Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 34: Nỗi đau




Hôm đó trời mới hửng sáng, Tử Di vừa mới bước chân ra khỏi nhà tắm thì thấy Tú Long vụt chạy ra ngoài, không hiểu anh có việc gì vội vàng đến mức không nói lại với cô một câu? Cô đứng dựa người vào cánh cửa, nhìn theo chiếc xe của anh đang từ từ đi xa, chợt có chút cay cay nơi khóe mắt. Sao bỗng dưng cô lại có cảm giác như thế nhỉ? Cảm giác mất mát một thứ gì đó mà không thể diễn tả, cảm giác một điều gì đó đáng quý đang dần tuột khỏi tầm tay mình...

Đến tối, bóng dáng anh vẫn biệt tăm.

Nửa đêm, không một cuộc gọi, không một chút hồi âm từ anh dẫu cô có gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin...

Một ngày rồi hai ngày, cô cứ đi đến trường xong lại về nhà, mòn mỏi trông ngóng, anh đang ở đâu, làm gì, có hay cô đang đợi chờ?

Khóm hoa lưu ly trồng bên cửa sổ cô vẫn không quên chăm sóc, đây chính là loài hoa cô thích nhất, cái tên của nó thật buồn nhưng cũng thật đẹp... Đang ngây ngốc nhìn cánh đồng cỏ xanh mướt, bỗng Hà Khanh gọi đến:

- A lô! Bây giờ mày đang ở đâu thế? Cho tao cái địa chỉ tao đến góp vui với nào?

Nghe thấy tiếng Hà Khanh, cõi lòng cô như được an ủi. Đúng rồi! Cô còn đứa bạn thân là nó, tại sao cô lại quên mất cơ chứ! Mừng mừng tủi tủi, Tử Di nói địa chỉ của mình ra cho Khanh biết. Chỉ một tiếng sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm ngoài kia.

- Mày đến rồi đấy à? - Tử Di chạy ra mở cửa.

Nhưng vừa mở ra, Hà Khanh và một người cô không bao giờ muốn gặp lại nữa lại xuất hiện. Bất giác trong lòng cô dấy lên một dự cảm không lành. Người đó không ai khác chính là bạn trai của Hà Khanh - Thiên Long. Cô chưa kịp mời vào nhà, anh ta đã đẩy cô sang một bên và bước vào trước sự bất ngờ của cô.

- Mày thông cảm, giờ anh ấy sống rất tùy tiện, tao không có cách nào khuyên nhủ được! 

Tử Di rõ ràng rất khó chịu trong lòng, cô chỉ muốn mỗi Hà Khanh tới đây thôi, cớ sao cô bạn lại rủ thêm người yêu đi cùng nữa! Cô tức quá trừng mắt lườm Khanh, làm cô bạn chỉ biết gãi đầu cười ngại ngùng.

Hai con người ấy khoác tay nhau đi thăm quan hết mọi ngóc ngách trong ngôi nhà, để mặc chủ nhà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra! Hừ, tại sao trên đời này lại có một cặp đôi vô duyên như thế cơ chứ! 

- Mày ở có một mình thôi hả Di?

- Ừ... Tao ở... một mình. - Tử Di ngập ngừng.

- Nói dối! Tao thấy đồ của đàn ông trong phòng bên kia! Nói thật đi, mày sống với người yêu đúng không? 

- À ừ. - Tử Di ngượng ngùng trả lời, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Thiên Long đang nhìn cô trừng trừng.

Cô bị anh ta dọa bay mất vía, cớ sao lại dùng ánh mắt đó để nhìn cô? Như căm hận lại như đau xót... Anh ta rốt cuộc bị làm sao thế? 

Hà Khanh có cuộc gọi phải chạy ra ngoài nghe máy. Trong phòng khách lúc này chỉ còn có cô và Thiên Long. Không khí bỗng im ắng đến rợn người, cô sợ, cô rất sợ anh ta!

- Sao? Người yêu mới có tốt bằng anh không? 

Cô cau mày:

- Anh đừng có hỏi tôi mấy câu như thế! Hãy quên chuyện giữa chúng ta đi. Hà Khanh đang ở đây đấy! Việc của anh bây giờ là mang lại hạnh phúc cho cô ấy! 

- Sao nào? Chúng ta từng là người yêu của nhau, chẳng lẽ em lại cam tâm vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ người từng chia sẻ ngọt bùi với mình sao?

- Anh đừng nói nữa! Đó là quá khứ rồi! Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! - Tử Di nói như gắt lên.

- Cô hãy nhớ! Chuyện giữa tôi và cô chưa kết thúc đâu. 

Bỏ lại một câu, anh ta đứng dậy rồi bước ra ngoài cửa đi về. Cô còn chưa hết bàng hoàng, hàm ý trong câu anh ta nói, có phải còn chưa muốn buông tha cho cô?

Một tuần, rồi hai tuần... Vẫn không thấy tin tức gì từ anh... Nhớ anh đến quay cuồng, cô như rối bời, không biết phải làm sao để vơi đi nỗi lòng.

Điện thoại trên bàn lại kêu lên từng tiếng, lại là con nhóc Hà Khanh gọi đến!

- Tử Di! Mày biết tin gì chưa?

- Tin gì? 

- Ơ mày vẫn không chịu cập nhật tin tức nhỉ? 

- Nhà không lắp mạng. Thế làm sao?

- Ngày mai Liễu Y Thần lấy vợ rồi!

Nói dối! Lại là tin lá cải! Bọn nhà báo này lại không có việc gì làm, lại đi viết linh tinh rồi.

- Mày từ bao giờ lại đọc báo lá cải thế?

- Báo lá cải cái đầu mày. Cộng đồng mang, fan cuồng đang náo loạn hết cả lên đây! Nhưng đó là sự thật, các trang báo uy tín cũng xác nhận hết rồi. Đám cưới của anh sẽ được tổ chức rất hoàng tráng, nghe nói cô dâu là thanh mai trúc mã từ nhỏ tên Thiên Thiên. Tao thấy hai người cũng đẹp đôi.

Cô tắt máy, cô không muốn nghe con nhóc này nói liên thiên nữa. Cô không tin, thế nhưng sao nước mắt cô không ngừng rơi lã chã, trái tim không ngừng nhói lên từng hồi đau buốt. Cô ôm mặt khóc nức nở, và rồi gào lên đau đớn, một nỗi đau thấu tâm can. Linh cảm của cô không sai, ngày hôm đó anh rời đi là mãi mãi, tình yêu của cô đã thật sự tuột khỏi tầm tay rồi!

Điện thoại của cô lại có cuộc gọi đến. Là mẹ.

- Tử Di à? Con có nghe Tú Long nói gì chưa?

- Dạ? Ngày... mai... con sắp có chị dâu đúng không mẹ? - Cô nghẹn ngào, cố nín khóc để mẹ không biết.

- Ừ. Nó mới nói với mẹ, không hiểu sao Thiên Thiên lại thuyết phục được Tú Long nó kết hôn rồi. Thôi thì cũng mừng cho chúng nó. Có lẽ mẹ không lên dự đám cưới của chúng nó được, một bà già quê mùa như mẹ sao có thể tham gia đám cưới có các ngôi sao nổi tiếng được cơ chứ haha! Mà Tử Di à. Con có bạn trai chưa?

- Con... con chưa có. Sao mẹ lại hỏi thế?

- À ừm. Mẹ chỉ hỏi thế thôi. Mẹ vẫn mong hai đứa là anh em tốt, nó đối với con từ nhỏ cũng rất tốt. Mong là sau này vẫn như thế!

Mẹ ơi! Con đau lắm! Mẹ biết không? Người con yêu là anh ấy! Nhưng từ ngày mai anh ấy đã là chồng người khác, con không còn được anh ấy ôm vào lòng, không còn được hôn lên bờ môi ấy, không còn được anh ấy bảo vệ, chăm sóc như ngày xưa nữa! 

''Hoang mang với những nỗi đau đang tuôn trong tim mình

Không bao giờ và không thể

Hãy nói hãy nói với em tất cả chỉ là cơn ác mộng của những giấc mơ...''

( Ác mộng của những giấc mơ - Đông Nhi)

Trong đêm tối, cô thấy trái tim mình đang lụi tàn dần.