Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Chương 35




Đến tận khi trời sáng, Tịch Mộ Thiên vẫn chưa về nhà, Hạ Tử Khâm trằn trọc không sao ngủ được nên dậy từ rất sớm, thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi cửa, bắt taxi đến bến xe, lên xe về ngoại ô.

Nếu nói thành phố C là một thành phố rất phát triển, trong thành phố toàn nhà cao tầng, ồn ào náo nhiệt thì ra đến ngoại ô lại có chút hương vị của núi non.

Cô nhi viện Thánh Tâm không bị di dời, theo ý của Tịch Mộ Thiên bên bệnh viện tổng hợp có một cô nhi viện cũng tốt, nó sẽ giúp nâng cao hình tượng cho doanh nghiệp, mang lại lợi ích rất lớn. Cô nhi viện do đó còn được xây dựng mở rộng trên nền tảng ban đầu, điều kiện cũng tốt lên nhiều.

Phần móng của Bệnh viện tổng hợp Tịch thị đã hoàn thành, Hạ Tử Khâm có hơi ngạc nhiên. Bác Trương bảo vệ nhìn hồi lâu mới nhận ra cô, vội vàng mở cửa:

“Tử Khâm về rồi à? Bác già rồi mắt kém quá, suýt chút nữa không nhận ra, nhưng cháu lớn quá rồi, xinh đẹp hơn nhiều nữa. Nghe viện trưởng nói cháu đã lấy chồng, chúc mừng cháu nhé!”

Hạ Tử Khâm đỏ mặt: “Cháu cưới vội, nên không làm tiệc rượu gì cả!”

Hạ Tử Khâm hơi ngại ngùng, hồi đầu cô và Tịch Mộ Thiên lấy nhau thực ra là một sự trao đổi, cả hai đều không có ý tổ chức rình rang, vì không biết ngày nào sẽ li hôn nên tránh ầm ĩ đến mọi người, lúc đó lại khó ăn khó nói, vậy nên cô cũng chỉ thông báo cho Mẹ viện trưởng qua điện thoại mà thôi.

Mẹ viện trưởng không nói gì, nhưng Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận được vẻ nuối tiếc từ mẹ. Cả Hạ Tử Khâm và Mạch Tử đều biết mẹ thương Hạ Tử Khâm nhất, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy.

Khi Hạ Tử Khâm còn nhỏ, mẹ túc trực suốt cả đêm bên giường cô, cho đến khi cô hết sốt mới về phòng nghỉ ngơi. Nhiều lúc Mạch Tử còn nói:

“Người nào không biết, có khi còn nghĩ cậu là con đẻ của mẹ viện trưởng ấy chứ!”

Lúc Hạ Tử Khâm vào cô nhi viện, cô không có họ như Mạch Tử nên theo họ Hạ của bà. Trong mắt Hạ Tử Khâm, Mẹ viện trưởng là một người phụ nữ hiền hậu và dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng, nấu nướng rất ngon. Hạ Tử Khâm thích nhất là các món canh mà mẹ nấu.

Những đứa trẻ cùng lứa với Hạ Tử Khâm giờ đều có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng vẫn quay về thăm lại cô nhi viện, nhưng không liên hệ nhiều, chỉ có Mạch Tử và Hạ Tử Khâm vẫn coi đây là nhà của họ.

Trẻ mồ côi bây giờ thực ra không nhiều, nghe Mạch Tử nói Mẹ viện trưởng có ý sát nhập cô nhi viện vào nhà nước. Mạch Tử và Hạ Tử Khâm cũng mong như vậy, dù gì mẹ cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt cho lắm, chẳng còn nhiều sức lực mà chăm sóc lũ trẻ, nhất là những đứa trẻ bị bệnh tật bẩm sinh.

Mẹ viện trưởng ở trong khu nhà mái bằng đằng sau, lúc Hạ Tử Khâm vào, bà đang phơi chăn ga vừa mới được giặt sạch sẽ cùng lũ trẻ.

Hạ Tử Khâm chợt nhớ lại chuyện lúc nhỏ, cô bỏ ga trải giường vào cái chậu to, cởi giày rồi cho chân vào giẫm sạch. Giặt xong phơi lên dây, từng hàng từng hàng, màu sắc giống hệt như màu của bầu trời, một màu xanh thuần khiết.

Cô và Mạch Tử rất thích chui vào giữa chơi trò trốn tìm, mỗi lần chẳng may chạm tay vào tấm ga mới giặt là hằn vết tay đen đen, Mẹ viện trưởng biết được liền phạt hai người phải giặt lại. Giờ nghĩ thấy đó là những lúc vui vẻ, vô tư nhất, đến khi lớn rồi không lo cái này cũng phải lo cái khác, khó mà tìm được cảm giác vui vẻ như ngày nào.

“Chị Tử Khâm!”

Đám trẻ reo lên rồi vây lấy Hạ Tử Khâm, luôn miệng hỏi:

“Chị Tử Khâm, Mẹ viện trưởng nói chị kết hôn rồi, kết hôn là gì vậy?”

Tiểu Thụ mở to đôi mắt hiếu kì chờ đợi câu trả lời, cô bé Na Na đứng bên cạnh bĩu môi: “Đồ ngốc! Kết hôn mà cũng không biết, kết hôn là một người đàn ông và một người đàn bà cùng ăn cơm, cùng ngủ chứ là gì nữa!”

Tiểu Thụ chớp chớp mắt: “Thế tớ và Na Na ngày ngày cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, như thế chúng ta cũng kết hôn rồi à?”

Đám trẻ mỗi đứa một câu, vô cùng đáng yêu. Mẹ viện trưởng lại gần xoa đầu chúng:

“Kết hôn nào phải chỉ cần ăn cơm, chỉ cần đi ngủ, còn có cả tình yêu,chung thủy và quan trọng nhất là sự tin tưởng!”

Mẹ viện trưởng mỉm cười, Hạ Tử Khâm vỗ vào vali hành lí của mình: “Trong này quà mà chị mua cho các em, ai cũng có phần nhé!”

Cô giao vali cho một người phụ trách đứng gần đó cầm giúp. Cô chỉ vào vali, nói: “Nào, bây giờ chúng ta về phòng mở quà thôi.”

Mẹ viện trưởng đón lấy cái túi trên tay Hạ Tử Khâm, kéo tay cô vào phòng. Chỗ ở của mẹ đơn giản, chẳng hề có một món đồ nào thừa thãi.

Hạ Thục Nhàn kéo tay Hạ Tử Khâm ngồi xuống giường, rót cho cốc nước. Hạ Tử Khâm uống ực một hơi, quệt ngang miệng rồi nói: “Nước ở đây thật là ngọt!”

Hạ Thục Nhàn mỉm cười, dí tay vào trán cô: “Chớ có lẻo mép, nước ngọt mà bao lâu nay không thèm về!”

Hạ Tử Khâm ôm eo Mẹ viện trưởng, cọ đầu làm nũng:

“Chẳng phải con đã về rồi sao? Lần này con đảm bảo sẽ ở lại một thời gian mà!”

Hạ Thục Nhàn âu yếm đưa tay lên vuốt tóc cô, hồi lâu sau mới khẽ hỏi: “Cãi nhau rồi đúng không? Là anh ta bắt nạt con sao?”

Hạ Tử Khâm lắc đầu, ủ ê đáp: “Không cãi nhau ạ, anh ấy không bắt nạt con, mẹ đừng lo!”

Hạ Thục Nhàn nâng mặt cô lên, quan sát hồi lâu rồi nói:

“Tử Khâm, từ nhỏ con đã không biết nói dối, con quên rồi sao?”

Hạ Tử Khâm lại sà vào lòng Mẹ viện trưởng:

“Yêu thì dễ, nhưng sự tin tưởng thì khó!” Ánh mắt Hạ Thục Nhàn như sầm xuống, bà nhẹ ngàng xoa lưng Hạ Tử Khâm, khẽ an ủi: “Không sao đâu! Tử Khâm của chúng ta nhất định sẽ làm tốt mà.”

Lớn thật rồi, Tử Khâm đã lớn thật rồi, lúc nhỏ gầy gò ốm yếu chẳng khác gì một cọng giá đậu tương, thế mà nhoáng một cái đã thành một cô gái, từ một cô bé vô lo vô nghĩ trở thành người phụ nữ biết buồn phiền vì chuyện tình yêu và gia đình.

Hạ Thục Nhàn thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ, từng kỉ niệm cứ ùa về, những bức ảnh bị nhuốm màu thời gian, cứ mờ ảo nhưng vẫn không thể hoàn toàn quên lãng.

Nguyện vọng lớn nhất của Hạ Thục Nhàn là được nhìn thấy Tử Khâm mặc lên người chiếc váy cưới, lấy một người đàn ông yêu cô và được cô yêu, sau đó sống một cuộc sống bình dị như bao người khác. Đáng tiếc vận mệnh thật khó mà suy đoán, có những người, có những chuyện cho dù bạn cố gắng né tránh nhưng nó vẫn đeo bám.

Hạ Tử Khâm tỉnh dậy lúc trời đã tối đen. Cô ngửi thấy mùi canh củ sen hầm xương thơm mát, đây là món ăn mà cô và Mạch Tử thích nhất. Ngày trước Mẹ viện trưởng thường vào bếp nấu cho hai đứa ăn, chỉ cần hầm món canh này là cả hai thi nhau ăn, hết bát này đến bát khác, có thể ăn cả nồi canh, còn cả món cá sốt thịt thái sợi nữa chứ.

Hạ Tử Khâm chảy nước miếng thèm thuồng. Cô bước xuống khỏi giường, đi đôi dép lê cũ của mẹ rồi lạch bạch chạy ra ngoài, đi đến phòng bếp:

“Ôi thơm quá, làm cho con thèm chảy nước miếng rồi này!”

Hạ Thục Nhàn ngoảnh đầu lại:

“Đồ mèo tham ăn, mau đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong rồi đây!”

Hạ Tử Khâm lại gần vòng tay ôm lấy Mẹ viện trưởng từ phía sau:

“Mẹ, mẹ thật tốt!”

Người Hạ Thục Nhàn khựng lại, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm gọi bà là “mẹ”, trước kia cô luôn gọi bà là Mẹ viện trưởng. Tử Khâm đi rồi Hạ Thục Nhàn mới phát hiện khóe mắt mình đã hoen ướt, trong lòng có cảm giác buồn bã khó nói thành lời.

Hạ Tử Khâm ăn cơm xong, rửa bát sạch sẽ, đang định ra khỏi bếp thì Mẹ viện trưởng đưa điện thoại cho cô:

“Suýt chút nữa mẹ quên mất, con vừa ngủ thì điện thoại của con đổ chuông. Mẹ sợ con tỉnh giấc nên đã giúp con tắt máy rồi, giờ con gọi lại đi, không biết chừng có chuyện gì đó, tránh để người ta tìm con không được lại lo lắng!”

Hạ Tử Khâm đón lấy, đắn đo hồi lâu mới mở máy. Vừa bật máy lên đã lại thấy điện thoại đổ chuông. Cô ngây người nhìn vào dòng chữ “Tịch Mộ Thiên” đang hiển thị trên màn hình.

“Sao không nghe máy thế?”

Hạ Thục Nhàn lên tiếng nhắc nhở Hạ Tử Khâm. Cô vâng dạ rồi cầm điện thoại đi ra gốc cây bên ngoài sân, ấn phím nghe:

“A lô!”

“Sao em lại tắt máy?”

Tịch Mộ Thiên uống hơi nhiều, cả ngày hôm nay anh lo sốt vó, ngoài cuộc gọi đầu tiên có tín hiệu ra, còn lại đều thông báo thuê bao tắt máy, nếu hôm nay không phải vì có cuộc họp quan trọng thì anh đã lái xe qua tìm cô lâu rồi. Cô chẳng lúc nào để anh được yên tâm, nhất là bây giờ sức khỏe của cô…

Hạ Tử Khâm đổi điện thoại sang tay kia, áp sát vào tai, giải thích: “Em ngủ say quá, Mẹ viện trưởng sợ em tỉnh giấc nên tắt máy!”

Tịch Mộ Thiên trầm ngâm giây lát, giọng điệu đã dịu bớt: “Sao tự nhiên em lại muốn về đó thế?”

“Ừ, em muốn ăn món ăn do mẹ nấu!”

Hạ Tử Khâm ngồi xuống chiếc ghế dưới gốc cây, chân mài mài xuống mặt đất trong vô thức, miệng chậm rãi nhả ra từng chữ, rất bình thản, dường như trái tim đã không còn quá hoang mang.

“Bữa tối em ăn cái gì? Ăn bao nhiêu rồi?”

Có lẽ là trong điện thoại nên giọng nói của Tịch Mộ Thiên trở nên vô cùng dịu dàng. Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, hồi lâu mới buột miệng hỏi:

“Tịch Mộ Thiên, anh không bận à?”

“Riza, sao anh lại ra ngoài rồi, mau vào đi, chỉ chờ anh nữa thôi đấy!”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Tịch Mộ Thiên nói gì đó với người ấy rồi tiếp tục với Hạ Tử Khâm:

“Khi nào em về anh bảo ông Lưu đi đón em!”

Hạ Tử Khâm trầm ngâm rồi nói:

“Em muốn ở lại đây vài ngày, anh làm việc của anh đi. Hơn nữa em có chân, em sẽ tự về!”

Điện thoại vang lên tiếng tút tút kéo dài. Tịch Mộ Thiên ngây người, hình như cô đang tức giận, là bởi vì dạo này anh trở nên bận rộn, lơ là không quan tâm đến cô ư? Đợi qua đợt bận rộn này, anh sẽ thường xuyên ở bên cô.