Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 46




“Anh, em nghĩ muốn anh.” 

Vân Thiệu Thần giương mắt, chống lại hai mắt nghiêm túc của Đoàn Duệ Thanh, hai mắt mở to tràn ngập mong chờ, còn có một chút vẻ ngượng ngùng, lượng lượng, nhìn thật đẹp. 

Hai người kết hợp, là nguyện vọng từ lúc bọn họ cùng một chỗ đến nay của tiểu Duệ, y muốn cùng cậu đạt thành tâm nguyện. 

Y vươn tay vuốt đôi mắt cậu, sau đấy ôm lấy đứa nhỏ đang nằm trên người mình, hôn đôi mắt cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, hỏi lại: “Không hối hận chứ?” 

Đoàn Duệ Thanh  nhìn ánh mắt anh khẽ lắc đầu, cũng vươn hai tay vuốt ve mặt anh, thập phần nghiêm túc trả lời: “Không hối hận.” 

Vân Thiệu Thần  nghe được cậu không chút do dự trả lời, trong lòng dâng lên một trận cảm động khó tả thành lời, khiến y lâm vào hạnh phúc. Y từ nhỏ đã thích đứa em trai này, y không nghĩ phủ nhận, lúc ban đầu là đối với em ấy yêu thích, đến sau này đã coi em ấy như một phần sinh mệnh trọng yếu của mình. 

Nhưng kỳ thật Vân Thiệu Thần y cũng chỉ là một người thường, trong lòng y không hề hi vọng xa vời phần tình cảm này sẽ được đáp lại, hiện thực tàn khốc buộc y phải giấu nó đi, đơn giản vì người kia là Đoàn Duệ Thanh, y thương cậu, cho nên nguyện ý vì cậu gánh vác hết mọi thứ, không muốn cậu khó xử, không muốn cậu bị y lôi kéo vào vũng bùn này.

Trong lòng nổi lên áp lực tình cảm nhiều năm, y có chút vô pháp kiềm chế, liền vươn đến hôn môi tiểu Duệ, sau đó xoay người áp cậu lên giường.

Đoàn Duệ Thanh  thuận theo động tác của anh, tuy rằng chuyện này là hắn chủ động, nhưng khi hết thảy chân chính tiến đến, trong lòng hắn cũng không phải không khẩn trương, hai tay ôm anh đều hơi phát run, đôi mắt khép lại cũng đồng dạng run rẩy. 

Vân Thiệu Thần  ngậm bờ môi cậu, si mê nhẹ nhàng mút lấy, sau đó trong sự sợ hãi của đứa nhỏ mà thăm dò, tham tiến khoang miệng cậu, cùng cậu dùng phương thức tối thân mật dây dưa. 

Thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ từ từ ấm lên, Vân Thiệu Thần  từ bên dưới lớp quần áo dò xét đi vào, tại thắt lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

Đoàn Duệ Thanh lúc nãy vừa mới tắm rửa xong làn da có chút bóng loáng, không giống nữ nhân nhẵn nhụi, nhưng xúc cảm lại rất tốt. Bàn tay thô ráp của Vân Thiệu Thần  trên mặt cậu ma sát, có chút ngứa, vừa thoải mái lại thập phần kích thích. Đoàn Duệ Thanh  thân thể run lên một chút, hai tay ôm chặt cổ anh. 

Y phục trên người cả hai từ từ bị cởi ra, Đoàn Duệ Thanh  bị thân mật đến đầu óc mơ màng, vựng hồ hồ theo động tác anh.


  Vân Thiệu Thần  rời đi môi cậu, nhìn biểu tình mờ mịt của đứa nhỏ, lại hôn hôn chóp mũi cậu, đem quần áo của cậu kéo xuống dưới.

  “Lạnh.” Đoàn Duệ Thanh  nhẹ nhàng run rẩy, cả thân thể đều lui vào trong lòng anh.

  Vân Thiệu Thần  cúi người xuống, lấy chăn bao lại hai người, mặt đối mặt hỏi cậu: “Em sợ sao? Chút nữa sẽ hơi đau.” Từ khi cùng tiểu Duệ nói về việc “sau sinh nhật” xong, y cũng cố ý đi tìm hiểu việc này, biết được lần đầu tiên sẽ không giống như trong sách miêu tả dục tiên dục tử như vậy, cả hai cũng sẽ không quá tốt. 

“Chờ một chút.” Đoàn Duệ Thanh  từ trong lồng ngực của anh cọ đi ra, tìm trong đống quần áo trên giường, lấy từ trong túi tiền ra một cái hộp đưa cho anh “Cho anh.” (Em chuẩn bị kĩ càng ghê nhỉ Duệ Duệ =))))

“Cái này là?” Vân Thiệu Thần  cầm cái hộp kia, không thể lí giải mà nhìn cậu.

“Cái kia cái kia…” Đoàn Duệ Thanh  lấp lửng, mặt cũng trở nên đỏ hơn, loại sự tình này muốn hắn nói như nào a.


  Vân Thiệu Thần  suy nghĩ trong chốc lát, thế nhưng thực thần kỳ mà hiểu được. ( =)) thật thần kỳ) . Y hơi hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “ Em chuẩn bị? ”

Đoàn Duệ Thanh  hơi nguýt anh một cái, gật gật đầu. 

Vân Thiệu Thần liền hôn hôn mặt cậu, sau đó một đường hôn xuống cổ, y hôn môi cũng thật dụng tâm, cũng rất ôn nhu, như muốn tại mỗi nơi trên cơ thể tiểu Duệ đều lưu lại ấn ký của mình, lại như là rất sợ trên người cậu lưu lại dấu vết, khiến cậu không có cách nào ra ngoài gặp người. 

“Ân.” Đoàn Duệ Thanh  thân thể thiếu niên xen lẫn tâm hồn đã thành niên, thập phần mẫn cảm, bị loại động tác hôn lại như không hôn biến thành có chút khó chịu, thân thể nhịn không được nhẹ nhàng run lên một chút, hừ ra tiếng. 

Vân Thiệu Thần  cũng không có dừng lại động tác của mình, một bên cắn nhẹ tai cậu, bàn tay to theo thắt lưng cậu trượt xuống, tiến vào bên trong quần lót, nhẹ nhàng vuốt ve.


  “Anh.” Đoàn Duệ Thanh  kêu nhẹ, khó chịu mở mắt ra, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh. “Anh đừng tra tấn em, đến, nhanh lên đi.” (Dụ thụ rồi =))) . Hắn rõ ràng anh họ cũng không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này, cứ nhẹ nhàng như vậy cắn cắn hôn hôn gây sức ép cả nửa ngày còn không tiến vào chủ đề, hắn nằm phía dưới đều vội muốn chết.

  Vân Thiệu Thần tức giận nhéo mông cậu một cái, y là sợ cậu khó chịu, sợ hãi mới nghĩ muốn đến từ từ, thật sự là không biết tốt xấu.

  Đoàn Duệ Thanh  hắc hắc cười, phỏng chừng không có phu-phu nhà nào sẽ giống như hai người bọn họ vậy, làm loại sự tình này cũng quá hơn nhà người ta rồi đi. 

Vân Thiệu Thần khẽ thở dài một hơi, đành phải đem kiện y phục cuối cùng trên người cậu cởi xuống, cũng cởi nốt y phục chính mình, mới cùng thân thể của cậu đồng thời dính chặt.


  Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người chân chính dán chặt, thân mật như vậy, thân thể cả hai đều hơi run rẩy, lại thực nóng, thiêu đốt tâm trí mỗi người. Vân Thiệu Thần lấy chiếc hộp kia qua, hơi dùng lực mở nó ra, đưa tay lấy một ít. Y nhìn ngón tay của mình, lại nhìn đứa nhỏ đang đỏ mặt, mới duỗi đến trong chăn, dò xét đến địa phương kia của cậu.

  Đoàn Duệ Thanh  thân thể lập tức mẫn cảm mà co rút. Vân Thiệu Thần nhanh chóng dừng lại, Đoàn Duệ Thanh nhíu mày, hắn đây chỉ là phản ứng bản năng của thân thể a. Bởi vì lo lắng anh họ sẽ không dám làm nữa, hơn nữa chờ một lát tình huống khả năng sẽ thảm hơn, liền mở chân ra kẹp hai bên hông anh, ý bảo anh nhanh nhanh lên một chút.

  Vân Thiệu Thần lúc này có chút ý tứ không tốt, không phải vì muốn rời ra, mà là y muốn chủ động việc kia, chính là hiện tại lại càng như tiểu Duệ dẫn đường y.

  Y suy nghĩ một chút, đơn giản một tay vòng qua thắt lưng Đoàn Duệ Thanh, tay còn lại chạm vào địa phương kia, liền nhẹ nhàng đẩy vào, phía trên mặt đối mặt hôn môi tiểu Duệ, phía dưới ngón tay đợi một lúc mới chậm rãi dò xét đi vào.

  Nơi đó lần đầu tiên bị tiến vào, loại cảm giác dị vật xâm nhập phá lệ rõ ràng, Đoàn Duệ Thanh  sợ anh họ dừng lại, đành phải cố nén thân thể bất động, động tác có chút cứng nhắc.

  Vân Thiệu Thần đều luôn quan sát cảm xúc của cậu, liền cảm giác được không thích hợp, liền hỏi: “ Khó chịu sao?”

  “Không có, anh tiếp tục đi.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu liên tục, hai chân kẹp chặt thân thể anh. Hiện tại hai người đã đến một bước này, nếu xuất hiện vấn đề, về sau cũng đừng nghĩ lại dụ dỗ anh họ đến nữa.

  Vân Thiệu Thần gật gật đầu, tiếp tục tham tiến ngón tay, rất sợ thời điểm y tiến vào làm tiểu Duệ khó chịu, cho nên loại gel kia y đều không tiếc dùng nhiều, đến khi cảm thấy nơi đó hoàn toàn thả lỏng y mới dừng tay.

  Đoàn Duệ Thanh đã muốn bị anh gây sức ép đến nghẹn, ngón tay khai thác cũng không đau, nhưng lại thập phần tra tấn người, đầu ngón tay trong lúc vô tình xẹt qua những nơi nhạy cảm, khiến hắn nhiều lần không nhịn được run rẩy, phía trước cũng trướng đến ngạnh đứng lên, thân để đều nóng đến đỏ. (như con tôm luộc ấy nhỉ =))))

“Anh..anh vào đi.” Đoàn Duệ Thanh bị tra tấn đến hư nhuyễn hai chân, ở trong lòng phát thệ, về sau nếu rảnh rỗi phải hảo hảo giáo dục anh họ, không thể để anh mỗi lần đều lãng phí tiền hí đến cả một giờ, rất tra tấn người. (Tôi chết với em nó mất =))))

“Được rồi, sẽ có chút đau, em kiên nhẫn một chút.” Vân Thiệu Thần bản thân cũng nhịn đến đầy mồ hôi, địa phương kia của tiểu Duệ bị y làm thành nóng bỏng, vẫn luôn hút lấy ngón tay của y, cả hai lại thân mật cọ xát vào nhau, y cho dù chính nhân quân tử, cũng là một nam nhân bình thường, làm sao có thể khống chế được sự kích động ở bên dưới.


  “Ân.” Đoàn Duệ Thanh  mềm mềm gật đầu, ôm lấy cổ anh.

  Vân Thiệu Thần thăm dò địa phương bên dưới một chút, sau đó khi tiểu Duệ chủ động thân cận, mới từ từ mà đi vào.

  Cho dù được chuẩn bị rất tốt, nhưng là lần đầu tiên làm, Đoàn Duệ Thanh vẫn cảm thấy đau, hắn biết anh họ khẳng định cũng không phải tốt lắm, liền cắn răng không kêu ra tiếng.

  Vân Thiệu Thần thấy bộ dáng ẩn nhẫn của cậu, trong lòng thập phần đau lòng, liền liếm liếm bờ môi cậu, nhìn đôi mắt cậu thấp giọng an ủi: “ Nhịn một chút, tiểu Duệ…”

  “Ân.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, cũng không biết do hơi đau, hay do cảm xúc quá lớn khiến nước mắt cũng theo khóe mắt trượt ra.

  Vân Thiệu Thần đau lòng mà thân thân cậu, nhưng như thế nào cũng nhịn không được kích động trong lòng, môi dán bên tai cậu, nhẹ giọng nói: ‘Tiểu Duệ, anh yêu em.”

  “Em biết.” Đoàn Duệ Thanh ôm lấy cổ anh, cũng không cố nín khóc, không phải vì đau đớn, mà là hỗn loạn rất nhiều loại cảm xúc. Có cảm động, còn có đối với tình cảm dây dưa từ kiếp trước đến kiếp này mà phát tiết, những cảm xúc buồn từ rất lâu trong lòng hắn không thể nói ra, cũng không ai có thể hiểu, đều nương theo phương thức này mà phát tiết cả ra.

  “Đừng khóc.” Vân Thiệu Thần thấy cậu càng khóc càng không dừng được, chân mày cau lại, hỏi: “Thật đau lắm sao? Chúng ta không làm nữa.” Y nói xong liền muốn lui ra ngoài. Đoàn Duệ Thanh lập tức gắt gao lấy hai chân ôm chặt thắt lưng y, dùng sức lắc đầu “Anh, em cũng yêu anh, anh đừng rời khỏi em.”

  “Được, anh không rời đi.” Vân Thiệu Thần  gật đầu, y tuy rằng không hiểu vì sao tiểu Duệ đột nhiên thương tâm như vậy, nhưng trong lòng y mơ hồ có một loại cảm giác, tiểu Duệ của y muốn y, có lẽ chỉ có y có thể khiến tiểu Duệ chân chính kiên cường đứng lên. 

Đoàn Duệ Thanh đưa tay quệt nước mắt trên mặt, nói với anh: “Anh, anh động đi, đừng chịu đựng.”


  Vân Thiệu Thần thấy cậu ngừng khóc, hôn hôn bờ môi cậu, ghé vào tai cậu an ủi, bắt đầu động thân thể. Trong lòng y mơ hồ nghĩ, tuy rằng y là chiếm thế chủ động, nhưng tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn luôn là tiểu Duệ chỉ huy, bảo y cần làm những gì. Bất quá, như vậy cũng không có gì không tốt, có thể được cùng tiểu Duệ lưỡng tình tương duyệt nay lại cùng một chỗ như thế này, muốn y thế nào cũng được.

  Hai phòng ngủ trong nhà còn cách một cái nhà chính, cho nên bên này âm thanh chỉ cần không quá lớn, bên kia khả năng là không nghe thấy được.

  Trên giường hai thân ảnh dây dưa với nhau, bởi vì độ ấm tăng lên cùng với khoái cảm thăng tiến, mà ngày càng kịch liệt, hai người đều có chút thất thần, hoàn hảo Vân Thiệu Thần đã đắp hảo chăn từ trước, ôm chặt tiểu Duệ vào ngực, nếu không ngày đông lạnh như này lại một thân mồ hôi, ngày mai khẳng định sẽ sinh bệnh.

  Thân thể Đoàn Duệ Thanh đến tột cùng đều bị Vân Thiệu Thần khống chế, thần trí hoàn toàn bị khoái cảm xâm chiếm, hắn hơi ngửa đầu, khép hờ mắt, thất thần rên rỉ ra tiếng.

  Trong phòng tràn ngập ái muội cùng tiếng tim đập của đối phương, Vân Thiệu Thần si mê nhìn mặt Đoàn Duệ Thanh như chuẩn bị đạt đến cao trào, biểu tình hoàn mỹ đến rung động lòng người, y cảm giác hồn phách mình đều khảm vào, cùng cậu đồng thời dung hợp thành một…….

———————Tôi là đường phân cách tuyến sáng hôm sau—————

Ngày hôm sau là ngày đầu năm mới, Đoàn Duệ Thanh thức dậy có chút muộn. Cũng may lúc khuya, Vân Thiệu Thần sau khi cùng cậu làm xong, đặc biệt đi nấu nước giúp cậu tắm sạch sẽ một lần nữa, cho nên lúc này dù toàn thân đau nhức, cũng không có cảm giác quá khó chịu.

  “Nhức đầu? Khó chịu? Nếu không thì em nghỉ thêm một lát nữa đi.” Vân Thiệu Thần sau khi giúp cậu bôi thuốc phía sau không có nghỉ ngơi bao lâu liền rời giường, lúc này nghe được âm thanh liền lập tức đi vào, sờ đầu cậu không thấy phát sốt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, liền cảm thấy đau lòng.

  Nhìn y mày nhăn lại, giọng nói động tác đều giống như người chồng sau đêm tân hôn quan tâm vợ mình, Đoàn Duệ Thanh có chút ý tứ không tốt, hắn đỏ mặt cúi đầu lắc lắc, nói: “Không, không có khó chịu lắm, một chút đứng lên đi lại là tốt rồi.”

  Vân Thiệu Thần mày nhăn vẫn không giãn ra, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đi qua cuối xuống hôn hôn trán cậu, ngồi xổm xuống giúp cậu mặc quần áo, động tác cẩn thận lại ôn nhu.

  Đoàn Duệ Thanh cúi đầu nhìn đỉnh đầu của anh, trong lòng trào ra một trận cảm động, kỳ thật người này mới là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho hắn.

  Ngoài phòng vang lên từng đợt pháo nổ, sau đó ngọn núi đối diện cũng có âm thanh tương tự, âm thanh trộn lẫn với nhau, từ trên núi xuống chân núi, toàn bộ thôn xóm đều trở nên náo nhiệt.

  Đoàn Duệ Thanh cúi đầu, trên đỉnh đầu anh họ hôn một cái. Vân Thiệu Thần ngẩng đầu cùng cậu nhìn nhau, lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.

  Chỉ ngắn ngủi một cái liếc mắt, ước chừng chỉ có bọn họ hiểu được trong đó biết bao hàm ý.

 Đoàn Duệ Thanh cảm thấy lòng mình thật đong đầy, không giống như lúc vừa sống lại lạnh lẽo cùng u ám, mà là tràn đầy tình cảm, người đàn ông này đã đem lại cho hắn.

————————————–

  Qua năm mới mọi phương diện đều bận rộn cả. Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy mỗi người đều phải trở về nhà mình lo việc ruộng đồng, bất quá mọi người đều đã thống nhất đến tết thanh minh sẽ đồng thời hỗ trợ hái trà.

  Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần  và mẹ Vân cũng không nghỉ ngơi thêm vài ngày, đều bắt đầu đi làm trở lại, sinh hoạt cũng quay về quỹ đạo. Chỉ là tại nhà họ Vân lúc này hết thảy đều có sự bất đồng.

  Đoàn Duệ Thanh cùng anh họ Vân Thiệu Thần hoàn toàn trở thành “chồng-chồng mới cưới”, vốn tình cảm đã rất tốt thì hiện tại lại ngọt như đường như mật. Đoàn Duệ Thanh chiều nào tan ca cũng vội vàng chạy về nhà nấu cơm, sau đó đem theo cà mên nóng hầm hập đến sở cảnh sát tìm anh họ, nếu có việc thì chờ anh ăn xong mới rời đi, không có việc thì ở lại luôn sở cảnh sát đợi anh, ngày qua ngày đều thực nhàn nhã mà hạnh phúc.

  Thời gian chậm rãi trôi qua, tết thanh minh cũng nhanh đến gần.

  Không biết có phải do ông trời chiếu cố hay không, năm nay chất lượng lá trà rất tốt. Mà lại bởi vì trước đó Đoàn thúc đã chủ trì giúp Đoàn Duệ Thanh kí hợp đồng mua lá trà từ các hộ gia đình, cho nên cao hứng nhất vẫn là mấy người Đoàn Duệ Thanh.

  Bởi vì trong thành phố còn có việc, Đoàn Duệ Thanh cũng không cách nào cả ngày ở lại trong thôn thu gom lá trà, mà Đoàn Dao Nhàn cùng Dương Huy đều vội việc nông của nhà mình, nên liền nhờ thôn trưởng một tay. Cả ngày nếu ai có lá trà chất lượng tốt có thể đem đến gửi bán tại nhà thôn trưởng, hơn nữa để cho công bằng, nếu lá trà không có vấn đề gì, đều trả thù lao xứng đáng.

  Nếu lá trà loại một được sơ chế thật tốt, nhìn qua đẹp mắt, giá cả tuyệt đối không thấp.

  Đoàn Dao Nhàn cũng là một người con gái hiểu biết, nàng cố ý phân phó phải phân chia phẩm chất lá trà ra mà thu, giá cả cũng tùy theo tỉ lệ tốt xấu mà thay đổi.

  Đoàn Duệ Thanh ban ngày phải đi làm, mỗi ngày chỉ có thể lúc tan tầm đạp xe vội vàng về nhà hỗ trợ, hơn nữa mỗi ngày cũng vội đến vội đi khắp nơi. Bởi vì Đoàn Dao Nhàn cũng phải hái trà của mình, hơn nữa trong thôn có vài người tay chân không được tốt, cùng ngày hái lá trà về phải sơ chế thật tốt, nếu không kĩ có thể bị cháy hỏng, đã đem về lại còn để hỏng thì thật sự lãng phí, cho nên Đoàn Duệ Thanh sau khi trở lại cũng khắp nơi hỗ trợ, cũng phân phó mọi người, sơ chế lá trà xong trực tiếp bỏ vào túi plastic là được, không cần phải đem phơi nắng thêm.( Đoạn này edit cũng hơi mù mờ, mọi người thấy không tốt thì thông cảm nha)

  Đoàn gia hai núi có ba mươi hộ, mỗi nhà mỗi ngày nếu làm chậm hay nhanh cũng ít nhất được 4-5 cân trà, nếu dùng 4 cân lá trà đổi được sáu mươi bốn đồng, cho dù mỗi ngày phải vội đến khuya, nhưng đối với một hộ nông thôn mà nói vẫn thập phần có lời. Phải biết rằng ở thời điểm này một nam nhân vào thành phố lao động giỏi cũng bất quá được hai,ba mươi đồng một ngày, hơn nữa còn phải cả ngày đều chạy đến chạy đi. Mà việc hái trà này chỉ cần nữ nhân cũng có thể làm được, buổi tối nhờ nam nhân trong nhà hỗ trợ đốt lửa hoặc sơ chế, căn bản không chậm trễ bao nhiêu việc nông trong nhà cả.

  Cho nên mọi người vẫn làm đến hăng say, Đoàn Duệ Thanh mỗi ngày ước chừng cũng thu được hai trăm cân lá trà chất lượng tốt, mỗi ngày đều phải xuất ra 4000 tệ để trả công. Hắn từ sáng tới tối trở về cất kỹ lá trà, đến sáng ngày hôm sau mới mang hai trăm cân vào trong thành phố.

  Kia nhờ anh họ chỉnh lại xe đạp, hắn chạy thuận lợi không ít, sau đấy cũng nhờ Dương huy lắp thêm một cái giá phía sau xe, cho nên chở hai trăm cân vẫn không vấn đề gì.

  Ngày đầu tiên số trà ngon được hắn đưa đến thị trấn, đã bị mấy người trong khách sạn..tranh nhau giành lấy. Khang Ninh Huy do trước đó đã nói số lượng sẽ lấy với Đoàn Duệ Thanh rồi, hơn nữa hắn cũng là cấp trên, nên liền trực tiếp cầm đi một nửa số trà. Những người còn lại đều trừng mắt tức giận, thầm trách chính mình không biết tin tức, không dự định trước được.

  Đoàn Duệ Thanh một bên thu tiền, một bên an ủi: “Ngày mai vẫn còn mà, các ngươi muốn bao nhiêu thì đặt trước, ta ngày mai sẽ đem đến đây.”

  Mấy cái ánh mắt xung quanh lập tức sáng lên, sôi nổi cùng hắn báo số lượng, còn sợ hắn không nhớ được, trước đưa tiền sau bảo hắn ghi vào sổ. Đoàn Duệ Thanh ai đến cũng không từ chối, nhất nhất nhớ kỹ, trong lòng tính ước chừng ngày mai đem đến hai trăm cân hẳn là không dư bao nhiêu.

  Vân Thiệu Thần vào lúc năm mới có công bắt người buôn lậu, qua tết cũng được thưởng thêm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là cấp trên công nhận năng lực của y. Đoàn Duệ Thanh vì y cao hứng, ngược lại y cũng không có cảm xúc gì dao động.

  Y trước kia bận rộn công tác, cũng không có nhiều suy nghĩ, chỉ là hiện tại y không muốn dồn quá nhiều tinh lực vào công việc. Y nhìn đứa nhỏ mỗi ngày đều phải vội chạy qua lại giữa nông thôn với thành thị, một tuần thôi cũng gầy đi một vòng, bọn họ cũng có khi vài ngày không gặp mặt nhau, mặc dù thân thể tiểu Duệ vì vậy cũng cao lên không ít, nhưng trong lòng y vẫn thực đau lòng. Y rất muốn đi hỗ trợ cậu một chút, nhưng công việc chính mình căn bản không đi được.

  Vân Thiệu Thần trước giờ đều là có chuyện buồn trong lòng cũng không nói ra, cho nên cảm xúc đau lòng lo lắng cùng tự trách linh tinh đều bị y dấu diếm tại đáy lòng.

  Ngược lại Đoàn Duệ Thanh cũng nhận ra tâm tình của anh, chủ động ôm lấy anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh họ, muốn anh không cần lo lắng cho mình, hắn cũng chỉ vội trong khoảng thời gian này thôi, chờ việc gom trà xong, hắn có thể nghỉ ngơi một thời gian.

  Vân Thiệu Thần vuốt đầu cậu, mày vẫn cau lại, không nói gì.

  Đoàn Duệ Thanh trong lòng có chút lo lắng bởi vì bản thân bận rộn, mà khiến anh họ cảm thấy bị mình xem nhẹ, cho nên mỗi ngày sáng sớm hắn đều trở về nhà cùng anh họ ăn sáng, mới mỗi người đi làm việc của mình.

  Nhưng hành động tri kỷ này của cậu, lại làm Vân Thiệu Thần thêm đau lòng, y suy nghĩ vài ngày, quyết định mỗi ngày khi trực ban xong, thì mượn xe của đồng nghiệp đi theo cậu về quê.

  Nhà thôn trưởng bởi vì tụ tập rất nhiều người, trong nhà vẫn luôn ồn ào, Đoàn Duệ Thanh luôn bị người xung quanh lôi kéo hỏi các vấn đề, bản thân hắn cũng đầu đầy mồ hôi, một bên nhìn sổ sách trả tiền, một bên còn phải trả lời đủ loại vấn đề, người ngoài nhìn vào cũng thay hắn cảm thấy mệt.

  Cũng may tính tình hắn khá tốt, lại kiên nhẫn, bất cứ vấn đề gì hắn đều tinh tế giải thích cho người khác, đương nhiên hắn trả tiền cũng tương đương thống khoái, nên không bị ai gây khó dễ, ngay cả những người nổi tiếng chanh chua trong thôn, cũng chưa một lần dây dưa việc tiền bạc với hắn.

  Vân Thiệu Thần đứng trước cửa nhà thôn trưởng nhìn trong chốc lát, y đến cũng không khiến cho người khác chú ý.

  Y nhìn qua một vòng, đi đến bên người Đoàn Duệ Thanh, không hé răng liền chủ động tiếp nhận việc Đoàn Duệ Thanh đang vội, mà ngay cả Đoàn Duệ Thanh cũng một lúc lâu sau mới kịp phản ứng người bên cạnh là y.

  “Anh.” Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy người trong lòng liền vui vẻ, mấy ngày nay hắn thật sự mệt mỏi, buổi sáng cũng không tâm gì thức dậy liền đi mất, thời điểm trở về thành phố đều không đúng lúc, đã muốn hai ngày không gặp qua anh họ.

  “Ừ.” Vân Thiệu Thần chỉ gật đầu với cậu, cũng không nói nhiều, ý bảo cậu cứ tiếp tục lo việc của mình.

  Đoàn Duệ Thanh tràn đầy ý cười gật đầu, lúc này tựa như những ồn ào đáng ghét đã rời xa hắn, không còn làm phiền lòng người nữa.

  Xoay một vòng thu trà, từ trước thanh minh hái trà là chất lượng loại một, gọi là “minh tiền trà”, sau tiết thanh minh, trước tiết cốc vũ thì gọi là “vũ tiền trà”. Mà lá trà sau tiết cốc vũ, giá cả trực tiếp giảm một nửa, gần dưới mười đồng một cân. Đến các đợt trà sau này, giá khả năng cũng chỉ tầm 1-2 đồng một cân, lá trà đợt sau phương thức chế tác cũng không khó khăn như loại một.

  Qua ba bốn đợt trà tuy rằng giá cả thấp, nhưng cũng không phải người khác không muốn, tại những công trường nhiều nhân công, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều nước trà, vì giúp cho thể lực bọn họ tốt, còn phải thả một ít muối trong nước trà, để bảo tồn thể lực.

  Cho nên ngoại trừ lúc đầu trà ngon bán cho bạn bè xung quanh, còn lại đều bán cho những người thích buôn trà Cổ lão giới thiệu lúc trước tết.

  Tuy rằng thời điểm này trong thành phố ý thức của mọi người với cái gọi là thương hiệu cũng không mãnh liệt, nhưng là ông chủ bán trà này cũng có ánh mắt, hắn cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần bỏ ra tiền, thu mua lớn nhỏ các loại trà sau đó phân ra từng nhóm, rồi đóng gói lại với bao bì mang thương hiệu của mình, cuối cùng trà ngon được đem vào thành phố lớn hơn, thu được lợi nhuận kếnh xù, mà loại trà chất lượng thấp hơn thì bán sỉ cho công trường hoặc công ty nào đấy, tiền kiếm được cũng không nhiều bằng, nhưng được thương hiệu nổi tiếng cũng tốt lắm.

  Đương nhiên việc này đối với dân chúng ở thời điểm hiện tại cũng không quan tâm mấy, cũng không phải nói bọn họ ngu ngốc, mà bởi vì việc ấm no trong gia đình cũng giải quyết không xong, nông dân lại không có trình độ nhiều, chỉ cảm thấy bản thân quản lí được phần ruộng đất của mình, hàng năm lương thực ngoại trừ để ăn còn bán đi một chút được, khi rảnh rỗi có thể tìm một công việc trong thành phố cũng đủ để vui vẻ rồi.

  Đoàn Duệ Thanh trong lòng cũng rõ ràng việc đóng gói bán có bao nhiêu quan trọng, có đôi khi cùng là một món đồ, sau khi đóng gói tinh mỹ, giá cả lập tức được nâng lên không chỉ gấp đôi. Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ mới bắt đầu, căn bản không đủ vốn để làm việc đó, cũng chỉ có thể cảm thán trong lòng.

  Hắn thu mua nửa tháng đầu là lá trà thượng đẳng, bán cho bạn bè xung quanh hay ông chủ trà cũng cùng một giá mười tám đồng một cân, đây là lần đầu nên hắn không định kiếm nhiều tiền, chỉ muốn kiếm một cái nhân tình.

  Tuy rằng như thế, lá trà đợt đầu hắn vẫn kiếm được năm nghìn tệ. Sau đến đợt hai, bởi vì số lượng tương đối nhiều, kiếm được tiền cũng nhiều nhất, gần một vạn, cuối cùng lá trà thô vốn là thuận tiện, nên cũng được một số tiền không nhiều. Đoàn Duệ Thanh tính toán lại số tiền thu vào, hơn nữa trừ đi tiền vốn lúc đầu, tổng cộng lời được hai vạn. Cầm được tiền trong lòng hắn mới nhẹ nhàng thở ra, bận rộn hơn hai tháng, cuối cùng cũng có hiệu quả.

  Nhưng hắn có tiền cũng không vui vẻ được bao lâu, lại nhận được tin tức anh họ mất tích…..