Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 42




Editor: Nana Trang

Quý Đông Lâm gần như không kịp phản ứng, ngay sau đó, Tây Mễ ở trong ngực bị đối phương kéo đi.

Ứng Khúc Hòa bế ngang Tây Mễ lên, bước nhanh đi ra ngoài, trên người cô nhóc này nồng nặc mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu mới say đến mức này.

Mặc dù nhìn thấy tình huống không mấy lạc quan, nhưng anh tin Tây Mễ sẽ không làm chuyện khiến anh thất vọng.

Quý Đông Lâm đuổi theo đến đại sảnh khách sạn, nắm lấy vai anh: "Ứng Khúc Hòa, thái độ đó của anh là sao?"

Ứng Khúc Hòa thả Tây Mễ ở trên ghế sofa đại sảnh, xoay người nhìn cậu: "Cậu mang Tây Mễ đến khách sạn, cậu muốn tôi dùng thái độ gì với cậu?"

Anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén chém người.

Quý Đông Lâm tóm lấy cổ áo sơ mi anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ứng Khúc Hòa, anh có biết tại sao Tây Mễ lại uống rượu không? Anh có biết Tây Mễ bị uất ức không? Anh có biết cô ấy không vui vẻ không? Anh có biết vừa rồi cô ấy say khướt ở ven đường, dáng vẻ ôm chân của người qua đường vừa khóc vừa cười ngốc cỡ nào không? Còn anh? Anh ở đâu? Nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu uất ức kiểu này đâu."

Cậu buông Ứng Khúc Hòa ra, nắm lấy tay Tây Mễ đưa cho anh xem: "Anh nhìn xem tay cô ấy đi, tự anh xem đi! Dấu móng tay, không thể là của Ulrica được? Đây chính là kết quả anh kiên quyết giữ con sói kia lại, hôm nay là vết cào, ngày mai có thể là vết cắn đấy."

Trên mu bàn tay của Tây Mễ có mấy vết cào, bởi vì bị nhiễm trùng nên đỏ rực lên, ngón tay bị phồng bọt nước đến trắng bệch nhăn nhúm.

Tim Ứng Khúc Hòa như bị cả đống châm ghim lên, dày mà đau.

Anh đi qua nhấc Tây Mễ từ trên ghế sofa lên, ôm đi ra ngoài, đến cửa lớn thì dừng lại, xoay người nói với Quý Đông Lâm: "Vừa rồi, xin lỗi."

Quý Đông Lâm nắm chặt nắm đấm, vì một câu xin lỗi bất thình lình của Ứng Khúc Hòa mà thoáng chốc buông ra.

Cậu không ngờ Ứng Khúc Hòa lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, có chút khiếp sợ.

Hầu kết Ứng Khúc Hòa lăn một vòng, vành mắt ửng đỏ, giọng nói rất thấp: "Cảm ơn."

Tây Mễ ở trong ngực chép miệng, giống như con cún con ôm ngực anh cọ cọ.

Đợi Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ rời đi một hồi lâu, Quý Đông Lâm vẫn khó tin sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi... là chuyện gì xảy ra vậy? Ứng Khúc Hòa lại nói "Xin lỗi" với cậu, sau đó lại nói "Cảm ơn"?

...

Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ về nhà, đặt cô ở trên ghế sofa, cô nhóc thuận tay ôm lấy cổ anh, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên: "... Ba ba tôn đạo... tiểu ba ba... rốt cuộc anh cũng đã trở lại."

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách của hai khuôn mặt chỉ bằng một nắm tay.

Hô hấp gấp gáp của Tây Mễ phả lên mặt anh, anh không kiềm được mà ép xuống.

Anh chống tay lên ghế sofa, lồng ngực kề sát thân thể cô, rõ ràng là cô nhóc rất gầy, nhưng anh vẫn cảm giác được bộ ngực mềm mại của cô.

Cô say rượu hẳn có liên quan đến đám đàn ông ở trong phòng bếp, mỗi lần đến thứ Bảy sau khi tan làm đều có thói quen tụ tập uống rượu. Rượu mạnh của Quỷ Yên Thương anh đã từng uống thử, tửu lượng Tây Mễ tốt, nhưng nhiều nhất chỉ uống được ba ly.

Nghe Quý Đông Lâm kể lại, Tây Mễ say khướt ở ven đường, ôm chân người qua đường vừa khóc vừa cười.

Cũng may.

Nếu Tây Mễ không gặp được người tốt, càng không có Quý Đông Lâm đi đón cô, hậu quả kia...

Ứng Khúc Hòa khép hai mắt lại, hít sâu một hơi, quả thật anh không dám tưởng tượng.

Cho nên tối nay người anh cần cảm ơn nhất, là Quý Đông Lâm.

Ứng Khúc Hòa cầm tay trắng bệch của cô, hạ giọng hỏi cô: "Có khó chịu chỗ nào không?"

Tây Mễ dịu dịu hai mắt, bĩu môi, dùng ngón tay điểm lên môi: "Nơi này, khó chịu."

"Hả?"

Tây Mễ ôm cổ anh ngây ngô cười một tiếng, lẩm nhẩm như người già lớn tuổi. Ứng Khúc Hòa như hiểu ra, đè nén tâm tình bất an khuấy động trong ngực, gắng gượng nở nụ cười, dịu dàng hỏi cô: "Muốn hôn?"

Tây Mễ hé mắt nhìn anh, nhíu mày lại: "Ăn thạch trái cây!"

Ứng Khúc Hòa hôn nhẹ xuống, cái hôn này giống như có lực hút vậy, suýt chút nữa đánh bại phòng tuyến trong người anh.

Tây Mễ nhìn thấy phía dưới anh lồi lên, như đứa bé hiếu kỳ dùng ngón tay chọc chọc.

"..." Ứng Khúc Hòa bắt lấy cổ tay cô, buộc chặt cô lại, hít sâu một hơi nói: "Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy."

Ứng Khúc Hòa đứng dậy đi đến phòng bếp lấy hộp thuốc mỡ bảo vệ tay, sau khi trở lại thì ngồi xếp bằng dưới đất, vặn nắp hộp, dùng ngón tay khoét ra một miếng, cẩn thận bôi lên tay cô, lại dùng hai tay bọc lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.

Đầu óc Tây Mễ choáng váng, muốn nói chuyện với anh, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, đầu lưỡi như bị thắt lại, không nói ra được.

Giọng Ứng Khúc Hòa có hơi khàn: "Xin lỗi."

Tây Mễ càng lúc càng mệt, trong mông lung vẫn còn nghe thấy giọng nói ấm thuần kia, mặc dù không nghe rõ được cái gì, nhưng rất thoải mái, khiến tinh thần cô yên tĩnh, ngủ say đi vào giấc mộng.

Đêm khuya.

Ứng Khúc Hòa bảo người phụ trách nhà hàng gởi danh sách đầu bếp phòng bếp qua, tìm được tên Lưu Dương trong miệng Tây Mễ, ghi lại số điện thoại, điện qua.

Cậu đầu bếp nhỏ bên kia vừa nghe thấy giọng Ứng Khúc Hòa, cầm điện thoại quỳ tõm ở trong phòng tắm, suýt chút nữa ôm bồn cầu hát vang.

Giọng Ứng Khúc Hòa rõ ràng trong vắt: "Tôi muốn hỏi chuyện hai ngày qua ở trong phòng bếp."

"Anh muốn hỏi tình hình của Tây Mễ ở phòng bếp sao?" Lưu Dương ho nhẹ một tiếng, sớm đoán được anh sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại đích thân gọi điện sang, như có ảo giác trúng năm trăm vạn vậy.

Mỹ Thực Đạo đấy, ông chủ lớn đấy! Đỉnh băng sơn thần thoại lại gọi điện cho anh ta?

Lưu Dương lựa mấy chuyện quan trọng nói cho Ứng Khúc Hòa nghe, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm riêng tư nào.

Ứng Khúc Hòa: "Bọn họ nói cái gì, cậu thuật lại từng câu từng chữ."

Lưu Dương ho nhẹ một tiếng, bắt đầu tường thuật.

Nghe xong những lời này, Ứng Khúc Hòa nhíu chặt mày lại.

Một bếp phòng toàn là đàn ông, Ứng Khúc Hòa sớm đã đoán được sẽ có người xem thường Tây Mễ, cũng tin tưởng Tây Mễ sẽ có sức mạnh giải quyết vấn đề này.

Nhưng không nghĩ tới sau khi những người này uống say, bản tính bảo thủ bộc lộ ra, thậm chí không thèm kiềm chế cứ thế mà tuôn ra những câu nói khó nghe công kích lên người một cô gái.

Ứng Khúc Hòa đã rõ, cuối cùng hỏi anh ta: "Cô ấy say rượu, tại sao không có xe đưa cô ấy về?"

Sau khi đám đầu bếp kết thúc ca làm đêm mỗi cuối tuần, đều sẽ xúm chụm lại liên hoan, biết sẽ uống rượu nên Ứng Thực Hiên đặc biệt sắp xếp xe đưa những người say rượu về nhà, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Điều này là phúc lợi của Ứng Thực Hiên dành cho đám đầu bếp.

Lưu Dương nói: "Ông chủ, chuyện này anh không nên trách chúng tôi không có trách nhiệm. Bữa tối vẫn chưa kết thúc, cô ấy nói đi toilet thế rồi đi ra ngoài luôn, kết quả chờ chúng tôi kết thúc bữa tối vẫn không thấy cô ấy trở lại. Tôi để nhân viên đi vào toilet nữ tìm cô ấy, nhưng không thấy người đâu, thế là đều cho rằng tự cô ấy đi về, cho nên... xe của công ty không đợi cô ấy." 

Đại khái hiểu rõ hết tình huống, Ứng Khúc Hòa cúp điện thoại.

Đầu bếp của Ứng Thực Hiên ở trụ sở chính khác với những đầu bếp của chi nhánh các nơi. Bọn họ ở tài nấu nướng vượt xa người bình thường, nhưng quy cho cùng vẫn là đầu bếp dân gian khai quật từ các nơi, chịu đào tạo bậc cao không giống nhau, phần lớn đều là những ông già 60 tuổi, lúc anh vừa tiếp nhận Ứng Thực Hiên, những lời thô tục của đám đầu bếp kìa là tiện tay niệm tới.

Như ông Thủy và Quỷ Yên Thương, từ khi nhà hàng mở đến giờ đều làm việc ở đây, có số đầu bếp mặc dù trình độ không bằng hai người đó, nhưng đều chứng kiến Ứng Thực Hiên phát triển.

Sau khi cha mẹ Ứng Khúc Hòa qua đời, Ứng Thực Hiên tụt dốc không phanh, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn từng đề nghị vứt bỏ Ứng Thực Hiên. Vì để giữ lại Ứng Thực Hiên, Ứng Khúc Hòa chỉ mới 18 tuổi đã gánh vác việc lớn, cam đoan với hội đồng quản trị, trong vòng một năm nhất định khiến việc buôn bán của Ứng Thực Hiên trở lại quỹ đạo.

Để hiểu rõ nguyên nhân thực sự khiến việc buôn bán xuống dốc, Ứng Khúc Hòa tự mình xuống bếp, ở lại đó gần một tháng. 

Để nâng cao đẳng cấp của Ứng Thực Hiên, Ứng Khúc Hòa hoàn toàn thay hình đổi dạng nơi này, sữa chữa cải tiến lại, vì mở rộng khách hàng, nâng cao tố chất của các đầu bếp, thậm chí tự móc tiền túi mời người về dạy tiếng Anh cho các đầu bếp, không để cho bọn họ nói năng tục tĩu.

Sau đó, vứt bỏ thực đơn cấp thấp, bắt đầu thảo luận thực đơn cùng các đầu bếp, coi trọng tính chất không coi trọng số lượng.

Điều chỉnh xong thực đơn, Ứng Thực Hiên cũng đã hoàn toàn đổi lốt, toàn bộ nhân viên phục vụ đều do Ứng Khúc Hòa tự mình phỏng vấn, từ ngoại hình đến bằng cấp cùng ngôn ngữ đều có yêu cầu nghiêm khắc.

Nửa năm sau Ứng Thực Hiên khai trương lần nữa, đồ ăn đặc sắc đẹp đẽ, cùng môi trường tao nhã, chất lượng phục vụ cao hấp dẫn không ít khách hàng cao cấp đến.

Buôn bán gần nửa năm, liền vượt qua dự kiến ba năm.

Cho đến tận lúc này, chi nhánh Ứng Thực Hiên mở rộng khắp cả nước, Ứng Khúc Hòa niệm tình bố, những đầu bếp lớn tuổi ở trụ sở chính cho đến nay chưa từng đuổi một ai.

Ứng Khúc Hòa không trông mong bọn họ có thể ga lăng ưu nhã như những đầu bếp ở nhà hàng Tây, chỉ hy vọng bọn họ có thể tôn trọng người khác giới trong phòng bếp.

Chuyện này Ứng Khúc Hòa không thể trực tiếp ra mặt, nếu không sẽ khiến cho người ta có càng kiến càng sâu hơn với Tây Mễ.

Mà Tây Mễ muốn giành được sự ưu ái của Quỷ Yên Thương, cũng chỉ có thể nắm chặt vào thực lực.

Ứng Khúc Hòa suy nghĩ biện pháp.

...

Tây Mễ tỉnh lại đã nằm ở trên giường, sau khi say rượu đầu như muốn nứt ra, ký ức vụn vặt tối hôm qua, sự khó chịu trong người khiến cô cả đời này cũng không muốn uống rượu nữa.

Cô giơ tay lên, phát hiện vết thương trên mu bàn tay đã được bôi một lớp thuốc màu vàng mỏng, bàn tay bị phồng nước trắng bệch nhăn nhúm cũng đã khôi phục lại màu máu như xưa, trong lòng bàn tay còn mang theo mùi thuốc, mùi hương có chút lành lạnh.

Ứng Khúc Hòa đang phòng bếp làm bữa sáng.

Cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn Ứng Khúc Hòa đang nấu cháo, gãi gãi đầu tóc quăn, vẻ mặt bối rối hỏi anh: "Anh trở về lúc nào?"

Thật ra lời ngầm của cô là... cô trở về như thế nào?

"Tối hôm qua em uống say." Ứng Khúc Hòa đặt bữa sáng lên bàn ăn, dẫn cô đi đến phòng ăn, "Còn nhớ rõ tối hôm qua đã làm gì không?"

Tây Mễ lắc đầu, tỏ vẻ không nhớ rõ. 

Ứng Khúc Hòa kéo cô ngồi xuống.

Cũng may không nhớ rõ, nếu không sẽ xấu hổ đến trốn anh mất.

Ứng Khúc Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, giữ ót của cô, đẩy trán cô một cái, nói: "Mấy ngày nay cực khổ rồi."

"Không, không cực."

"Mau ăn đi, đợi tí nữa đưa em đi làm." Ứng Khúc Hòa xoa nhẹ ót của cô, thả cô ra.

Tây Mễ được khích lệ, cả người đều tràn đầy năng lực.

Cô xiên một cây lạp xưởng, đưa vào trong miệng chậm rãi cắn.

Ứng Khúc Hòa không nhanh không chậm lột trứng gà, cho đến khi quả trứng trơn bóng, đặt vào trong dĩa của cô, nói với cô: "Chuyện trong phòng bếp, anh đã biết sơ sơ rồi."

Động tác cắn lạp xưởng của Tây Mễ ngừng lại.

Ứng Khúc Hòa thấy cô giữ nguyên động tác miệng ngậm lạp xưởng, cố gắng kiềm chế mình, ánh mắt liếc về chỗ khác nói: "Ông Thủy này, cậy già lên mặt không phải là lần đầu. Ông ấy làm ở bục nước đã mười mấy năm, từ đầu đến cuối không được đề bạt, thấy em làm tốt hơn mình nên tất nhiên trong lòng không dễ chịu. Về phần Quỷ Yên Thương, tính cách ông già này khó hiểu, nhưng ở phòng bếp cho dù là ai, đều chỉ xem năng lực, đối xử bình đẳng."

Tây Mễ nhớ tới ngày hôm qua Quỷ Yên Thương hung dữ với cô, cũng khiến cô bối rối trước mặt mọi người, cúi đầu xuống, mím môi lại.

Đối xử bình đẳng cô không đồng ý.

Ứng Khúc Hòa như nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, nói: "Tây Mễ, em có biết tại sao Quỷ Yên Thương trách mắng em ở trước mặt mọi người không? Giúp ông Thủy mà không giúp em?"

"Không phải vì em là người mới sao? Chuyện này cần gì phải nghỉ."

Ứng Khúc Hòa: "Ứng Thực Hiên vẫn luôn có quy tắc xử lý nước mới dành cho hải sản, lúc đầu bếp xử lý cá thì không thể mang bao tay. Thứ nhất là sợ bao tay ảnh hưởng độ nhanh nhẹn của dao, hai là sợ bao tay tiếp xúc với chất thịt, khiến chất thịt thay đổi, đừng xem nhẹ sự khác biệt rất nhỏ này, có thể sẽ phá hủy một món ăn."

"Yêu cầu nghiêm khắc như vậy?"

Ứng Khúc Hòa hỏi cô: "Lúc mới nhận việc chẳng lẽ nên xem sổ quy tắc nhân viên trước sao?"

Sau khi nhận việc, quản lý nhân sự phát quần áo và sổ quy tắc nhân viên cho cô, cô có lật xem qua, cảm thấy không khác với quy tắc ở nhà hàng nhà họ Tây mấy nên không xem tiếp, nhét vào tủ quần áo.

Tây Mễ gãi gãi ót, có chút ngượng ngùng: "Em... Hôm nay sẽ xem kỹ."

Ứng Khúc Hòa vỗ vỗ đầu cô, nói: "Sau này tối thứ Bảy em không cần ngồi cùng với bọn họ, anh sẽ tới đón em. Trước kia không phải không có đầu bếp nữ vào làm ở đây, nhưng không lâu sau đều xin đều đến các chi nhánh khác. Anh vốn cho rằng bọn họ không chịu được cường độ làm việc cao, hiện tại xem ra, hẳn là có nguyên nhân khác, chuyện lần này của em gợi ý cho anh." %na!na*tr@ng@D/D/L/Q/D&^

Tây Mễ nhếch môi, thì thầm: "Cho nên ông chủ lớn không màng sự đời như anh, rất hiếm khi thương cảm dân tình mà."

Ứng Khúc Hòa: "Còn có một việc anh muốn nói với em."

"Hả?"

Ứng Khúc Hòa nói: "Anh đã đưa sói con đi rồi."

"Hả!?"

Việc này quá đột ngột, quả thật không có bất kỳ báo trước nào.

Ứng Khúc Hòa kéo tay cô qua, lòng ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô, "Quý Đông Lâm nói không sai, anh phải lo lắng đến an toàn của em, tính sói quá khó để thuần phục."

Tối hôm qua Ứng Khúc Hòa còn do dự, sáng nay nhìn thấy sói con hung hăng ấn một con chuột dưới móng, dùng móng vuốt cào máu thịt be bét, máu tanh khiến bản tính của sói con bộc lộ.

Tây Mễ đặt muỗng xuống, mang dép chạy ra sân sau.

Ulrica gục ở ngoài chuồng chó, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, thân thể co rút lại, nước mắt nước mũi theo thân thể run rẩy chảy ra ngoài.

Tây Mễ ngồi xổm xuống ôm lấy đầu nó vuốt vuốt, quay người lại nhìn Ứng Khúc Hòa đứng ở đàng xa: "Ulrica bị suyễn sao?"

Ứng Khúc Hòa thản nhiên nói: "Nó đang đau lòng khổ sở, khóc đấy."

"..." Lần đầu tiên Tây Mễ thấy chó khổ sở khóc như vậy.

Vẫn nên là một con Lưng Đen hùng tráng uy vũ có thể trọng hơn trăm cân.

=. =

Làm một con chó mạnh mẽ, tố chất tâm lý lại yếu hơn cô, có còn là một con chó mạnh mẽ nữa không đây

Vốn Tây Mễ chỉ muốn xác nhận có phải sói con đã bị đưa đi rồi không, kết quả nhìn thấy Lưng Đen khóc đến thương tâm như vậy, thật vậy thế giới quan được đổi mới rồi.

Tây Mễ an ủi vuốt vuốt đầu nó: "Được rồi đừng buồn nữa Ulrica, đau dài không bằng đau ngắn, sói con lớn chút cũng sẽ bị đưa đi thôi." Cô lại quay đầu nhìn Ứng Khúc Hòa: "Anh mang sói con đi đâu thế?"

Ứng Khúc Hòa: "Cục lâm nghiệp."

Thấy Ulrica khóc khổ sở như thế, anh cũng ngồi xổm xuống vân vê đầu nó an ủi, nhưng Ulrica hất đầu đi, đứng dậy bò vào chuồng chó, không thèm nhìn Ứng Khúc Hòa lấy một cái.

Ông chủ cướp con của nó, còn muốn an ủi nó?

Mẹ kiếp. Ăn cứt đi*! Nổi đau cướp con không thể quên! Ăn cứt đi ăn cứt đi!!!

(* nguyên văn đấy ạ:3)

Dường như Tây Mễ có thể đọc hiểu trái tim chó sôi trào của Ulrica.

Sói con đi rồi, Tây Mễ vẫn chưa từ biệt, trong lòng vắng vẻ, tâm trạng chỉ tốt hơn Ulrica chút xíu thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Ứng Khúc Hòa đưa Tây Mễ đi làm, xe chạy tới cửa, cửa chính cảm ứng vừa kéo ra hai bên, Ulrica nhanh chóng chạy ra ngoài. Tây Mễ thoáng thấy bóng đen mau lẹ kia, hạ cửa kính xe xuống thò nửa người ra, quát lên: "Lang Vương! Mày quay lại!"

Ulrica không để ý tới nó, chẳng mấy chốc biến mất ở góc rẽ.

Ứng Khúc Hòa lái xe đuổi theo, sớm đã không thấy bóng dáng Ulrica đâu.

Tây Mễ quay đầu hỏi Ứng Khúc Hòa: "Làm sao đây? Báo cảnh sát không?"

Ứng Khúc Hòa cau mày, lắc đầu nói: "Không cần, nó sẽ trở về, cũng không phải lần đầu nó rời khỏi nhà." 

"Rời nhà trốn đi?"

Một con chó? Nó... bỏ nhà chạy trốn?

Mẹ ơi. Con chó thành tinh!

....

Tây Mễ đến nhà hàng sớm nửa tiếng, ở phòng thay đồ thay quần áo xong, tìm sổ quy tắc nhân viên xem kỹ từ đầu đến cuối, quả nhiên có quy định xử lý thuỷ sản không được phép mang bao tay.

Cô thay xong trang phục đầu bếp đi ra, nhìn thấy ông Thủy thì lên tiếng chào hỏi.

Sống lưng ông Thủy cứng đờ, ngay cả xoay người cũng không có, nhanh chóng rời đi.

Ngay sau đó, đối mặt với mấy đầu bếp lần lượt đi ra phòng thay đồ, trước ngực đeo heo khối sắt gì đó, có chút giống ngực phụ nữ, trên mặt còn... trang điểm!?

Cái quỷ gì vậy?

Ngay sau đó, Quỷ Yên Thương đeo hai khối sắt, má đỏ môi hồng cầm cái tẩu đi ra, nhìn thấy Tây Mễ thì sững người ra, sau đó lại mặt không đổi sắc đi qua người cô.

Ra ngoài cuối cùng là Lưu Dương.

Lưu Dương trẻ tuổi, cho dù hóa trang thì nữ, nhìn cũng không có gì không ổn như mấy ông già kìa. Lưu Dương nhìn thấy cô, chào hỏi cô, cô kéo Lưu Dương đi ở phía sau, hỏi: "Xảy... Xảy ra chuyện gì thế?"

Chẳng lẽ Ứng Khúc Hòa trả miếng cho cô?

Lưu Dương giải thích nói: "Hôm nay khu đồ chay của Ứng Thực Hiên được một đám phụ nữ bao toàn bộ, mấy người này đều là nữ cường nhân buôn bán ở Cẩm Dương. Bọn họ gọi mấy đầu bếp nổi tiếng đi qua nấu ăn. Nói gì mà nhìn thấy một đám ông già thô kệch là thấy phiền, muốn chúng tôi hóa trang thành dáng vẻ này. Hết cách rồi, chúng ta chỉ là đầu bếp, khách hàng là trên hết." 

"Ồ..." Tây Mễ cố sức nén nhịn cười.

Quỷ Yên Thương quay người lại điểm danh Tây Mễ: "Cô, đi cùng chúng tôi đến khu đồ chay."

Tây Mễ nhìn đôi môi đỏ chót của Quỷ Yên Thương khi mở khi đóng, suýt chút nữa thì nội thương