Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 38: Đừng làm cô đoán mò




Edit: Lâm Lâm

Beta: hana

Dùng cơm trưa xong, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ liền ra khỏi nhà. Hôm nay, Diệp Tỳ cùng Michael lên máy bay đi từ HongKong đến Canada{hana: Gia Nã Đại là canada bà ạ. LL: ai bít, mà có nàng chỉnh cho òi còn gì???? * cười đểu*}

Khi vợ chồng Mạnh Dịch Nam đến sân bay, Chung Bình cùng Vệ Đông, Hàn Xa sớm đã đến.

Diệp Tỳ vừa thấy Mạnh Dịch Nam nắm tay Hiểu Vụ tới, khóe miệng rốt cục nở nụ cười.

“Tha gia mang khẩu chính là phiền toái.” Chung bình ở một bên cười nhẹ.

Mạnh Dịch Nam trừng mắt liếc bạn một cái, không biết hôm nay là ngày nghỉ ngơi sao? Chung Bình không sợ sự uy hiếp của bạn, hướng Vệ Đông cùng Hàn Xa trao nhau ánh mắt, nhìn thấy hai mắt Lộ hiểu vụ đều đỏ, ba người cùng nhận định hôm qua hai vợ chồng chắc chắn đã vận động quá độ, cả ba đều không nói mà chỉ cười nhẹ.

Lộ hiểu Vụ thấy bị mọi người nhìn thấu, nhất thời ngượng ngùng, mặt lặng lẽ đỏ lên.

“Cầm lấy” Mạnh Dịch Nam một tay kéo Hiểu vụ đến sát bên người, một bên đem túi giấy đưa ra trước mặt Diệp tỳ.

Diệp Tỳ mắt liếc túi giấy, khóe miệng lộ ra chút cười nhợt nhạt “Cái gì?”

“Tôi cùng Hiểu Vụ đi chọn, lên máy bay hãy xem.” Mạnh Dịch Nam thanh âm trầm thấp không mang theo độ ấm nói.

Diệp Tỳ sắc mặt chậm rãi bình tình, chậm rãi tiếp nhận túi quà, chậm rãi nâng lên tầm mắt, mang theo hình ảnh Mạnh Dịch Nam trong mắt, lảng lặng ngóng nhìn.

Lộ hiểu Vụ nhìn hai người trong lúc đó đều không nói, những người khác thì chỉ cười mà không nói nhìn, trong lòng cảm thấy lạ “Các anh cứ ở đây tán gẫu, em đi mua nước cho mọi người.” Nói xong, không đợi Mạnh DịchNam ra tiếng, liền thoát khỏi tay anh, hướng nơi bán nước đi đến.

Chung Bình nhìn theo bóng dáng Lộ hiểu Vụ, trầm thấp cười, hướng Mạnh Dịch Nam liếc mắt một cái “Hiểu vụ quả nhiên là người biết ý.”

Mạnh Dịch Nam hung hăng trừng mắt một cái, anh bạn này thật không thể im lặng, làm cho mọi người đều xấu hổ thì mới vui vẻ lên được sao.

Diệp Tỳ đem gói to đặt lên ghế, cùng Michael nói gì đó, Michael liền thối lui sang một bên ngồi.

Diệp tỳ giương mắt nhìn Mạnh Dịch Nam “Chúng ta tâm sự.”

Mạnh Dịch Nam vừa nhìn vẻ mặt của cậu ta, thật là nghiêm túc, trong lòng không khỏi nói thầm, cậu ta muốn tán gẫu cái gì?

Chung Bình nhìn biểu tình của hai người, chạy nhanh lôi kéo Vệ đông cùng Hàn Xa đi đến chõ khác.

Mạnh Dịch Nam đi theo Diệp tỳ đến bức tường kính của sân bay, xa xa có thể nhìn thấy máy bay.

“Làm sao vậy?” Mạnh Dịch Nam có điểm lo lắng, Diệp tỳ trăm ngàn lần đừng nói cái gì khiến anh phải nói lời cay đắng.

“Nam!” Diệp Tỳ nhìn bên ngoài bức tường thủy tinh, thanh âm nhẹ nhàng.

“Sao?” Mạnh Dịch Nam cũng nhìn ra ngoài bức tường, ngữ điệu của cậu ta làm cho anh khẩn trương.

“Em từng nghĩ tới, anh một ngày nào đó sẽ kết hôn.” Diệp Tỳ khóe miệng giương lên, thản nhiên nói.

Mạnh DịchNamcau mày, không hé răng

“Lần đo bỏ đi, em chỉ biêt…” Diệp Tỳ tiếp tục nhẹ nhàng mà nói “Em đi Ottawa, là thử quên anh, em cho là em làm được, cho nên mới tiếp nhận Michael.”

Taycủa Mạnh Dịch Nam nắm vào lan can càng chặt hơn, vẫn là trầm mặc không nói.

“Mà khi anh kết hôn, em vẫn là…… vẫn có cảm giác như bị đao cắt!” Cuối cùng thanh âm đã muốn nghẹn lại.

Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra! Phút chốc xoay sang nhìn Diệp Tỳ. Diệp Tỳ chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tràn đầy đau thương. Diệp tỳ …. là đau thật, cái đau này ngay cả Mạnh Dịch Nam cũng cảm nhận được. Mạnh Dịch Nam muốn mở miệng, nhưng là lời nói cứ như vậy không thể thoát ra. Anh….rất choáng váng!

“Em nghe Chung Bình nói vợ anh muốn ly hôn.” Diệp tỳ nháy mắt tươi cười “Nói thật, lòng em rất vui mừng. Em ngỡ tưởng anh có phải hay không đã chờ em.” cậu ta mở mắt đặt hình ảnh anh thật sâu trong mắt, sâu xa nói “Kết quả lại vẫn như cũ, chỉ là có mình em tình nguyện.” cậu ta chậm rãi quay mặt ra ngoài, ánh mắt xa xăm.

“Diệp tỳ.” Mạnh Dịch Nam trong lòng kích động, nên nói cái gì đây? Nói chính mình chưa từng cho cậu ta cơ hội, nói kỳ thật chỉ có cậu ta tự nguyện, lúc này, quả thật anh không nói nên lời. Ngực giống nhau như bị đè một khối đá, nặng nề vô cùng, tâm cũng trĩu nặng. Diệp tỳ có bộ dáng như thế này, chính mình cũng có sai, lúc trước hẳn là sớm phát hiện ra cậu ta không thích hợp, sớm một chút nói rõ cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ không chìm sâu như thế này.

“Nam, anh nói anh yêu cô ấy.” Diệp tỳ hai tay căng thẳng, dùng sức quay sang Mạnh Dịch Nam mỉm cười “Vậy là tốt rồi, trăm ngàn lần không cần lại cho em ảo tưởng cơ hội!”

Mạnh Dịch Nam nhìn khuôn mặt Diệp Tỳ tươi cười, trong lòng chấn động, cậu ta…

“Em vẫn sẽ chờ anh ly hôn, nếu như có một ngày như thế.” Diệp tỳ giảo hoạt mắt chớp chớp, cuối cùng xoay người, nhìn phía xa xa hình ảnh Lộ hiểu Vụ đang đi tới, nhẹ nhàng cười.

Mạnh Dịch Nam dõi theo ánh mắt cậu ta, chậm rãi nhìn ra xa, Lộ Hiểu Vụ bưng hai chén nước đứng ở chỗ, thản nhiên cười, vẻ mặt ôn hòa. Mạnh Dịch Nam ngực căng thẳng, chậm rãi nhìn qua mặt Diệp Tỳ “Tôi sẽ không ly hôn.” Anh biết chính mình muốn cái gì.

Diệp Tỳ thẳng tắp nhìn hai mắt Mạnh dịch Nam, giống như muốn tìm ra một tia do dự trong ánh mắt đó, nhưng là….. một tia cũng không có. Diệp tỳ rốt cục nhẹ nhàng cười “Vậy , anh nên để ý cô ấy hơn, cô ấy kỳ thật là một cô gái mẫn cảm, chính mình sẽ không biểu đạt. Đùng làm cho cô ấy phán đoán trái tim của anh, có lẽ cô ấy đoán không được.””

Mạnh Dịch Nam trong lòng căng thẳng, kinh ngạc nhìn Diệp Tỳ kia khuôn mặt tươi cười, cậu ta là đang tác hợp cho anh sao? “Diệp tỳ…”

“Cô ấy nếu có khuyết điểm, em sẽ không buông tay.” Diệp Tỳ mỉm cười ngóng nhìn anh, Lộ Hiểu vụ so với chính mình càng thương anh.

Từ đêm đó Diệp Tỳ nhìn đến Mạnh dịch Nam vội vã đến bên cạnh Lộ hiểu Vụ, nhìn đến Lộ hiểu Vụ ở trên bàn bị chính mình nói á khẩu không trả lời được, cậu ta chỉ biết chính mình không có cơ hội, này hai người trong lòng đều có đối phương, lại không tự nhiên biểu đạt được. Cậu tưởng rằng chính mình cùng mưu kế của Chung Bình có thể phá hư hai người bọn họ, bởi vì cậu vẫn nghĩ Lộ Hiểu Vụ không yêu Manh Dịch Nam. Mà khi cậu nhìn thấy bộ dáng mất hồn của Lộ hiểu Vụ, cậu thấy hình dáng mình trong đó, cái này buồn bực không vui lại không có chỗ phát tiết. Cô kỳ thật là yêu Mạnh Dịch Nam.

Mà Mạnh Dịch Nam để ý Lộ hiểu Vụ, cậu cũng rõ ràng thấy được. Cậu chưa từng thấy người nào có thể có sức ảnh hưởng đến tâm của Nam như thế, mọi tâm tư của Nam đều bị Lộ Hiểu Vụ tác động. Vô số lần ở ban đêm, hắn ghen tị vì Mạnh Dịch Nam để ý đến Hiểu Vụ, chẳng lẽ bởi vì cô ấy là phụ nữ, chính mình là đàn ông sao? Làm hai người ở trước mặt cậu cố tình biểu hiện ngọt ngào làm cho trái tim cậu đau đớn, lại rốt cục tỉnh ngộ, nếuNamyêu mình thì chính là năm đó đã nhận lời mình. Cậu ở trong mắtNambé nhỏ như vậy, không đáng kể, thậm chí ngay cả yêu cũng không phải, cậu không buông tay thì còn có thể thế nào?

Diệp tỳ cuối cùng cũng theo Michael. Nếu không thể thương anh thì cũng có người thay cậu thương anh.

“Diệp Tỳ, tôi xin lỗi”….. Mạnh Dịch Nam hạ ánh mắt, nặng nề nói ra lời nói tận đáy lòng mà anh vẫn chưa dám nói. Anh không nên làm cho Diepj Tỳ đình trệ như ngày hôm nay.

“Là em yêu anh, anh có gì sai lầm?” Diệp Tỳ nâng mặt lên cười thanh thoát “Lần này rời đi, không biết khi nào gặp lại. Em có thể hay không có một yêu cầu hơi quá?”

Mạnh Dịch Nam nhìn khuôn mặt anh tuấn tươi cười, giống như năm đó ngày hè nhìn thấy Diệp tỳ, kỳ thật anh cũng không phải như vậy chán ghét. Mạnh Dịch Nam mỉm cười nhìn cậu ta.

“Anh chưa từng ôm em.” Diệp tỳ nhìn anh.

Mạnh Dịch Nam trong lòng ngẩn ra, chần chờ nửa ngày, rốt cục bước tùng bước lên phía trước, dùng sức ôm cậu ta vào trong ngực ( LL: AAAAA…………….* kêu gào khản tiếng*…… cảnh đẹp, cảnhđẹp mọi người ơi………….hana* đạp lâm lâm, lấy roi đánh toé máu, lấy dao phập phâp… máu me be bét* LL : *bò dậy *…… * gào*…. cảnh đẹp thế cơ mà, cảnh đẹp thì ta nói là cảnh đẹp, mắc mớ gì chém ta???/ oaoaoaoao…. Hana ác ma…., * quay sang nhìn nốt cảnh đẹp đang diễn ra .) Diệp Tỳ, cái ôm này là dành cho kỷ niệm thời thanh xuân, là bạn, rồi lại sai lầm, cái sai lầm gọi là “tình yêu!” xin tha thứ, anh chỉ có thể xem em là em trai, một người em trai đặc biệt!

Diệp Tỳ nhào vào lòng anh, hít một hơi thật sau, nở nụ cười!Ccái ôm mà cậu từng mong ước, nhưng là cái ôm này cậu sẽ không hoài niệm.

Từ sân bay trở về, Mạnh Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ không nói gì. Chung Bình ở phía trước lái xe.

Lộ Hiểu Vụ nhìn ra bên đường, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Mạnh Dịch Nam cùng Diệp Tỳ ôm nhau, hai người đàn ông gắt gao ôm nhau!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng không mở miệng nói. Mạnh Dịch Nam cùng Diệp Tỳ đều mang theo biểu tình bình tĩnh, tuy rằng làm cho mọi người đều ngạc nhiên,nhưng là ai cũng trầm mặc không nói.

Diệp Tỳ rốt cục đi rồi, mang theo tiếng cười ra đi.

Lộ Hiểu Vụ từng nhớ tới cậu ta từng dùng đôi mắt ai oán nhìn mình, trong lòng bất giác có tia thẫn thờ, cậu ta cũng không giống như Mạnh Dịch Nam nói, Diệp Tỳ với Mạnh Dịch Nam vẫn là có cảm tình. Diệp tỳ nhìn Mạnh Dịch Nam cũng Michael, rõ ràng ánh mát không giống! Lộ HiểuVụ trong lòng nhẹ nhàng cười, cuối cùng Diệp tỳ đã lựa chọn rời đi? Chẳng lẽ Mạnh Dịch Nam lại làm cậu ta tổn thương?

Mạnh Dịch Nam cũng trầm mặc lái xe, trong xe ra vẻ chăm chú nghe tiếng nhạc ghi ta phát ra từ đài radio, nhưng kỳ thật trong lòng anh rất không yên. Lời nói của Diệp Tỳ vẫn lởn vởn quanh tai “đừng làm cho cô ấy phán đoán trái tim của anh, có lẽ cô ấy đoán không được!” Hiểu Vụ không đoán ra tâm của anh, tựa như anh cũng không đoán ra được cô ấy nghĩ gì trong đầu? Bọn họ chả lẽ cứ như vậy đoán qua đoán lại sao? Ngay cả Diệp tỳ mới ở chung không bao lâu mà còn nhìn ra Hiểu vụ mẫn cảm cùng ẩn nhẫn, chính mình vì sao không cố gắng thay đổi?

Xe chạy qua khu phố trung tâm, cuối đường là hướng về nhà, Mạnh Dịch Nam đột ngột đổi hướng xe, đem xe quay lại, hướng đường quốc lộ đi tới.

“Đi đâu vậy anh?” Lộ Hiểu Vụ kỳ quái hỏi anh, “không trở về nhà sao?”

“Hôm nay cuối tuần, chúng mình đi ra ngoài chơi đi.” Mạnh Dịch Nam nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lộ hiểu Vụ sửng sốt, nhìn vẻ mặt tươi cười kỳ quái của anh, không phải vừa rồi khuôn mặt anh tối tăm sao, giờ phút này đột nhiên thay đổi như vậy? Tò mò quái. “Đi chỗ nào ạ?”

“Chúng ta đi du thuyền.” Mạnh Dịch Nam một bên lái xe, một bên hướng phía bến tàu đi đến, tâm vừa động, đột nhiên có chủ ý.

“Bây gìơ sao?” Lộ Hiểu Vụ bị anh làm cho đầu óc choáng váng, anh hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên tâm tình tốt như vậy, cư nhiên đi du thuyền. Cô ở thành thị như vậy nhiều năm nhưng chính là cũng không đi du thuyền bao giờ, chủ yếu du thuyền là dành cho khách nước ngoài đến thăm quan, người địa phương hầu như không đi du thuyền đi.

“Đúng, lên thuyền ăn cơm chiều được không?” Mạnh Dịch Nam thoạt nhìn đề nghị của chính mình thật vừa lòng, tâm tình cũng vì thế mà nhảy nhót đứng lên

“Vâng” Lộ hiểu Vụ tuy rằng không biết vì sao anh lại có hứng thú như vậy, chỉ thấy trên mặt biểu tình hưng phấn, cô cũng bị cuốn hút, coi như cuối tuần này có một niềm vui ngoài ý muốn đi.

Mạnh dịch Namvui vẻ lái xe về phía trước. Nếu cô không đoán ra, vậy để anh đến nói cho cô biết. Trái tim của anh vô điều kiện vì cô rộng mở!