Em Không Muốn Lại Một Lần Tổn Thương

Chương 6




Em gái thân yêu của anh, lúc trước đã được ăn nuôi nấng tròn trịa đến cỡ nào, thế nhưng bây giờ lại hốc hác đến thế. Anh nhớ, dường như từ lúc cô phải nhập viện đến nay đều trở nên chán ăn, lại hay thẫn thờ. Làm anh càng nhìn càng xót xa hơn...

_Nhóc con, tại sao lại muốn chia tay

Anh cảm thấy dường như mọi hành động của cô đều bỗng chốc khựng lại, còn nhịp tim của cô đập cũng nhanh hơn.

Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ bệnh viện, thẫn thờ một hồi, rồi một đôi mắt sắt bén nhìn lấy anh

_Em mơ thấy, một nửa còn lại của Tuấn Khang là một người khác, mà nếu như em cứ lưu luyến mối nhân duyên với anh ấy, cuối cùng, người đau khổ chỉ có em

Cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa sổ, đáp lại chính là ánh mắt đầy khó hiểu từ anh. Quả thực, lời cô nói cũng có chút kì lạ đi

_Em thật sự tin vào giấc mơ ấy sao

_Em tin

Cô đương nhiên là phải tin, bởi lẽ, cô đã phải dùng cả cuộc đời để trải nghiệm nó, nên chính cô cũng hiểu rõ điều đó hơn ai hết

Bản thân cô đã phải cố gắng thay đổi số mệnh, nhưng phải chăng, ắt phải trả giá…

[…]

Hôm nay, cô và Lâm Phong sẽ đi đến quán coffee mà Tuấn Khang hay đến, vào đúng thời điểm mà anh hay ghé thăm. Cô và Lâm Phong sẽ giả vờ yêu nhau, vậy, cứ xem như cô trăng hoa đa tình, bắt cá hai tay đi. Chỉ cần có thể khiến anh ghét bỏ cô

Chỉ là...

Cô vốn muốn cả hai đến sớm để chốt lại kế hoạch, chỉ là đã chờ hơn 10' mà chẳng thấy tâm hơi Lâm Phong. Nóng lòng, thế là cô cầm lấy điện thoại

_Bác sĩ Lâm phải không ạ, sao giờ này anh còn chưa đến nữa vậy

《Xin lỗi em, trên tuyến đường có xảy ra tai nạn giao thông làm nơi đây tắt đường, xe của anh chẳng nhút nhích gì được cả. Chắc là đến đó sẽ hơi muộn》

_Làm sao đây...

Giọng cô có thêm phần hoang man, thế nhưng, anh vẫn còn nói chưa dứt

《Nhưng anh điện báo cho Dương Minh rồi, nghe nói cậu ấy có nhờ người nào đó rồi, em ngồi đó chờ thử xem》

_Vâng. Anh nhớ cẩn thận nha, chào anh

《Chào》

Cô lẳng lặng thở dài, cũng chẳng biết người mà anh hai gấp gáp nhờ đến là ai, liệu có đáng tin cậy hay không. Rồi cuối cùng cũng chỉ biết ngồi đó, ngóng ra cửa mà chờ đợi người nào đó xuất hiện

3 phút trôi qua

Cô khuấy nhẹ ly yaourt dâu tây của mình, trong lòng lại có chút rối ren. Khoảng 10' - 20' nữa Tuấn Khang sẽ đến đây rồi ...

Cô một lòng nữa lại đưa mắt nhìn vào cửa chính, thấp thoáng trông thấy hình dáng quen thuộc. Đây không phải là Tuấn Khang, mà là anh - Hàn Vũ. Cô hiểu rất rõ, trái tim tại sao lại đập lên rộn ràng như vậy. Chỉ còn biết cố gắng tự nhủ với bản thân mình, người mà Dương Minh nhờ sẽ không là anh

Thế nhưng, ông trời rất biết cách trêu ngươi...

Bàn của cô đương nhiên rất thuận mắt, cho nên anh nhanh chóng tìm thấy được cô ngay

_Xin lỗi, đã để em phải chờ

Anh nở một nụ cười nhẹ, rất ôn nhu, rất đẹp, lòng cô cũng trở nên rất nặng nề. Cô dường như cảm thấy có thứ gì đó đang nghẹn ở cổ họng mình, nhưng, vẫn cố gắng nói ra từng câu từng chữ. Trong lòng vẫn còn le lói tia hy vọng...

_Là Dương Minh kêu anh đến sao

Thế nhưng, anh lại một lần nữa dập tắt hy vọng nhỏ nhoi của cô

_Đúng vậy. Chuyện tình cảm của em, quả thật rắc rối đi

_Quả thật...

Giọng cô nói ra, rất khẽ...

Nhưng, cô nhanh chóng thay đổi thần sắc khuôn mặt, tươi cười rạng rỡ nhất có thể. Bởi vì cô muốn thực hiện kế hoạch hoàn mỹ này

_Chúng ta, hay là bắt đầu từ đây luôn đi. Anh cũng nên gọi thứ gì đó đi chứ

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười của cô, rất đẹp. Nhưng nó có bao nhiêu phần thật lòng, anh quả thật nhìn không ra

Anh gọi cho mình một ly Latte, trên mặt ly còn vẽ một họa tiết xin xắn. Thói quen dùng Latte của anh, mãi vẫn không thay đổi

Cô tựa nhẹ vào anh, thoạt nhìn, y như một cặp tinh nhân thân mật

Tiếng cô thì thầm rất nhỏ, dường như chỉ vừa đủ lọt vào tai anh, mà dường như lại là không muốn Tuấn Khang phải nghe thấy

_Anh có phải cảm thấy em có chút kì lạ hay không

Anh vô duyên vô cớ bị kéo vào một vở kịch tình cảm, mà lại còn là vở kịch vô cùng phiền phức. Đương nhiên phải làm người ta ngạc nhiên lại khó hiểu rồi

Cô tựa vào vai anh, nên thoạt nhiên cũng không thể thấy được cái nhếch môi đầy thú vị ấy

_Từ lúc gặp lần đầu tiên cho đến nay, em chẳng lúc nào lại không kì lạ cả

Cô nhẹ mĩm cười, miệng cười bao nhiêu, lòng nặng trĩu bấy nhiêu

Lời anh nói, quả nhiên vẫn bá đạo như vậy. Nhưng ý tứ trong câu nói ấy, đúng là chẳng sai tí nào

_Bây giờ là ngày mấy ấy nhỉ

Cô cũng chẳng để ý tới thời gian, nhưng nãy giờ cứ thấy nhân viên chụp hình miễn phí cho khách hàng, thường là gia đình hoặc tình nhân, thì trong lòng có chút khó hiểu. Có lẽ, sắp tới một ngày lễ nào đó

_Cô nhóc này, em thật là...

Anh đưa tay bẹo má cô, rồi nhìn theo ánh mắt cô mới phát hiện ra việc chụp hình miễn phí ấy

_Hôm nay là 19/12 rồi, đã sắp tới Giáng Sinh rồi

_À...

Giọng cô cất thật khẽ...

_ Xem ra Giáng Sinh năm nay, em phải một mình nếm trải trong cô đơn rồi...

Nãy giờ, tay cô cũng nắm hờ lấy cánh tay anh. Mà giờ đây, anh đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô

_Yên tâm, có anh ở bên em

Không hiểu sao, lúc này, cô nghe lời anh nói quả thực có chút buồn cười. Không phải do hạnh phúc, mà là có một chút trớ trêu, lại cũng chẳng biết là lời thật lòng, hay là lời hoa mỹ trong vỡ diễn.

Cô dựa vào tấm gương nhỏ trên cửa sổ, vừa thuận mắt nhìn thấy Tuấn Khang đang bước vào trong quán. Vị trí này, cô cũng là tới sớm để chọn, vừa dễ bị nhìn thấy, cũng vừa dễ nhìn thấy vị trí ở cửa ra vào

_Anh ấy tới rồi, chúng ta, coi như chụp một tấm hình đi

Cùng lúc, chị nhân viên phục vụ cũng đi đến chỗ hai người, trên tay, đương nhiên là một chiếc máy ảnh chụp lấy liền xin xắn. Miệng cũng không khỏi nở một nụ cười xinh xắn

_Chào anh chị, hai anh chị quả nhiên là rất xứng đôi. Vậy, có muốn chụp một bức ảnh làm kỉ niệm không. Rất nhanh sẽ xong ngay thôi ạ

_Được

Lời anh nói dứt khoát

Chị nhân viên cách cả hai chừng 3 bước, mà cô và anh cũng chẳng đổi tư thế là mấy. Cô vẫn tựa vào vai anh, hai tay thì lại ôm lấy eo anh. Còn anh, cũng choàng nhẹ lên vai của cô. Mà trên môi cả hai đều nở lên một nụ cười vui vẻ

Thoạt nhìn từ xa, trông họ thật giống như một cặp tình nhân vô cùng hạnh phúc

Còn Tuấn Khang, khi nhìn thấy đương nhiên rất bất ngờ...