Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 22: Xin đừng rời xa. .




Phòng sách của Giang Chấn cũng giống như những căn phòng khác trong nhà này, phong cách lắp đặt thiết bị hết sức cổ điển trầm ổn, bàn ghế gỗ lê hoa, còn có mấy kế sách chứa lượng sách kinh người, nghiễm nhiên là một thư viện mô hình nhỏ. Vậy mà bây giờ gian phòng này lại tràn ngập không khí đè nén.

Giang Thiệu không ngờ Diệp Tiểu An sẽ xuất hiện tại nhà mình, nhìn lại ba binh lính phía sau cô, sắc mặt trầm xuống, ngoài miệng vẫn cười. "Cha, ngài đang đùa giỡn gì đó?"

Nhắc tới cũng kỳ quái, trên đường tới thậm chí là trước lúc đi vào gian phòng này tâm thần Diệp Tiểu An đều là thấp thỏm, mà lúc thấy Giang Thiệu thì trong lòng nhất thời bình tĩnh lại.

Giang Chấn không để ý anh, chắp tay sau lưng dạo bước tới trước người Diệp Tiểu An, nhìn kỹ cô một cái, khẽ nhăn mày lại. "Cô là Diệp tiểu thư? Tôi là Giang Chấn, là cha của Giang Thiệu."

Giang Chấn và Giang Thiệu có chiều cao thân hình giống nhau, biểu tình lúc nghiêm túc cũng giống nhau như đúc. Giang Thiệu đến tuổi này chắc cũng sẽ có dáng vẻ này, Diệp Tiểu An có cảm giác đang đối thoại với bản "già" của Giang Thiệu.

"Xin chào bác Giáng, cháu là Diệp Tiểu An, xin hỏi ngài đặc biệt gọi cháu tới đây có chuyện gì không?" Diệp Tiểu An dùng đôi mắt hồng hồng từ tối hôm qua để tỏ vẻ tao nhã lễ độ.

Giang Chấn lại xem kỹ cô gái có vẻ yếu đuối này lần nữa, bĩu bĩu môi, "Cô và con trai tôi là quan hệ gì?"

Giang Thiệu lập tức kéo Diệp Tiểu An ra phía sau, "Ngài làm cái gì vậy, con đã nói chuyện của con và Cận Thanh cô ấy không liên quan."

"Tôi không có hỏi anh, không cần chen miệng, tránh ra." Giang Chấn không vui, sưng mặt lên ra lệnh. Thấy Giang Thiệu không động, Giang Chấn bèn duỗi cánh tay sắt đẩy anh ra, Giang Thiệu làm sao đi nữa cũng không dám động thủ với cha, ở bên cạnh ý vị truyền lại ánh mắt cho Diệp Tiểu An, không cho cô nói ra quan hệ với Tả Trí.

Diệp Tiểu An nhìn chằm chằm Giang Thiệu, giận dễ sợ. Giang Chấn bỗng chốc quay đầu lại, Giang Thiệu đang nháy mắt ra hiệu vội khôi phục vẻ mặt bình thường, đưa tay lên môi ho ho như không có chuyện gì xảy ra. "Cha, con và cô ấy chỉ là bạn."

Giang Chấn hung dữ nói, "Nếu để tôi phát hiện anh giở trò sau lưng thì tôi sẽ đánh anh chạy ra ngoài!"

Giang Thiệu bĩu môi, nếu là vừa rồi anh cầu cũng không được bị đánh chạy, hiện tại bởi vì cô gái này, dù Giang Chấn đánh anh một trận thì anh cũng không thể rời đi nửa bước.

Mà Diệp Tiểu An cũng không biết anh có tinh thần quên mình hiến thân vì người như thế, còn đang âm thầm cắn răng nghiến lợi ở đằng kia vì hiểu được ánh mắt của Giang Thiệu. "Cháu và con trai của ngài đã từng có quan hệ bạn bè nam nữ thuần khiết bình thường."

"Đã từng? Vậy bây giờ thì sao?" Giang Chấn hỏi.

"Hiện tại. . . ." Diệp Tiểu An liếc nhìn Giang Thiệu chắp tay trước ngực không tiếng động cầu xin cô, lạnh lùng hừ. "Hiện tại cháu và Giang Thiệu chỉ là bạn bè."

Giang Thiệu: ". . . . . ."

Lời này lcó ý gì? Mấy keyword "Quan hệ nam nữ thuần khiết" là sao? Còn không có? Thì có nghĩa là gì?

Đại biểu quan hệ ở giữa hai người bọn họ đã là nam nữ không thuần khiết rồi hả? . . . .

Sau vài giây Giang Chấn cũng suy nghĩ ra được, thanh âm chợt nhỏ đi. "Tại sao cô lại ở cùng tầng chung cư với Giang Thiệu?"

"Chuyện này hỏi con trai của ngài đi, cháu không biết ban đầu Tả Trí và anh ta thương lượng thế nào." Diệp Tiểu An giao lời cho Giang Thiệu, đầu quật cường nghiêng nghiêng giấu đi vẻ ảm đạm trong mắt.

. . . . . .

Giang Chấn trầm ngâm chốc lát rồi xoay người lại cho con trai một cước. "Tiểu tử ngu ngốc Tả Trí kia cũng nhúng vào? Nó lại giúp anh mà không giúp chị nó?"

Giang Thiệu sớm có dự liệu, thân hình linh hoạt tránh ra, "Con không rõ, ngài mắng cậu ta mà sao đá con?"

"Diệp tiểu thư, tôi nói chuyện không thích đi vòng vèo, cô có phải đang qua lại với Giang Thiệu không? Nếu như phải, tôi hi vọng cô có thể lo lắng về quan hệ của hai người." Giọng nói của Giang Chấn tuy không khó chịu nhưng không có ý cưỡng ép, mà Diệp Tiểu An lại cảm thấy như bị tát mạnh một cái, khiến cô hoàn toàn hiểu là chuyện gì xảy ra. Thì ra trong thời gian ngắn ngủi mình không giải thích được lại thành người thứ ba lần nữa!

"Cha!" bây giờ Giang Thiệu thật tức giận, "Muốn con nói mấy lần mới đủ? Diệp Tiểu An không có quan hệ gì với chuyện này cả! Tại sao ngài có thể võ đoán thế! Không thể chỉ nghe lời một phía của người khác đã định tội cho con! Con mặc kệ dì Ôn nói cái gì với ngài, nguyên nhân con và Cận Thanh chia tay chỉ có ba chữ: không thích hợp! Ngài trông nom con cái gì đều được, cuộc sông riêng của con ngài giơ cao đánh khẽ đi!"

"Anh tưởng tôi muốn quản chuyện của anh hả! Con gái người ta đang êm đẹp, anh làm lớn bụng người ta rồi bây giờ nói không thích hợp muốn chia tay? Anh hiểu hai chữ ‘ trách nhiệm ’ viết như thế nào không! Mấy năm qua anh làm cái gì rồi bây giờ nói không thích hợp!"

Lúc Giang Chấn nói nửa câu cuối cùng cố ý liếc mắt nhìn Diệp Tiểu An, cái nhìn này khiến tức giận và uất ức giống như thủy triều lăn lộn trong trái tim Diệp Tiểu An, cô hận hận cắn môi đứng sững ở tại chỗ nhìn chằm chằm Giang Thiệu.

Bộ dáng bướng bỉnh cố nén nước mắt khiến trong lòng Giang Thiệu đặc biệt buồn bực, anh châm chọc nhếch khóe miệng cười cười, "Ngài nên hỏi Cận Thanh, có hiểu hai chữ ‘ liêm sỉ ’ viết như thế nào hay không!"

Giang Thiệu hít một hơi thật sâu, "Con sống 29 năm có lỗi với ai cũng chưa từng phụ lòng Cận Thanh, con không thiếu cô ấy cái gì cả, không cần thiết đeo cái nồi đen này cho cô ấy. Nếu ngài không sợ mặt mũi của nhà họ Giang bị bôi đen thì cứ đi tra xem đứa bé trong bụng cô ấy là của ai!" Giang Thiệu từ trong túi lấy danh thiếp của bác sĩ phụ khoa ra đặt trên bàn.

"Hi vọng sau này sẽ không còn chuyện như hôm nay xảy ra nữa, con không muốn nhìn thấy Diệp Tiểu An vì vậy mà bị ai vu tội chửi bới! Bất luận kẻ nào cũng không được! Từ ngày mai con phải rời khỏi thành phố B mấy ngày, trong thời gian này cô ấy xảy ra chuyện gì. . . ." Giang Thiệu híp mắt lại không có nói tiếp, trong ánh mắt hàm ẩn ánh sáng nguy hiểm.

Giang Chấn há lại cho anh phách lối, vỗ tay xuống mặt bàn, trừng mắt tàn khốc. "Thế nào, anh đang uy hiếp cha à?"

"Không phải uy hiếp, là cảnh cáo, con có việc đi trước." Dứt lời Giang Thiệu mặc kệ cha có phản ứng gì, kéo tay Diệp Tiểu An vội vã rời đi. Anh người cao chân dài đi mau, Diệp Tiểu An chuyển nhanh cặp chân mới miễn cưỡng đuổi theo anh được.

Cảnh Thiên bố trí tốt một bàn thức ăn thịnh soạn rồi đi tới phòng sách, lại chỉ thấy Giang Chấn đứng nghiêm mặt một mình. "Tiểu Thiệu đâu rồi? Lại bị anh đánh chạy phải không? Khó được gặp mặt một lần, không thể nói chuyện nhỏ nhẹ à, đâu phải là đứa bé mà anh muốn làm gì thì làm."

Giang Chấn nắm tấm danh thiếp kia nhíu lông mày suy nghĩ sâu xa: chẳng lẽ đứa bé của Cận Thanh không phải họ Giang sao? . . . . Diệp Tiểu An đó đến cùng là sao nữa?

Khốn khiếp phản rồi! Lại dám uy hiếp lão tử của nó! Còn nói không có gì với cô gái đó! Bộ dạng như bao che cho con!

. . . . . .

Giang Thiệu kéo Diệp Tiểu An ra khỏi tòa lầu nhà mình mới thả chậm bước chân. Đêy không phải đi, rõ ràng chính là trốn. Diệp Tiểu An che ngực thở mạnh, phát giác tay nhỏ bé của mình bị anh siết chặt liền vậy mạnh ra.

"Giang Thiệu!"

"Hả?" Giang Thiệu quay đầu lại, không ngờ nghênh đón anh lại là một bạt tai bén nhọn.

Mắt Diệp Tiểu An vốn là vừa đỏ vừa sưng, giờ phút này cô mím chặt đôi môi nhịn lại nước mắt càng có vẻ hết sức nhếch nhác, trong đôi mắt còn tràn đầy tơ máu đỏ bởi vì mất ngủ mà ra.

"Diệp Tiểu An! Em ——" Giang Thiệu dừng một lát, nuốt lời trở về. Thật ra thì anh có thể tránh thoát, nhưng không biết vì sao cố tình nhận lấy. Là cô đánh người đánh đến thích hay là anh bị đánh quen rồi?

Hai anh em mới vừa rồi nhạo báng Giang Thiệu không biết ở đâu nhô ra, thấy tình cảnh này liền đưa ngón tay lên miệng thổi ra một tiếng huýt gió vang dội.

"Ơ a anh Thiệu, ông mặt trời mới xuống núi liền mặc kệ chuyện tốt, đang đùa giỡn hoàng hoa đại khuê nữ nhà ai đó? Xem bộ dáng cô gái này, so với Cận Thanh nhà anh thật sự là cháo trắng rau dưa!"

"Ăn thịt cá chán nên đổi khẩu vị, anh Thiệu không có địa phương cũng đừng ở bên ngoài, ảnh hưởng không tốt, để cho cha anh nhìn thấy lại không được rồi! Ăn vụng cũng đừng lộ liễu vậy chứ?"

Giang Thiệu đè ép tức giận, mủi chân đá cục đá nhỏ trên đất lên trúng vào bụng của một người trong đó. "Hai cậu muốn bị đánh phải không! Tôi và Cận Thanh chia tay, về sau ít nhắc cô ấy với tôi!"

Chỗ này thật không phải chỗ để nói chuyện, Giang Thiệu lại lôi kéo Diệp Tiểu An tránh trái tránh phải đi tới một mảnh đất trống không có ai, ấn cô ngồi ở trên ghế đá. "Tôi thay cha tôi nhận lỗi với em, tôi không biết ông ấy kéo em vào, em ên tâm về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."

Diệp Tiểu An tức giận cũng cười, "Không biết kế tiếp còn có thể có chuyện xui xẻo gì tìm tới tôi."

Giang Thiệu trầm mặc, giơ tay lên lau nước mắt rơi trên quai hàm cô. Bây giờ Diệp Tiểu An mới ý thức được mình rốt cuộc vẫn khóc, khinh thường đẩy tay Giang Thiệu ra. "Tôi có thể xin anh một chuyện không?"

"Em nói đi."

"Cách xa tôi một chút được không?"

Giang Thiệu lui về phía sau hai bước, "Xa như vậy được không?"

Diệp Tiểu An lắc đầu, "Xa đến đừng cho tôi nhìn thấy anh mới được."

Giang Thiệu trầm ngâm, đứng ở sau lưng Diệp Tiểu An. "Được như vậy đi, không nhìn thấy tôi."

Không có lừa gạt người như vậy!

Diệp Tiểu An hít hít lỗ mũi bả vai run rẩy, oa ô một tiếng nằm ở trên bàn đá gào khóc lên. Giang Thiệu nhất thời cau mày, "Em có thể khóc, nhưng nhỏ giọng một chút được không? Để người ta nghe được còn tưởng tôi làm gì em nữa."

Nói chưa dứt lời, Diệp Tiểu An lại như được lời này kích động tăng thanh âm lên, cô gào thét lớn tiếng hơn nữa. Giang Thiệu chưa từng thấy con gái có thể khóc thế, nửa ngồi xuống phía sau lưng của cô. Ngón tay của cô siết chặt y phục dưới mặt bàn, dùng sức quá mạnh mà đốt ngón tay trắng bệch, nước mắt rơi nhanh xuống.

Cô khóc suốt, Giang Thiệu chỉ lặng lẽ ở cạnh cô. Anh không biết làm sao mới có thể an ủi cô, huống chi Tả Trí và mình một người tổn thương lòng cô, một người tổn thương thân cô.

Có lẽ do cả đêm chưa ngủ cộng thêm kích thích liên tiếp, Diệp Tiểu An khóc một cuộc xong nằm luôn trên bàn đá ngủ mất.

Thành B đã vào thu, thời tiết ban đêm lạnh lẽo. Giang Thiệu cởi áo khoác cảnh phục xuống đắp lên trên người cô, sau đó nhẹ nhàng ẵm cô lên. Trên khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Tiểu An còn có nước mắt chưa khô hết, đầu tóc rối bời đáng thương. Đầu nhỏ vô ý thức tựa vào cổ anh, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Bốn phía đen như mực, trên trời không hề có trăng. Hơi thở nhẹ nhàng âm ấm của Diệp Tiểu An lất phất đều đều bên gáy anh, khiến Giang Thiệu bất ngờ nhớ lại một đêm nhiều năm trước.

"Cô bé mù, em quên hết rồi." Giang Thiệu lầm bầm lầu bầu y hệt nỉ non, sự tối tăm trong lòng bởi vì đoạn kỷ niệm ngắn ngủn mà hơi tản ra. Anh nhắm mắt lại tựa vào trên cây cột, không tự chủ thu hẹp hai cánh tay, muốn giữ lại cảm giác ấm áp mềm mại nơi ngực. Hơn nữa, đó là một đoạn trí nhớ mà anh luôn xin nó đừng rời xa.

. . . . . .

Diệp Tiểu An ngủ thật lâu, tựa hồ mơ một giấc mộng, trong mộng có người gọi cô là cô bé mù, sau đó. . . . Cũng không nhớ rõ nữa.

Cô bị một nhịp trống có tiết tấu lại cực kỳ ồn ào đánh thức. Vốn định vùi ở trong chăn ấm áp ngủ tiếp, chợt trợn to cặp mắt vọt ngồi dậy.

Đây là một căn phòng xa lạ, trong phòng có mùi đàn ông nhàn nhạt.

Kinh hãi chính là, cả người dưới chăn của cô lõa lồ, không chỉ có như thế, cổ của cô, lưng eo đau nhức không dứt. . . .