Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 10: Anh là chưa thỏa mãn dục vọng




Cận Thanh không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại côn trùng tham ăn trong bụng đang soi lên, cô đói đến muốn ói.

Cận Thanh vặn eo bẻ cổ đi xuống lầu, liếc nhìn người đàn ông trên ghế sa lon. Người đàn ông kia tất nhiên là Giang Thiệu. Cô sửng sốt chốc lát, tiện tay cài mấy cái nút áo ngủ gần cổ áo lại, tóc dài thường búi lên nay lại xõa ra. "Anh tới lúc nào vậy, sao không gọi em dậy?"

"Mới tới một lát thôi, thấy em ngủ ngon nên không quấy rầy." Giang Thiệu không ngẩng đầu, tiếp tục lật xem đồ trong tay, ánh mắt làm bộ không nhìn thấy cử động hoảng hốt của cô.

"Em đến phòng bếp tìm chút đồ ăn, anh ngồi chờ một lát nhé."

"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, em qua đây chút." Giang Thiệu gọi cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Cận Thanh vuốt tóc rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh. "Hả? Đang xem cái gì vậy?"

"Hình lúc em còn nhỏ." Giang Thiệu chỉ chỉ một tấm hình trong đó, bé gái trong hình khoảng cừng 4 - 5 tuổi, thắt hai bím tóc, đôi mắt thật to, dáng vẻ khéo léo đáng yêu. "Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Cận Thanh nhìn hình cười cười, "Sao lại không nhớ rõ, mẹ em dẫn em đến nhà Tả Trí chơi, hai người đang ở trong sân chơi tạt nước với một đám con nít, anh còn tạt ướt cả người em đấy." Khi đó nhà cô vừa mới chuyển đến thành phố B, một bé gái như cô vẫn còn chưa thích ứng hoàn cảnh mới, không thích nói chuyện không thích cười.

Giang Thiệu để album hình xuống, nắm tay của cô vuốt ve. Lúc còn nhỏ anh cũng không hiểu tại sao tay của cô bé này vừa trắng vừa mềm vừa sạch, bàn tay của anh và Tả Trí luôn cầu đen đen tối tối. Hiện tại cũng thế, tay của cô vẫn xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, mà tay của anh mặc dù thon dài nhưng vì trải qua huấn luyện nhiều năm mà để lại những nốt chai vĩnh viễn.

"Nói lại, năm tháng thật là một thanh đao, anh thấy mình đã già rồi, mà em thì vẫn rất được người khác thích."

Cận Thanh hếch mày, lại gần mặt của anh nhìn một lát. "Đâu có già, một nếp nhăn cũng không có, càng ngày càng mê người đó."

Mặt mày Giang Thiệu cong cong, ngón tay điểm môi của cô một cái. "Chợt lại gần như vậy thật khiến anh rất muốn hôn em đó." Anh nói xong liền cúi đầu, lại bị Cận Thanh nghiêng nghiêng tránh ra.

"Nghĩ xong rồi, đời em thay quần áo rồi chúng ta đi ăn cơm."

. . . . . .

Hai người đi ra ngoài bằng chiếc Cayenne[1] màu trắng, đó là quà Giang Thiệu tặng cho Cận Thanh. Chỉ là việc bay trên trời đã chiếm dụng phần lớn thời gian của cô, bình thường xe này chỉ để trong nhà để xe hứng bụi. Giang Thiệu cũng không để ý, chỉ cần cô mở miệng anh đều sẽ thỏa mãn, như vây đã sớm thành hình thức ở chung của hai người.

Lúc ăn cơm, động tác cầm dao nĩa cắt thịt bò bít tết của Cận Thanh khiến Giang Thiệu càng ngày càng cảm thấy sự ưu tú và ưu nhã của cô là từ trong xương, không giống anh. Sự trầm ổn của anh bây giờ là do năm tháng và kinh nghiệm mài dũa ra, là cuộc sống quân lữ gò bó nhiều năm tạo ra. Anh và Tả Trí từ bẩm sinh đã thích chơi, nhưng anh nguyện ý thay đổi vì cô, cũng đã thay đổi vì cô. Mặc dù anh không nói ra, nhưng từ đầu đến cuối đều cố gắng trở thành người đàn ông ưu tú ở mọi mặt, không thể bắt bẻ mà cô mong muốn.

Cận Thanh nhấp một ngụm rượu đỏ nhỏ, phát hiện Giang Thiệu nhìn mình không hề chớp mắt, nở nụ cười. "Thế nào?"

Giang Thiệu cũng cười. "Có phải em nhất thời chưa chuyển đổi được nhân vật không?"

"Em không hiểu ý của anh."

"Anh không phải hành khách em phải đối mặt trên máy bay." Sao Giang Thiệu lại không phân biệt được nụ cười giả tạo và nụ cười xuất phát từ nội tâm, mặc dù cô cười rất tự nhiên.

Nụ cười của Cận Thanh cứng đờ, sau đó nhạt đi. "Xin lỗi."

Anh không lên tiếng, thật ra thì rất muốn hỏi cô, chẳng lẽ không cảm thấy câu xin lỗi này càng thêm đả thương người sao.

Cận Thanh cũng nhận thấy không khí lạnh dần, trong lòng không khỏi buồn bã.

Thời gian tiếp theo hai người lại hẹn hò như các đôi bình thường, buổi tối lại đi nghe một buổi hòa nhạc. Lúc kết thúc Cận Thanh không nói muốn rời đi, hơn nữa Giang Thiệu cũng tỏ vẻ không muốn thả người.

. . . . . .

Xe chạy ra không bao xa liền gặp đèn đỏ, Giang Thiệu khoác một tay lên cửa xe, còn một tay thì chống một bên mặt, tầm mắt tùy ý đảo qua liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường.

Diệp Tiểu An gọi điện thoại cho Tả Trí lần thứ hai, vẫn không gọi được. Thời gian đã muộn rồi, cô đang do dự có về nhà không. Chợt một chiếc xe màu trắng dừng lại ở bên cạnh cô, Diệp Tiểu An chờ cửa sổ xe hạ xuống mới nhìn rõ người ở bên trong.

"Oa, anh đổi xe! Thật ngầu!"

Giang Thiệu không có xuống mà vẫn ngồi ở trong xe, chân mày không tự chủ nhíu lại, hỏi cô. "Sao nửa đêm mà em còn lởn vởn ở ngoài, Tả Trí đâu?"

Diệp Tiểu An liền nhíu cả khuôn mặt nhỏ. "Chúng em vốn đang xem phim, anh ấy nhận được điện thoại nói trong đội có chuyện rồi đi mất."

"Vậy em không về nhà mà ở đây làm gì chứ, lên xe." Giang Thiệu vừa nghe cũng biết chuyện gì xảy ra, sau đó mở cửa xe cho cô đi lên.

"Anh ấy bảo em chờ một lát, anh ấy xử lý chuyện xong sẽ trở lại, nhưng điện thoại không gọi được." Diệp Tiểu An cầm túi do dự, Giang Thiệu mỉa mai cười một tiếng.

Trong đội có chuyện sao đội trưởng như anh lại không biết chứ? Có thể khiến Tả Trí mặc kệ Diệp Tiểu An cũng chỉ có Trần Dao. "Mau lên xe, tối nay em chắc chắn không gọi được cho nó, chẳng lẽ em tính ở con đường lớn này cả đem7?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Thiệu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Diệp Tiểu An tối đi, chờ anh nhìn kỹ thì lại không phát hiện điều gì khác.

Diệp Tiểu An lên xe mới chú ý tới Cận Thanh ngồi kế ghế lại, khéo léo gọi chị. Cận Thanh lễ phép không chê vào đâu được, tán gẫu mấy câu rồi nhìn về phía Giang Thiệu. "Anh không cần trở về đội xem chút sao?"

Giang Thiệu chuyên tâm lái xe, "Không cho anh biết thì có nghĩa mình Tả Trí cũng giải quyết được, không cần anh dính vào."

"Tả Trí thật rất có năng lực, một người giải quyết chuyện hai người." Cận Thanh cười, tầm mắt bất ngờ thông qua kính sau nhìn Diệp Tiểu An.

Diệp Tiểu An ngây ngô cười, mà khóe miệng đang nhếch lên của Giang Thiệu lại trầm xuống, anh nghe ra ý chế giễu trong lời của Cận Thanh.

Xe quẹo vào cửa nhà trọ Tử Kinh, Diệp Tiểu An lấy cớ đến tiệm 24h mua ít đồ xong liền xuống xe trước. Chờ đèn sau của xe biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Tiểu An mới chậm rãi đi đến quảng trường tập thể dục trong chung cư.

Cô ngồi ở trên xích đu ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động sau đó thở thật dài, để túi xuống liền lên máy chạy bộ bặt đầu chạy.

Giang Thiệu tắm xong ra ngoài thì Cận Thanh đang ngồi trên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa gặm quả táo.

"Đói bụng?" Giang Thiệu hơi kinh ngạc, Cận Thanh hết sức chú trọng vóc dáng, qua tám giờ tối rất ít ăn cơm.

Cận Thanh hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, nâng lên một sợi dây cột tóc màu sắc rực rỡ, mặt trên còn đính một đóa hoa bằng tơ màu xanh nhạt. "Của ai đây?"

Giang Thiệu lấy tới xem xét tiện tay ném ở một bên, phong cách của Diệp Tiểu An, vứt bừa bãi. "Không phải của em?"

"Anh từng thấy em mang vậy này?" Tiêu diệt hết quả táo, cô rút khăn giấy ra lau tay.

Giang Thiệu ôm cô vào trong ngực, giọng nói hơi chua. "Nói thật có cảm thấy nguy hiểm không? Hàng trong nhà của em bán rất chạy đó."

Cận Thanh liếc xéo anh, "Rất nhiều cảnh sát nữ trong đồn cảnh sát liếc nhìn anh sao?"

Giang Thiệu cười xấu xa, "Đâu chỉ cảnh sát nữ, công nhân làm vệ sinh nữ, phụ nữ báo án, cô gái bị người hại, cô gái bị tình nghi, con rùa đen nhỏ Tả Trí nuôi trong phòng làm việc, a, là cái ——"

"Cả rùa đen cũng coi trọng anh?"

"Chính xác đó, nếu không phải gặp vấn đề trong việc trao đổi thì cũng tỏ tình với anh rồi, đáng tiếc anh không thích yêu đương công sở, dù tỏ tình cũng vô ích."

Cận Thanh bị lời nói buồn cười của anh chọc cười, trong thoáng chốc nhận thấy tay của anh dò vào trong quần áo mình, thân thể bỗng chốc cứng đờ, tiếng cười từ từ dừng lại. Chóp mũi Giang Thiệu cọ gương mặt của cô, mang theo chút quyến luyến.

"Ngày 3 tháng sau là sinh nhật Tả Trí, anh thấy ngày đó thời tiết không tệ, chúng ta đi lĩnh giấy hôn thú đi."

"Giang Thiệu. . . . . ."

"Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, Thanh Thanh, đừng nói cái gì quen nhau vui vẻ chia tay vui vẻ, từ khi chúng ta biết nhau đến giờ đã hai mươi bốn năm rồi, không có chuyện gì hay ai có thể tách chúng ta ra." Giang Thiệu ngắt lời cô, giọng nói chắc chắn khiến trái tim Cận Thanh u ám.

. . . . . .

Thời gian chảy xuôi qua một giây lại một giây, trái tim của Giang Thiệu từ từ trầm xuống trong sự trầm mặc của cô. Cúi đầu hôn lên cái trán của cô, nhéo hông của cô một cái. "Hình như em mập lên? Không để ý cái miệng nữa, mập lên mặc áo cưới sẽ không ai xem."

Cận Thanh khẽ cắn răng, chợt tránh khỏi ngực anh. "Giang Thiệu, anh có thể thanh tỉnh chút không, em muốn chia tay anh hiểu không? Em muốn chia tay! Cũng bởi vì hai mươi bốn năm qua nên em không muốn làm quá cương với anh, một mực cho anh thời gian, sao anh lại không hiểu!"

Phản ứng của Giang Thiệu thật bình tĩnh, giật nhẹ khóe miệng. "Anh rất thanh tỉnh, Cận Thanh, người không tỉnh táo là em, anh không biết em đang gây cái gì, nhưng anh hi vọng em có thể có chừng có mực đừng ép anh trở mặt!"

Nói xong Giang Thiệu tiện tay cầm áo khoác sập cửa đi ra ngoài, bỏ mình Cận Thanh ở nhà.

Tựa vào trong thang máy, Giang Thiệu nắm chặt quả đấm. Anh phải tỉnh táo, không thể làm ra việc gì tổn thương cô, nhưng vết hôn mơ hồ liếc thấy từ cổ áo ngủ của cô lại không ngừng xoay quanh đầu anh.

Trong đêm khuya, anh từ từ đi bộ trong chung cư yên tĩnh, bất tri bất giác đi tới quảng trường tập thể dục trống trãi. Nhìn thấy một bóng dáng co rúc dưới máy chạy bộ, liền đứng đó nhìn kỹ lại, mới xác nhận mình không có nhìn lầm.

Quả nhiên là Diệp Tiểu An!

"Ai yêu!" trong giấc mộng Diệp Tiểu An cảm thấy mông mình hơi đau, một tay cô xoa mắt buồn ngủ mông lung một tay thì sờ cái mông.

"Có phải em thật không để ý không?"

Thanh âm lành lạnh của Giang Thiệu vang lên từ đỉnh đầu cô, Diệp Tiểu An sợ thét lên, trong nháy mắt cảm thấy tóc mình tê rần. Giang Thiệu ngồi chồm hổm xuống che miệng của cô, ngăn thanh âm lại. "Câm miệng! Quỷ đều bị em làm tỉnh lại!"

Diệp Tiểu An nghe chữ "Quỷ" liền cứng người, ngược lại thật ngậm miệng. Giang Thiệu ngồi xuống cái chiếu cạnh cô. "Em vẫn chưa đi về?"

Thấy cô gật đầu, Giang Thiệu liền tỏ vẻ khó chịu. "Diệp Tiểu An, đầu óc em để làm cảnh à, đây là chỗ ngủ?"

"Hôm nay dậy sớm, cả người mơ mơ màng màng, em tìm một ngày —— hắt xì ——" mới nói một nửa đã hắt xì mạnh, Diệp Tiểu An xoa xoa lỗ mũi. Mới vừa rồi chạy bộ ra một thân mồ hôi, mệt mỏi đến mức không còn hơi sức, vốn định ngồi nghỉ một lát không ngờ lại ngủ thiếp đi. Nguy rồi, đừng bị cảm chứ.

"Tìm cái gì cả ngày?"

"Thực đơn, em làm 30 bản bút ký! Lợi hại không?"

Giang Thiệu cười, "Tả Trí thích ăn thịt, không thích ăn giấy, kiến thức lý luận em làm cũng không có tác dụng gì, mỗi lần em vào phòng bếp đều làm rối tinh rối mù, thứ làm ra đều có thể liệt vào một trong các hình phạt, chẳng khác gì tử hình không kỳ hạn, cộng thêm cách ăn của Diệp Tiểu An, anh nghĩ có người tình nguyện tiếp nhận tử hình."

Diệp Tiểu An bĩu môi trừng anh, nhìn từ trên xuống dưới. "Giang Thiệu, anh có phải. . . . muốn gì mà không được?" Nếu không sao miệng độc thế!

"Nói tiếng người."

"Chưa thỏa mãn dục vọng."

"Ơ a, quả nhiên là hoạ sĩ cảnh hot, liếc mắt một cái liền nhìn ra, cái gì cũng chạy không khỏi đôi mắt chuyên nghiệp của ngài." Giang Thiệu lành lạnh nhạo báng, thân thể nằm lên mặt đất bằng xi mắng, gối lên cánh tay nghiêng nhìn bầu trời đầy sao.

Mặt Diệp Tiểu An đỏ lên, cũng may nơi này tối nên không nhìn ra. "Anh không thể quên việc đó sao, kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng nha."

"Trí nhớ của tôi tốt lắm, vì thế tôi cũng rất phiền não." Giang Thiệu hơi hài lòng, không ngờ Diệp Tiểu An thở dài, Giang Thiệu nhíu mày, "Đừng tự ti, trí nhớ của em không dùng được."

"Hừ, em than thở là bởi vì cảm thấy anh đáng thương." Diệp Tiểu An bứt mấy cọng cỏ ném lên người anh. "Người có trí nhớ tốt sẽ có ký ức khó quên hơn người bình thường, mà có quá nhiều ký ức thì sẽ ít vui vẻ hơn."

"Nói huơu nói vượn." Giang Thiệu xì mũi coi thường.

Diệp Tiểu An dùng túi làm gối, nằm xuống theo, nhìn gương mặt anh tuấn của anh hỏi. "Vậy tự anh nói, anh vui không?"

Giang Thiệu chợt tịt ngòi đi, nguyên bản có thể bật thốt lên hai chữ "Vui vẻ", lúc này lại nghẹn ở cổ họng. Diệp Tiểu An tựa hồ sớm có dự liệu, "Hắc em đã nói mà."

"Không kiểu cách như em, tôi đâu phải con gái, không rãnh tức giận vì mấy trò này."

Diệp Tiểu An nghe xong lời này cười khanh khách, vỗ vỗ vai anh bày tỏ đã hiểu, "Không sao, em không ép anh thừa nhận, em chỉ muốn nói anh biết lúc không vui thì nên làm chuyện khiến anh vui vẻ, vận động thích hợp có thể hóa giải cảm xúc buồn bực phiền não."

Giang Thiệu nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Tiểu An chỉ sợ anh không tin, "Không lừa anh đâu! Không tin anh hãy thử xem! Anh muốn làm gì em cũng làm cùng, em rất tốt, không giống người khác."

". . . . . . vận động thích hợp có thể khiến anh vui vẻ?"

"Đúng đó."

Giang Thiệu từ nằm ngang biến thành nằm nghiêng, cong tay chống đầu nhìn cô, có điều ngụ ý hỏi lại một lần, mà lần này anh còn cố ý nói chậm lại, trong tiếng nói hàm chứa nụ cười rõ ràng.

"Vận động thích hợp có thể khiến anh vui vẻ?"

Diệp Tiểu An vừa định gật đầu, lại dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn vọt cái đỏ lên. . . .