Em Gái Là Phản Diện

Chương 11




Đến khi cô gần mất mạng, ở bệnh viện gần hai mươi ngày, cũng chỉ có dì Hà chăm sóc, Long Roy vài ngày lại đến thăm, người được xem là anh trai ruột của cô, cũng không thèm vào nhìn mặt cô, để xem cô còn sống hay đã chết?


Mọi người trong nhà, bạn bè ở trường, cũng chưa từng đến thăm cô? Có phải cô đi đâu, đều bị mọi người xa lánh, mọi người ghét bỏ hay không? Thứ cô cần rất đơn giản, chỉ cần có một người thật lòng tốt với cô, như vậy cũng không được sao?


Nước mắt Tô Như Nguyệt lặng lẽ rơi xuống, chỉ trách là cô ngu ngốc, tự chuốc hạ vào thân mà thôi, Tô Như Nguyết trong truyện dù sao cũng là một vai phản diện, nên những cái cần thông minh, nhất định sẽ thông minh, nếu là cô ấy, nhất định sẽ không đi cùng Long Roy, để bị Cố Thiên Tuấn đánh ra nông nổi này.


Cũng chỉ có cô ngu ngốc mà thôi!


Nhưng mà..tại vì đoạn đó không có trong truyện, làm sao cô biết là tránh đây?


Khoan đã!


Hình như mọi thứ đều thay đổi rồi, nếu tín ở thời điểm hiện tại, thì Tô Như Nguyệt đang ở quán bar vui vẻ, chứ đâu có thương tích đầy mình ngồi đây như cô?


Có phải nếu mọi chuyện đều diễn biến khác trong truyện, thì cô càng bị thương nhiều hơn không?


Đột nhiên Tô Như Nguyệt nhớ về thế giới của mình, tuy ở thế giới đó, không ai thương cô, không ai bảo vệ cô, nhưng cô vẫn có những người bạn quan tâm cô, cô cũng không bị ghét bỏ như ở đây.


Tô Như Nguyệt cảm thấy thật sợ hãi, cô muốn quay về thế giới của mình, cô không muốn ở đây chịu hành hạ và sự ghét bỏ nữa.


Tô Như Nguyệt lấy hai tay ôm mặt mình bật khóc, có ai có thể cứu cô không?


Ở trong một bụi hoa, cách Tô Như Nguyệt không xa, Tô Tử Kỳ hai tai siết chặt nhìn thân hình mảnh khảnh trong bộ đồ bệnh nhân, run rẩy bật khóc dưới tàn liễu, khiến khung cảnh trở nên một màu bi thương đến đau lòng.


Đã từ rất lâu, từ khi cô trưởng thành, hắn không còn thấy cô khóc nữa, nói cách khác, từ khi cô thích Cố Thiên Tuấn, cô không còn bám lấy hắn, cũng không khóc lóc làm nũng với hắn nữa, cho nên vì thế, hắn đã quên, quên cô từng là đứa em gái thích khóc của hắn.


Lần đầu tiên, Tô Tử Kỳ cảm thấy, em gái hắn thật mỏng manh, thật yếu đuối!


Tô Tử Kỳ bước ra, từ từ đi đến trước mặt Tô Như Nguyệt, Tô Như Nguyệt cảm thấy hơi lạnh từ đâu truyền đến, buông cánh tay đang để trên mặt ra, thì thấy một đôi giày bóng loáng của đàn ông, vì Tô Như Nguyệt cúi đầu xuống để khóc, nên lúc này chỉ có thể nhìn thấy giày mà thôi.


Tô Như Nguyệt giật mình, tưởng người đến là Long Roy, lấy tay lau nước mắt, nở một nụ cười ngước lên, nhẹ giọng "Sao anh..." Nụ cười trên môi Tô Như Nguyệt cứng đơ, khi thấy gương mặt lạnh lùng của Tô Tử Kỳ.


Tô Tử Kỳ nhìn thấy mắt cô hơi sưng, thì nhíu mày, hắn chỉ đến lúc cô ngủ, nên không thấy được mắt cô, bây giờ nhìn gần như vậy, thì lại thấy rất rõ, mắt sưng như vậy, không thể nào chỉ mới khóc một chút liền sưng, mà phải khóc nhiều ngày mới thành ra như vậy.


Tô Tử Kỳ cở áo khoác, khoác lên cho Tô Như Nguyệt, rồi giơ bàn tay đến trước mặt cô "Theo anh về phòng, ngoài này gió rất lạnh!"


Tô Như Nguyệt ngơ ngẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, lúc hoàn hồn thì đã thấy Tô Tử Kỳ đưa tay đến.


Tô Như Nguyệt không biết là nên vui hay buồn? Cô bị thương như vậy, là do một câu nói lạnh lùng của hắn mà ra, vậy mà hắn chưa từng đến thăm cô, đến khi vết thương cô cũng sắp lành, hắn lại đến để giả vờ quan tâm?


Tô Như Nguyệt cô cần tình thương thật, nhưng tình thương giả dối này, cô không cần!


Tô Như Nguyệt lấy áo khoác trên vai mình ra, đưa lại vào tay Tô Tử Kỳ, đứng dậy đi ngang qua người hắn, giọng bình thản "Gió lạnh không chết được, nhưng tâm lạnh, thì lòng sẽ chết!"


Tô Tử Kỳ không nghĩ Tô Như Nguyệt lại hành động như vậy, càng bất ngờ trước lời nói của cô, từ khi nào cô không nổi giận mắng người, liền có thể nói một câu khiến người khác không thể phản bác như này?


Tô Tử Kỳ quay người bắt lấy cánh tay Tô Như Nguyệt, lạnh giọng "Nguyệt Nguyệt, đừng làm loạn!"


Thân thể Tô Như Nguyệt run lên, hắn nói cô làm loạn sao? Hắn rõ ràng sai, còn nói cô làm loạn?


Là nhân vật phản diện, thì không có quyền tức giận sao?


Tô Như Nguyệt hất tay Tô Tử Kỳ ra, lớn giọng "Anh có quyền gì để quản tôi? Chính anh là người gây ra những vết thương này cho tôi" Tô Như Nguyệt vừa nói vừa vạch tay áo mình ra, trên cánh tay là những vết sẹo mờ.


"Anh gián tiếp khiến tôi bị thương, nhưng anh có đến hỏi thăm tôi không? Tôi có lạnh đến chết thì có liên quan gì tới anh? Anh có xem tôi là em gái anh không? Nếu không xem tôi là em gái, thì lấy tư cách gì quản tôi?"


Tô Tử Kỳ không hề để tâm những gì Tô Như Nguyệt chỉ trích, nhíu mày, lạnh giọng "Nguyệt Nguyệt, đừng xưng tôi với anh, anh không dạy em như thế!"


Tô Như Nguyệt tức đến nổi chảy cả nước mắt, cô nói nhiều như vậy, hắn rốt cuộc nghe được bao nhiêu?


"Tô Tử Kỳ, đừng có lấy thân phận anh hai bắt nạt Như Nguyệt nữa!"


Tô Tử Kỳ và Tô Như Nguyệt đồng loạt quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mạc Vũ trên mình khoác chiếc áo blouse trắng, đẹp đến lạ thường, cười cười đi đến.


Mạc Vũ đi đến gỡ tay Tô Tử Kỳ khỏi tay Tô Như Nguyệt, rồi quay sang nói với Tô Tử Kỳ, với giọng nghiêm túc "Như Nguyệt vẫn còn là bệnh nhân!"


Tô Tử Kỳ nhìn Mạc Vũ, lạnh lùng "Đừng làm vẻ mặt nghiêm túc đó với tôi, đây không phải phòng cấp cứu, tôi sẽ không nghe cậu!"


Người bạn bác sĩ này của hắn, chỉ có lúc ở phòng cấp cứu mới ra dáng bác sĩ mà thôi, còn bình thương chẳng khác nào mấy tên công tử đào hoa.


Mạc Vũ không thèm để ý tới Tô Tử Kỳ, nắm tay Tô Như Nguyệt kéo đi, nhẹ giọng "Vết thương của em không nên ra gió, sẽ rất khó lành!"


Tô Như Nguyệt im lặng để Mạc Vũ nắm tay đưa về phòng, cô nhớ trong truyện Mạc Vũ chỉ là một người bạn bác sĩ bình thường của Tô Tử Kỳ, chỉ có những lúc Tô Tử Kỳ bị thương hắn mới đến nhà chữa trị.


Còn đối với Tô Như Nguyệt trong truyện chẳng có quan hệ gì, thậm chí còn không gặp mặt được ba lần, vì suy cho cùng, Mạc Vũ vẫn là bác sĩ riêng của Tô Tử Kỳ chứ không phải của Tô Như Nguyệt trong truyện.


Nhưng những ngày cô ở bệnh viện, rất thường xuyền gặp được Mạc Vũ, hắn còn là bác sĩ chính theo dõi bệnh tình của cô nữa, hắn nói chuyện với cô rất hoà nhã, đối với cô càng không tệ.