Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 36




Về sau Trần Y Y cùng Kỳ Sinh liền đi theo mọi người xuống núi.

Mấy người khác vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Trần Y Y, đều hâm mộ khí lực cực kỳ lớn của nàng.

Vô Hoa thôn chung quanh đều là núi, trêи núi các loại dã thú nhiều không kể xiết.

Hàng năm thời điểm cuối mùa hè bọn họ vì an toàn của thôn sẽ tụ họp những người trong thôn, cùng nhau lên núi săn giết dã thú có vẻ hung tàn.

Bởi vì nếu không săn giết bọn chúng, để tùy ý sinh sôi nảy nở, dã thú nhiều lên thực vật trêи núi sẽ nhanh chóng cạn kiệt, bọn chúng không đủ đồ ăn liền xuống núi ăn thịt người.

Mùa đông hàng năm ở thôn xóm bọn họ, đều đã phát sinh chuyện có người bị dã thú đả thương, thậm chí là ăn thịt.

Nếu bọn họ có thể có một nửa khí lực của Trần Y Y, thời gian qua trong nhà sẽ không thảm như vậy, đồng thời còn có thể trợ giúp thôn giải quyết nguy hiểm tiềm ẩn.

Khi Trần Y Y mang theo lợn rừng trở về, toàn bộ Vô Hoa thôn đều oanh động.

Nhất là khi bọn họ biết được con lợn rừng này là do một cái tiểu nữ tử như Trần Y Y bắt được, người trong thôn quả thực không có biện pháp tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Nhưng mà vô luận bọn họ có tin hay không, Trần Y Y cứ như vậy kéo lấy chân sau lợn rừng, ở trước mặt đám người bọn họ đem lợn rừng về nhà.

“Ôi trời ơi, thật đúng là không nhìn ra, nàng dâu này của Sở gia khí lực lại lớn như vậy? ”

“Đúng vậy a, đúng vậy a? Sở gia này thật đúng là có phúc khí, có một nàng dâu như vậy, về sau căn bản không lo không có thịt ăn. ”

“Nàng nhìn gầy gò nho nhỏ, không nghĩ tới khí lực lại có thể lớn đến như vậy?”

…..

Mọi người trong lúc nhất thời chỉ lo Trần Y Y bên này, ngược lại không có phát hiện người đi săn ít đi mấy người.

Một người trong những người thợ săn trẻ tuổi kia đi đến nhà trưởng thôn, những người khác đem con mồi về nhà.

Định tụ họp hán tử trong thôn, cùng một chỗ cầm bó đuốc lên núi đi tìm người.

Nhưng mà không kịp chờ đám người bọn hắn đi ra khỏi thôn, Hàn Lẫm đã cõng Dương gia lão nhị kia, đi theo Thường thúc về tới Vô Hoa thôn.

Dương gia lão nhị sỡ dĩ cùng Vương Lâm Hà tách ra, không phải là cùng Vương Lâm Hà xảy ra tranh chấp, mà là bởi vì hai người trêи đường gặp lợn rừng.

Lúc hai người bọn họ chạy trốn trêи đường, Dương gia lão nhị không cẩn thận ngã sấp xuống, Vương Lâm Hà vì tự bảo vệ mình chỉ một mình chạy đi.

Lúc ấy chân Dương gia lão nhị bị trật khớp rồi, hắn còn tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi.

Lại không nghĩ rằng lợn rừng không có đụng hắn, mà là chạy đuổi theo Vương Lâm Hà.

Thời điểm Hàn Lẫm cùng Thương thúc nhìn thấy hắn, hắn đang chống một cây gậy gỗ từng chút từng chút đi trở về.

Mọi người thấy Dương gia lão nhị không có chuyện gì, thế này mới vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng là vừa nghĩ tới Vương Lâm Hà kia, sắc mặt của mọi người nhịn không được hết sức khó coi.

Bọn họ một mực biết rõ người của Vương gia, cả đám đều không phải người tốt lành gì.

Nhưng là bọn họ không ngờ tới được, Vương Lâm Hà vậy mà lại là một người ác độc đến như vậy?

Thương thúc nói:” Cũng may nàng dâu của Sở gia cùng Dương gia lão nhị đều vô sự, bằng không …. Ta thực sự không có biện pháp cùng Sở gia và Dương gia nói công đạo.

Mặc dù hai người bọn họ đều không có chuyện gì, Vương Lâm Hà cũng không thể cứ như vậy mà thả đi. Trước tiên đem người bắt tới nhà thôn trưởng đi. “

Lúc mọi người áp giải Vương Lâm Hà đến nhà trưởng thôn, Trần Y Y cũng đã kéo lợn rừng về đến nhà.

Lúc Vân Bích nhìn thấy lợn rừng kia, thiếu chút nữa bị bộ dạng của lợn rừng hù chết.

Nàng run lẩy bẩy chỉ vào lợn rừng nói:”Tiểu …. Tiểu thư, đây là do người đánh? “

Trần Y Y một bên vuốt bùn đất ở trêи người, một bên đắc ý hồi đáp:” Đúng thế đương nhiên là ta đánh. ”

Nàng nói xong một câu kia, lập tức nhanh chóng hướng tới gian phòng của mình chạy đi.

Cô nương câm nhìn bóng dáng Trần Y Y, khoé miệng nhịn không được co quắp một chút.

Con lợn rừng kia cũng không phải đã chết hoàn toàn, mà là thoi thóp phát ra từng tiếng thở nặng nhọc.

Trần Y Y không có trực tiếp đem nó đánh chết, bởi vì đánh chết chất thịt sẽ dễ dàng biến chất, đến lúc bắt đầu ăn sẽ không còn tươi mới.

Nàng tính đợi đến ngày mai, lại đem lợn rừng đưa tới nhà của đồ tể trong thôn.

* Đồ tể: người làm nghề giết mổ súc vật.

Sau đó cho đồ tể một chút bạc, để người ta giết giúp nàng.

Vân Bích nhìn con lợn vẫn còn đang thở, nhịn không được sợ hãi trốn ở sau lưng cô nương câm.

Kỳ Sinh đi theo Trần Y Y tới thấy thế, nhìn không được cười nói:” Con lợn này mặc dù chưa chết, nhưng là không có cách nào nhúc nhích được.

Đừng nhìn trêи người nó không có lưu lại vết máu gì, kỳ thực xương cốt trong người đã bị đánh gãy. Cho nên Vân Bích ngươi không cần phải sợ, nó sẽ không tổn thương đến người. “

Vân Bích nghe vậy liếc mắt nhìn Kỳ Sinh một cái, nàng trừng mắt nhìn Kỳ Sinh bất mãn nói:”Ai…. Ai sợ hãi? Ta chính là ghét bỏ nó xấu mà thôi.”

Kỳ Sinh cầm cái gùi trêи người xuống, sau đó đối với Vân Bích nói:” Ta có thứ muốn tặng cho ngươi.”

Vân Bích vừa nghe đến có thứ gì muốn đưa cho nàng, liền bước nhanh đi tới chỗ Kỳ Sinh.

Sau đó nàng nhìn thấy bên trong cái gùi của Kỳ Sinh, có một con nhím phi thường nhỏ phi thường đáng yêu.

Vân Bích ngồi xổm xuống muốn đưa tay lên sờ sờ, nhưng thấy Kỳ Sinh đang nhìn nàng, nàng làm bộ như không quan tâm nói:” Vật nhỏ này thật bẩn, xấu quá. ”

Kỳ Sinh nghe vậy cũng không tức giận, hắn có chút bất đắt dĩ nói:” Ngươi không cần sao?

Vân Bích thấy hắn muốn đem cái gùi đi, nhịn không được cả giận nói:” Đã nói là cho ta, ngươi như thế nào lại lật lọng?”

Kỳ Sinh:”Ngươi không phải ghét bỏ nó xấu sao? ”

Cô nương câm nhìn hai người cãi nhau, khẽ cười một tiếng rồi quay người vào phòng bếp.

Nàng biết Trần Y Y là người thích sạch sẽ, hôm nay ra ngoài đi săn khẳng định phải tắm rửa.

Nàng thừa dịp lúc Trần Y Y đi xem nhị gia, tranh thủ thời gian giúp Trần Y Y chuẩn bị một chút nước nóng.

Thời điểm Trần Y Y vào trong phòng, liền phát hiện Sở Trác đang ngủ.

Nàng rón rén bước tới bên giường, im ắng nhìn hắn một lúc, sau đó lại rón rén ra khỏi phòng.

Nhìn Sở Trác ngủ ngon như vậy, hôm nay hẳn là không có xảy ra vấn đề gì.

Trần Y Y sau khi đi ra, đã cắt đứt hai người vẫn còn đang cãi nhau.

Trần Y Y:”Hai người các ngươi nhỏ giọng một chút, nhị gia vẫn còn đang ngủ. ”

Kỳ Sinh cùng Vân Bích nghe vậy, lập tức không còn tiếp tục cãi vả.

Kỳ Sinh mang cái gùi lên, nhìn thoáng qua Vân Bích rồi rời đi.

Vân Bích cầm bé nhím nhỏ trong tay, đầu tiên là cùng Trần Y Y khoe ra một phen, sau đó liền đi dựng ổ cho bé nhím nhỏ.

Về sau Trần Y Y đi tới gian phòng cách vách tắm rửa, lúc nàng đam ngâm mình thoải mái, đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra.

Trần Y Y tưởng rằng Vân Bích vào nên cũng không có quay đầu lại nhìn.

Nàng cười nói:” Vân Bích mau tới giúp tiểu thư nhà ngươi xoa bóp vai, ta hôm nay đã phí đi không ít khí lực.”

Nghĩ đến một màn hữu kinh vô hiểm ngày hôm nay, Trần Y Y đến bây giờ trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.

*Hữu kinh vô hiểm: Có thể hiểu như là gặp chuyện gì đó kinh ngạc, sợ hãi nhưng mà không có bị nguy hiểm.

Thân thể người tiến vào nghe vậy cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi đi tới phía sau lưng nàng rồi dừng lại.

Trần Y Y dựa vào mép thùng gỗ đơn sơ, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng phía sau lưng cùng với bờ vai mê người.

Đầu tóc đen như mực của nàng được một sợi dây màu đỏ nhạt buộc lên, có vài sợi dáng ở trêи lưng tuyết trắng của nàng.

Người phía sau cẩn thẩn chạm vào mặt nước một chút, sau đó mới đưa tay lên trêи bóp bờ vai tuyết trắng của Trần Y Y.

Trần Y Y nguyên bản buông lỏng thân thể nằm sấp xuống, tại lúc đôi tay kia chạm đến bờ vai nhẵn nhụi của nàng, nàng đột nhiên hướng tới người đứng phía sau nhìn sang.

Sau đó mắt đen của nàng tràn ngập hoảng sợ, cùng con ngươi trong suốt của Sở Trác mắt đối mắt.

Trần Y Y vừa mới bị sợ nhảy dựng, bởi vì nàng cảm nhận được tay người sau lưng thật mát, một chút cũng không giống đôi tay nhỏ nóng hầm hập kia của Vân Bích.

Nàng còn tưởng rằng trong nhà có trộm đến nữa nha? Không nghĩ rằng khi quay người lại, lại là cái tiểu hỗn đản Sở Trác.

Hoảng sợ trong mắt Trần Y Y, sau khi nhìn rõ người phía sau lập tức tiêu tan thay vào đó là lửa giận nồng đậm.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn Sở Trác một cái nói:” Ai bảo ngươi vào? Mau đi ra, ra ngoài!!”

Sở Trác nhìn dáng người Trần Y Y giấu ở dưới làn nước, bất giác nuốt nước bọt.

Hắn thấy Trần Y Y xua tay đuổi hắn đi, liền vội ngồi xổm người xuống bên cạnh thùng gỗ.

Đại khái là bởi vì mới tỉnh ngủ, đôi mắt hắn thời khắc này mịt mờ sương mù, khoé mắt còn mang theo một chút đỏ ửng.

Hắn bướng bỉnh nói:”Không đi”

Từ sau khi hắn phát hiện nhược điểm của Trần Y Y, càng ngày Sở Trác càng hiểu được được voi đòi tiên.

Trần Y Y ngồi chồm hổm trong thùng gỗ, nhìn mặt Sở Trác gần trong gang tất, nhịn không được có chút bối rối, còn có chút xấu hổ.

Nàng nói:”Ngươi mặc dù ngốc, nhưng là cũng phải biết nam nữ hữu biệt. Ngoan, ngươi đi ra ngoài trước, chờ chút ta cho ngươi ăn ngon. ”

Sở Trác mắt trợn trắng ở trong lòng, hắn cũng không phải là heo, mới sẽ không luôn muốn ăn.

Hắn hơi nghiêng đầu một chút, hành động trong nháy mắt này một kϊƈɦ đánh trúng vào tâm trí của Trần Y Y.

Trần Y Y lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, gia hoả này khi nào thì học được bán manh?

*Bán manh: làm nũng

Trần Y Y cảm thấy mình không thể nuông chiều hắn như vậy, vô luận hắn rất đáng yêu cũng không thể đem người dạy sai lệch.

Nàng cố ý lạnh mặt xuống nói:”Đừng làm rộn, lại nháo, ta liền thực sự tức giận.”

Sở Trác ở trong mắt Trần Y Y giống như cái hài đồng bốn năm tuổi.

Nàng cảm thấy nam nữ khác biệt, nhất định phải giáo ɖu͙ƈ từ “nhỏ ” mới tốt.

Coi như về sau hắn vẫn ngốc như cũ, cũng sẽ biết tôn trọng nữ nhi.

Hắn tôn trọng người khác, người khác cũng sẽ tôn trọng hắn.

Sở Trác bất mãn cau mày lại, hắn giật giật môi mỏng bất mãn nói:”Ban thưởng.”

Trần Y Y nghe vậy, rốt cục mới nhớ tới ước định ngày hôm qua.

Nàng hôm qua nói cái gì mà ban thưởng, chẳng qua là vì lấy cớ dỗ Sở Trác nghe lời.

Nay đột nhiên bị Sở Trác đòi ban thưởng, nàng có chút không biết phải làm sao.

Ban thưởng? A, hắn muốn ban thưởng cái gì chứ.

Trần Y Y nhanh chóng chuyển động đầu óc:” Ta hôm nay săn được một con lợn rừng, toàn bộ thịt lợn rừng kia đều cho ngươi. Đồ ngốc ngươi cảm thấy ban thưởng cái này được không? ”

Sở Trác vừa tỉnh dậy liền đi tìm Trần Y Y, cho nên hắn cũng không biết chuyện con lợn rừng.

Lúc này nghe được Trần Y Y nói, hắn mới ý thức được Trần Y Y lên núi đi săn, một mình có thể đánh bại con lợn rừng rồi mang trở về?

Hắn khi còn bé đã đi cùng với đại ca, lên núi phụ cận đi săn.

Mặc dù hắn chưa từng tự mình săn qua lợn rừng, nhưng đã nhìn qua những người khác săn giết lợn rừng.

Lợn rừng hình thể lớn, khí lực càng lớn, tăng thêm da dày thịt béo.

Vai cái nam nhân trưởng thành ở cùng một chỗ, cũng không nhất định có thể chế ngự một con lợn rừng.

Coi như chế ngự được lợn rừng, cũng sẽ vì vậy mà bị thương.

Mà tiểu nữ nhân nũng nịu như Trần Y Y, lại cùng hắn khoe khoang nói nàng vừa tự mình săn một con lợn rừng mang trở về?

Sở Trác lập tức cảm thấy một trận bực mình, hắn vội vươn tay kéo Trần Y Y lại, muốn nhìn một chút nàng có bởi vì vậy mà bị thương chỗ nào hay không?

Trần Y Y nhìn đồ ngốc “giở trò ” đối với mình, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó lập tức đưa tay bưng kín ngực.

“Mau dừng tay, mau dừng tay. Ngươi cái đồ ngốc này, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Sở Trác một lòng lo lắng Trần Y Y bị thương, nghe vậy bàn tay đang bắt lấy tay Trần Y Y cứng đờ.

Hắn sững sờ nhìn Trần Y Y trần như nhộng …..

Không đợi hắn tiếp tục nhìn, Trần Y Y kéo y phục ở một bên qua mặc lên người, sau đó nắm lấy cổ áo hắn đem người ném ra ngoài.

Sở Trác ngơ ngác đứng ở cửa phòng, lúc này hắn mới ý thức được mình mới vừa làm cái gì?

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống nhìn thoáng qua tay mình, đôi tay khớp xương rõ ràng kia của hắn, tựa hồ còn lưu lại xúc cảm tinh tế vừa rồi …

Sở Trác nhịn không được mặt đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ lên, ngay cả cổ cũng theo đó mà đỏ lên.

Bất quá …. Hắn là phu quân của nàng, nhìn nương tử mình nhiều hơn một chút cũng không tính là chuyện gì quá phận đi.?