: “A Mặc, ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện gia đình ta trước mặt mi đúng không? Bây giờ ta nói cho mi biết cũng không sao. Ba ta tên là Cố Bách Niên, phó tổng giám đốc tập đoàn Thâm Khang, mẹ ta tên Phó Khinh Chước, là nữ cảnh sát chống tội phạm ma túy nổi danh tại đất Phong Thành này, đồng thời còn là Thanh Trạc của ‘Song Thanh giới hội họa’.”

Triệu Tử Mặc gật đầu: “Ta biết mẹ mi.”

Cố Thành Tây tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh dường như đã hiểu.

“Là anh trai ta nói cho mi biết à? Ừ, thế là anh ấy đã coi mi như người nhà rồi. Vậy ta cũng nói thẳng, trong nhà ta có một mâu thuẫn rất lớn.”

Cố Thành Tây ngẩng đầu nhìn tấm ván gỗ phía bên trên, chậm rãi nói: “Trước đây, ba ta không thích anh trai, ta đoán hình như là do ba nghi ngờ mẹ không chung thủy với ông, hai người họ thậm chí đã từng vì anh trai mà cãi nhau thậm tệ, mà từ nhỏ anh trai đã ở với bà ngoại, thời gian đó còn nhiều hơn cả lúc anh ấy ở nhà. Sau này mẹ gặp phải chuyện không may, ba lại không chịu thuê luật sư bào chữa cho mẹ, còn nói anh trai không phải là con ruột của ông, rồi đuổi anh trai ra khỏi cổng nhà họ Cố. Nhưng mà bây giờ, ba thật sự đã tỉnh ngộ rồi, ba rất hối hận về hành động lúc đó của mình, chỉ muốn gặp lại anh trai một lần thôi.”

Triệu Tử Mặc nín thở lắng nghe.

Khó trách hôm đó anh lại có phản ứng dữ dội như vậy, từ lúc mới chỉ là một đứa trẻ mà đã bị ba nghi ngờ mình không phải con trai ruột của ông, nghi ngờ mẹ không chung thủy, rồi lại phải chứng kiến sự tuyệt tình tàn nhẫn của ông đối với bà…

Cố Thành Tây lại tiếp: “Ta cũng rất hận ba ta, nhưng cho dù có hận cách mấy, ba vẫn mãi là ba của ta, bây giờ ông bị ung thư gan, đã là giai đoạn cuối… Cho nên, ta muốn nhờ mi đi khuyên anh trai một lần thử xem sao, lời của mi nhất định anh ấy sẽ nghe.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Muốn cô chạy đi tìm cái đồ sắc lang kia sao?? Nhưng mà, Tây Tây…

Triệu Tử Mặc: “Được rồi, lần sau gặp anh ấy ta sẽ thử dốc sức một lần xem sao.”

.

.

Rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc quyết định về nhà, vì chủ nhật này là sinh nhật cô, đồng thời cũng là sinh nhật mẹ – Bắc Dã Thanh Vũ.

Vừa bước chân vào cửa, bạn A Mặc nhà ta đã bị mẹ kéo ra ngoài không chút thương tiếc: “Mặc Mặc, con về đúng lúc lắm, đi nào, cùng mẹ đến phòng triển lãm tranh.”

“Đến đó làm gì? Mẹ, con còn chưa ăn điểm tâm mà!”

Bắc Dã Thanh Vũ vẫn nhất mực kéo tay cô: “Trên đường ăn cũng được. Ngày mai mẹ muốn tổ chức một cuộc triển lãm tranh nhỏ coi như là mừng sinh nhật, hôm nay đến đó ngó qua chút xem thế nào.”

Phòng triển lãm tranh mà Bắc Dã Thanh Vũ nhắc tới tọa lạc bên một con đường dành cho người đi bộ, là một phòng triển lãm nho nhỏ được xây dựng dành riêng cho các vị danh họa nổi tiếng trong thành phố. Bắc Dã Thanh Vũ từ trước đến nay cũng đã tổ chức khá nhiều buổi triển lãm tranh, Triệu Tử Mặc cũng chỉ thỉnh thoảng mới đi xem, còn riêng ở phòng triển lãm này thì cô mới chỉ đặt chân đến một lần duy nhất vào năm năm trước.

Đối với sự bố trí của phòng triển lãm tranh, Bắc Dã Thanh Vũ tỏ ra rất hài lòng, có vẻ như mọi thứ đều hoàn hảo. Nếu như triển lãm tranh lần này chẳng phải do bà muốn đích thân tổ chức để mừng sinh nhật cho A Mặc thì cũng không cần phải tự mình đến đây xem xét thế này.

Trong phòng triển lãm vẫn còn một số bức họa đang được trưng bày, Triệu Tử Mặc thuận mắt liếc qua một cái, bỗng dừng sững lại trước một bức tranh.

Đó là một bức tranh mang tên “Mẫu? Nhũ!”.

Hình vẽ bên trong bức họa đại khái là thế này:

Sâu trong một khu rừng hoang, xuất hiện một người phụ nữ quỳ trên một gốc cây cổ thụ, cô cúi đầu, khóe mắt chảy ra hai dòng nước long lanh, chiếc áo vén lên, để lộ hai bầu ngực trắng như tuyết. Tay cô ẵm lấy một chú sư tử con chưa mở mắt, chú sư tử con ấy yên lành, thanh bình và ngoan ngoãn uống lấy dòng sữa tươi.

Phía sau lưng cô, là một bãi cỏ ngập tràn máu tươi, nơi ấy có một đứa bé béo tròn mình mẩy rướm máu và một con sư tử cái chỉ còn nửa mình trên. Bụng sư tử cái bị chặt ngang, máu thấm vào đất, chảy ra từng dòng…

Triệu Tử Mặc nhìn chằm chằm vào bức tranh, bị hàm ý ẩn phía sau nó làm cho kinh ngạc.

Nơi viết lạc khoản của bức tranh, đề lên một con dấu đỏ với ba chữ “Cố Thành Ca”.

Chẳng lẽ, đây chính là bức tranh được nhắc đến trong truyền thuyết thần kỳ của anh sao!

Hóa ra bức tranh mang tên “Mẫu? Nhũ!”, chứ không đơn giản chỉ là hai chữ “mẫu nhũ” như cô vẫn tưởng.

“Tử Mặc, con có muốn biết câu chuyển ẩn giấu sau bức tranh này không?” Không biết từ lúc nào, Bắc Dã Thanh Vũ đã lặng lẽ đứng sau lưng cô.

Câu chuyện ẩn giấu?

Nhất định là có liên quan đến cực phẩm!

Triệu Tử Mặc không chút do dự liền gật đầu: “Dạ!”

“Chuyện bắt đầu từ một vụ bắt cóc…” Bắc Dã Thanh Vũ chậm rãi mở đầu…

Mười chín năm trước, một bé trai ba tuổi bị bắt cóc.

Kẻ bắt cóc là một người phụ nữ, lúc còn trẻ, cô ta sa vào nghiện ngập, sau này, lại làm tình nhân của trùm buôn ma túy.

Mẹ của đứa bé trai đó là một nữ cảnh sát chống ma túy, dưới sự chỉ huy của cô, những cây đại thụ trong mạng lưới tội phạm bị tổn thất nặng nề, một khối lượng lớn ma túy cũng bị tịch thu.

Người phụ nữ mang tội danh bắt cóc ấy, cũng nằm trong hàng ngũ tội phạm đó.

Cô ta bắt cóc đứa bé trai, ép vị nữ cảnh sát phải để cô ta đi.

Chỉ có điều, kẻ bắt cóc và nữ cảnh sát, lại từng có chung một người bạn thân.

Vì muốn thức tỉnh chút lương tri còn sót lại của người phụ nữ ấy, người bạn thân đã ôm đứa con ba tuổi của cô ta tới trước mặt, khuyên cô ta hãy vì con trai mà đừng tự dấn thân vào chỗ chết.

Vốn dĩ cô ta đã ưng thuận, nguyện ý thả người vô điều kiện.

Nhưng sự cố vẫn xảy ra.

Ba của đứa bé trai báo cảnh sát, đến khi cảnh sát ập tới, sự thế hỗn loạn, bức cô phải nổ súng.

Thằng bé đã chết, bị bắn vào huyệt thái dương mà chết.

Mẹ của đứa bé ấy, vị nữ cảnh sát không chút do dự, điên cuồng nổ súng vào người phụ nữ kia.

Đứa con trai của kẻ bắt cóc, tận mắt chứng kiến một màn máu tanh.

Nó biến thành cô nhi.

Sau này, vị cảnh sát ấy đã thu dưỡng nó suốt mười năm trời…



Bắc Dã Thanh Vũ chỉ nói là có một câu chuyện như thế, nhưng Triệu Tử Mặc biết rõ câu chuyện ấy là có thật, thậm chí những người đó đều không hề xa lạ với cô.

“Cho nên, tác giả của bức tranh này là con trai của kẻ bắt cóc?” Triệu Tử Mặc như hoàn toàn ngộ ra.

Thì ra, Cố Thành Ca không phải con trai của Cố Bách Niên và Phó Khinh Chước, trái lại, anh còn là con trai kẻ đã giết chết hòn máu của hai người họ…

Mẫu? Nhũ!…

Triệu Tử Mặc mở điện thoại ra, đáng lẽ cô không nên thất thường, không nên giận giỗi như thế mới phải, một người phải chịu quá nhiều tổn thương như anh, từ nay về sau, cô nguyện sẽ mãi bên cạnh lắng nghe chia sẻ…

Vừa mở nguồn lên, cô liền nghe thấy tiếng bíp bíp thông báo tin nhắn đến.

Còn chưa kịp liếc qua nội dung cụ thể nó ra sao, Cố Thành Tây đã gọi điện tới, không thèm đợi cô mở miệng, cô nàng đã xổ luôn cho một tràng: “A Mặc, sao đến tận giờ này mi mới chịu mở máy! Tới bệnh viện Nhân Ái mau lên, tối hôm qua anh trai bị tai nạn, giờ vẫn còn hôn mê…”

Không đợi Cố Thành Tây nói hết câu, Triệu Tử Mặc đã điên cuồng chạy ra khỏi phòng triển lãm tranh.

Bắc Dã Thanh Vũ nhanh tay nhanh mắt, vội vàng kéo cô lại: “Tử Mặc, có chuyện gì thế?”

Triệu Tử Mặc chỉ hoảng loạn đáp lại một câu: “Mẹ, mau lái xe đưa con tới bệnh viện!”