Em Gái Của Gian Thần

Chương 127: Ai thắng ai thua




Lâm Uyển tựa người vào lòng Lý Duy Nguyên, đầu đặt ở khuỷu tay hắn, nghe thấy hắn nói những lời này nàng liền quay đầu trừng mắt với hắn.

Lúc nào nàng cũng phải phiền lòng vì chuyện của hắn, còn hắn lại có thể nói những lời này với nàng.

Nhưng trong ánh mắt nàng cũng chỉ có ba phần giận, còn lại là ấm áp giống như ánh nến đang cháy, quả thực hồn phách đều đã bị nàng hấp dẫn. Lý Duy Nguyên ngăn không được cảm giác rung động.

Hắn không nói lời nào chỉ cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Lâm Uyển cũng không cự tuyệt nụ hôn của hắn, giữa hai người yêu nhau làm chuyện như vậy là chuyện bình thường.

Nhưng sau đó nàng cảm nhận đôi tay Lý Duy Nguyên đang lần mò xuống eo nàng, hắn muốn cởi y phục nàng ra, nàng liền đưa tay ngăn cản: " Ca ca, hiện giờ không được. Ta còn chuyện quan trọng muốn nói với chàng."

Mấy ngày qua nàng coi như cũng biết được một chuyện, thể lực cùng tinh lực của Lý Duy Nguyên quá tốt, mỗi lần bọn họ bên nhau hắn đều muốn cởi y phục nàng ra, như vậy đến khi nào mới có thể cùng hắn nói chuyện đàng hoàn?

Lý Duy Nguyên không để ý đến lời nàng nói, hắn bế nàng ngồi lên đùi mình, để nàng đưa lưng về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên cần cổ trắng mịn của nàng, còn hàm hồ nói: " Vận động xong hãy nói."

Gương mặt Lâm Uyển đỏ bừng. Nhưng nơi cần cổ lại cực kỳ mẫn cảm khi bị hắn hôn như vậy, ngay cả hơi thở nóng hổi cũng phả vào cổ nàng, càng làm cơ thể nàng trở nên mềm nhũn như sợi mì, trong lòng cũng mềm mại, còn tâm trí đâu mà để ý những chuyện khác? Cũng chỉ có thể tuỳ ý để hắn làm bậy.

Chờ sau khi Lý Duy Nguyên thoả mãn, nàng sớm đã mềm nhũn như một vũng nước, tựa vào lòng hắn không nói gì.

Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng như thế, hắn khẽ cười thành tiếng. Lâm Uyển cực kỳ tức giận, ngẩng đầu trừng mắt với hắn.

Nhưng nàng có làm vậy cũng như không, lần này đôi mắt to tròn của nàng lại ẩn chút nước mắt, hai má thì ửng hồng, quả thực là mê hoặc lòng người.

Lý Duy Nguyên nhịn không được lại hôn lên môi nàng. Vừa hôn, vừa lên tiếng: " Uyển Uyển, nàng cứ như vậy, ta sợ ta lại nhịn không được."

Sau khi hắn thoả mãn giọng nói có hơi trầm khàn, nghe cực kỳ có từ tính và gợi cảm.

Lâm Uyển vừa xấu hổ vừa bực mình, nhịn không được liền đánh vào ngực hắn, mắng: " Rốt cuộc chàng còn vận động chưa đủ sao?"

Lý Duy Nguyên thấp giọng buồn cười bắt lấy đôi tay đang làm loạn của nàng, cúi đầu hôn lên nó.

Bản tính cao ngạo lạnh lùng của hắn giờ phút này tựa như mây bay, vẻ mặt đầy ôn nhu, nụ cười lại mị hoặc vô cùng. Dường như mọi chuyện trong thế gian này không thể làm phiền được hắn.

Lâm Uyển lẳng lặng nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, chóp mũi cọ xát cằm hắn, ôn nhu hỏi hắn: " Ca ca, sau này chúng ta cứ sống an nhàn như vậy có được không?"

Nếu có thể sống cuộc sống như nàng nói, quả thực Lý Duy Nguyên cầu còn không được. Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, mỉm cười gật đầu: " Được."

Lâm Uyển lại hỏi hắn: " Năm đó Đại Giác Pháp Sư đã nói gì với chàng? Có phải ông ta đã nói với chàng tương lai không thể thay đổi?"

Đôi tay vuốt ve eo nàng chợt ngừng lại. Quả thực năm đó Đại Giác Pháp Sư nói với hắn cũng không quá nhiều chuyện.

Chẳng hạn nói thế giới này là do nàng tạo ra, những chuyện còn lại ông ta không hề nói một chữ, cho dù hắn ép ông ta đến mức nào, ông ta vẫn quả quyết không nói cho hắn biết. Mà hiện giờ nàng lại nói như vậy....

Lý Duy Nguyên lại cúi đầu nhìn nàng. Trong đôi mắt nàng ẩn chứa vài phần bất an. Bỗng nhiên hắn lại mỉm cười, nếu nàng đã muốn biết những chuyện hắn nghĩ trong lòng, tất nhiên hắn sẽ không làm trái ý nàng.

Hơn nữa, nàng còn là thê tử của hắn. Cho dù như thế nào, hắn chỉ muốn yêu thương bảo vệ nàng trước mọi chuyện, vì vậy hắn cần gì phải giấu giếm nàng những chuyện đó?

" Không có." Hắn cười lắc đầu, " Năm đó Đại Giác Pháp Sư chỉ nói cho ta biết thế giới này do nàng tạo ra, vận mệnh của mọi người ở đây đều do nàng quyết định. Còn những chuyện khác, ông ta không hề nói cho ta biết."

Lúc ấy trong lòng hắn cực kỳ xúc động và phẫn nộ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy nội tâm bình thản vô cùng.

Mặc kệ mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ cần hiện giờ Lâm Uyển đã trở về nằm trong lòng hắn là đủ rồi.

Ngay cả những khổ sở trong quá khứ, nếu chỉ cần hắn trải qua hết tất cả mới có thể gặp được nàng, như vậy hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Lâm Uyển nghe xong, trong lòng có chút khó chịu. Xem ra hắn vẫn không biết sau này bản thân mình sẽ có kết cục như thế nào.

Nếu bây giờ nàng nói ra, hắn có tức giận hay không? Nhưng nếu nàng không nói, thời gian cũng không còn lại bao nhiêu, không thể tìm ra hướng giải quyết, thì hắn sẽ làm sao?

Không có gì quan trọng bằng tính mạng của Lý Duy Nguyên. Sau khi suy nghĩ thông suốt, cho dù Lâm Uyển có phải chết vì sự tức giận của hắn thì nàng cũng phải nói ra.

Vì thế nàng tựa sát vào người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ca ca, ta có một chuyện muốn nói với chàng, nghe xong chàng không nên quá tức giận đấy."

Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười.

Còn có chuyện gì? Nói như vậy kết cục sau này của hắn thực sự không mấy tốt đẹp. Tất nhiên vì những câu nói vừa rồi của Triệu Thục Ninh đã làm cho nàng cảm thấy lo lắng.

Hắn giơ tay nhéo nhẹ má nàng, cười nói: " Nói đi, ca ca đảm bảo sẽ không tức giận."

Lâm Uyển âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn, sau đó nói cho hắn biết kết cục cuối cùng trong cốt truyện. Thậm chí nàng có nói ra kết cục của Tạ Uẩn và Thuần Vu Kỳ.

Lý Duy Nguyên nghe xong càng cảm thấy buồn cười: " Rốt cuộc nàng viết truyệnnhư thế nào vậy? Tuy rằng Thuần Vu Kỳ nhìn bên ngoài là một người ôn hoà, những nội tâm hắn ta rất quyết đoán và tàn nhẫn. Cái gọi là nhổ cỏ phải nhổ tận góc, nếu hắn ta và Tạ Uẩn liên kết lại với nhau, làm sao có thể để ta và Đại hoàng tử sống tiếp?

Cần gì phải nhốt ta suốt đời ở trong đại lao? Chẳng phải cứ một đao giết chết cho xong? Hơn nữa tính tình ta khác người như vậy, nếu như bị nhốt suốt đời trong đại lao, có thể phát điên hay không? Cho dù có điên cũng chỉ là giả điên mà thôi, đợi sau khi thoát khỏi đó, ta sẽ Đông Sơn tái khởi."

Lâm Uyển nghe hắn nói như vậy, có chút ấp úng không nói thành lời. Đối với quyển truyện ngôn tình não tàn của nàng, toàn bộ quá trình chỉ tập trung vào nam chính và nữ chính.

Cái gọi là tranh chấp triều chính chủ yếu chỉ là bối cảnh, nàng chỉ muốn nâng cao thân phận của nam nữ chính mà thôi, làm sao nàng có thể viết rõ về âm mưu triều chính? Cho nên những chuyện này nàng chỉ viết sơ lược.

Nhưng bị Lý Duy Nguyên thẳng thừng vạch trần ra như vậy, Lâm Uyển có chút thẹn hoá quá giận. Nàng liền quay đầu đi nơi khác không để ý đến hắn nữa.

Lý Duy Nguyên thấy nàng tức giận, liền đưa tay sờ mặt nàng, bắt nàng phải nhìn mình, cười hỏi: " Sao vậy, sao lại tức giận?"

Lâm Uyển không nhìn đến hắn, cũng không nói lời nào.

Lý Duy Nguyên đành phải dỗ nàng: " Giỏi, giỏi lắm, Uyển Uyển của ta là lợi hại nhất. Nàng có thể viết một nhân vật lợi hại như ca ca đây, làm sao mà không tài giỏi chứ?"

Lâm Uyển cũng không biết rốt cuộc hắn đang khen nàng, hay là khen chính mình. Quả thực nàng lại bị hắn chọc đến bật cười, trả lời hắn một cách đầy mỉa mai: " Trong truyện chàng chỉ là nam phụ thứ ba, Tạ Uẩn và Thuần Vu Kỳ mới là người lợi hại nhất."

Lý Duy Nguyên lười biếng dựa đầu vào gối, nhìn nàng, cười nói: " Nam phụ thứ ba thì thế nào? Chẳng phải hiện giờ nàng còn đang nằm dưới thân nhân vật mà nàng đã tạo ra sao?"

Lâm Uyển càng tức giận, thực sự nàng không biết nói gì với hắn: " Sao ta lại bị chàng đè dưới thân? Rõ ràng vừa rồi ta còn ngồi trên người chàng, là chàng bị ta dè dưới thân."

Lý Duy Nguyên nhướng mày nhìn nàng, trong ánh mắt có chút kỳ quái nhưng lại có chút cảm xúc không rõ ràng. Bỗng nhiên nàng lập tức phản ứng lại, vừa rồi nàng nói cái gì thế này.

Gương mặt nàng đỏ bừng nàng muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống cho xong.

Lúc này Lý Duy Nguyên cố tình nắm lấy một lọn tóc của nàng ngắm nhìn, còn kề sát thân thể mình vào người nàng: " Uyển Uyển, ta rất thích nằm dưới thân nàng."

Hắn cố tình đè thấp thanh âm, lại cố ý ghé sát vào tai nàng nói những lời này, hơi thở nóng rực phả lên cổ và má nàng. Quả thực làm cho nàng xấu hổ đến cả cơ thể đều đỏ bừng.

Nàng liền đẩy Lý Duy Nguyên ra, ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn hắn: " Muốn nói chuyện đàng hoàng với chàng, ngược lại chàng lại nói những lời không đứng đắn như vậy."

Lý Duy Nguyên mỉm cười, giơ tay ôm lấy eo nàng, đem cả người nàng nằm trong lồng ngực mình: " Nàng nói đi, ta nghe này."

Lâm Uyển suy nghĩ một lúc, hỏi hắn: " Sau khi ta kể rõ mọi chuyện cho chàng biết, chàng dự định như thế nào?"

Vẻ mặt Lý Duy Nguyên vẫn lười biếng như cũ, bất quá hắn cũng không có định giấu giếm nàng, hắn liền nói: " Ta đã từng nghĩ, trong triều địa vị của ta và Thuần Vu Kỳ ngang nhau, trong tay ta lại có Hoàng Cực Hội. Nếu tranh đấu một phen, biết đâu ta cũng có thể giành lấy ngôi vị Hoàng Đế kia thì sao."

Lâm Uyển nghe xong lại ngây ra. Nàng không nghĩ đến ngay từ đầu Lý Duy Nguyên lại có ý nghĩ như vậy.

Một lúc sau nàng lại lên tiếng: " Ca ca chỉ là, từ lúc ta trở về thế giới thực đã cố sửa lại kết thúc của truyện, nhưng không thể thay đổi. Cái vị trí Hoàng Đế này chỉ sợ rằng cuối cùng vẫn nằm trong tay Tạ Uẩn."

" Mọi chuyện không phải hoàn toàn không thể thay đổi," Vẻ mặt Lý Duy Nguyên nhàn nhạt, " Nếu ban đầu theo như lời nàng kể, ngôi vị Hoàng Hậu chẳng phải thuộc về Lý Lệnh Yến sao, nhưng hiện giờ nàng ta đã chết?

Còn Hoàng Cực Hội vốn là của Tạ Uẩn, chẳng phải bây giờ lại nằm trong tay ta? Hơn nữa với thân phận của Tạ Uẩn, nếu hắn ta không phải nhi tử của Hoàng Thượng, mà là nhi tử của huynh trưởng Hoàng Thượng.

Hơn nữa Hoàng Thượng vẫn chưa lập Thái Tử, chỉ cần chúng ta đem thân phận thật của Tạ Uẩn truyền ra ngoài, cho dù hắn ta có muốn trở mình cũng không phải là một chuyện dễ dàng."

Lâm Uyển mở to mắt không thể nói nên lời. Lý Duy Nguyên nhìn nàng mỉm cười: " Thế nào nàng có muốn làm Hoàng Hậu không?"

Lâm Uyển lắc đầu: " Làm Hoàng Hậu có gì tốt? Nhiều chuyện phiền phức, ta chỉ muốn sống mỗi ngày bình yên bên chàng là đủ rồi."

Trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng cảm động, lại có chút buồn cười. Vị trí Hoàng Hậu chính là mẫu nghi thiên hạ, nàng vậy mà lại khinh thường. Trước nay nàng vốn là một con người thuần khiết, không màng quyền thế cùng vinh hoa phú quý.

Lúc này Lâm Uyển lại hỏi hắn: " Ca ca, chàng muốn làm Hoàng Đế sao?"

Lý Duy Nguyên hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng, trả lời: " Nếu nàng đã không muốn làm Hoàng Hậu, ta làm Hoàng Đế để làm gì?"

Quả thực mấy năm trước hắn vẫn lưu luyến quyền thế, nhưng hiện giờ chỉ cần được ôm nàng trong lòng, tìm một địa phương bình yên nào đó cùng nàng trải qua những tháng năm an nhàn là tốt rồi, hà tất gì hắn còn tự tìm chuyện phiền phức cho mình?

Hơn nữa việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế thực sự quá nguy hiểm. Nếu chỉ có một mình hắn, cho dù có chuyện không thành chỉ cần hắn chết là được, không còn vương vấn hay lưu luyến điều gì. Nhưng bây giờ hắn còn có Lâm Uyển, nàng chính là sự vướng bận và lưu luyến của hắn.

Thời gian còn dài, hắn muốn cùng nàng sống đến răng long đầu bạc, cần gì phải quan tâm cái vị trí đó. Có ý nghĩa gì đâu?

—-————//—-//—————

* Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng hôm nay ta đã hạ sốt, tuy còn hơi mệt nhưng ngủ một lúc đã khỏe hơn. Cảm giác sinh hoạt đã khôi phục lại bình thường, thật vui vẻ.

* Editor: chỉ còn 5 chương nữa hoàn chính văn. Các bạn chúng ta cùng nhau đếm ngược nào!!!